Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Khi tới gần biển lửa, một luồng nhiệt khí nực nồng nhào đến, hai cỗ tử tiên khí lập tức căng phồng lên, bao lấy hai người, đi vào bên trong. Trong này khí tức phi thường đặc biệt, nham thạch bị soi sáng, một mảnh hoả hồng liên miên, một tầng sáng huyễn thải mông lung, mơ hồ ánh nhiếp từ trên vách đá, khí tức nhiệt diễm càng sôi trào. Lâm Pháp nhìn xung quanh, chưa phát hiện Mộc Thủy Vân, nhưng nhìn thấy xa xa một đoàn sáng đỏ như ẩn như hiện, hưng phấn nói: "Nhanh đi qua." Diệp Cuồng Ca xem thường nhìn hắn một chút, biết hắn là mơ ước tinh tâm Luyện Ngục Hỏa, trảo Mộc Thủy Vân đoạt Huyết Phật châu chỉ là một cái cớ mà thôi, lão già tham lam. Hai người hai tâm tư bơi đến nơi ẩn thước kia, khi tới gần, nước biển rung chuyển, nhiệt diễm thao thiên từ bốn phương tám hướng tập cuốn, trong nháy mắt khí lưu gợn sóng, hóa thành một vệt cầu vồng xán lạn đánh thẳng hai người. Lâm Pháp phất tay một cái, một tia sáng tím bắn ra từ ống tay áo, ầm, hai đạo huyễn quang khoảnh khắc va chạm, trong giây lát, toàn bộ biển lửa đều rung chuyển. Chờ tất cả lắng lại, một bóng đen đạp nước mà đến, mỗi một bước, dưới chân toả ra một đóa huyết liên tinh xảo, hoa sen nở ra, như ánh sáng thanh tân sau cơn mưa, ấm dương chiếu vào người nàng, vì sự hoàn mỹ ở thời khắc này, tô điểm thêm phân kiêu ngạo. Một đóa hoa sen to lớn nở ra dưới chân nàng, trong nháy mắt, biển lửa nở ra vô số huyết liên, cánh hoa tùy ý trương dương, hư hư thật thật, chỉ vì tôn lên hình dáng mỹ lệ giữa biển lửa kia. Áo đen dập dờn, nhưng chưa từng triêm ướt nửa phần, ý cười bên môi tràn trề gió xuân, đồng mâu óng ánh đỏ như máu toả ra khí tức tàn khốc lạnh lẽo, cỗ hàn ý này khiến Lâm Pháp và Diệp Cuồng Ca lo lắng trong lòng. "Không biết hai vị tiên tôn cứ theo đuôi tiểu nữ tử, là vì sao?" Mộc Thủy Vân đứng sừng sững trên cánh hoa, cảm thụ cảm giác nóng ướt nhu hòa, nhiệt độ trái tim và cánh tay nàng, liên tục tăng lên. Liếc nhìn vô số diễm liên trôi nổi trong biển lửa, Diệp Cuồng Ca trầm mặc, hắn luôn cảm thấy chỗ nào là lạ. Lâm Pháp không kiêng kỵ, âm trầm nói: "Mộc Thủy Vân, nếu ngươi không muốn chết ở chỗ này, liền giao Huyết Phật châu cho chúng ta. Bằng không hôm nay, ngươi chạy đằng trời." Mộc Thủy Vân nhíu mày nói: "Lại là Huyết Phật châu, các ngươi không mệt, chứ ta mệt lắm. Đáng tiếc, Huyết Phật châu đã hóa thành một bộ phận của thân thể ta, không có cách nào dứt bỏ. Chỉ sợ các ngươi, không thể toại nguyện." "Cái gì? Ngươi dung hợp Huyết Phật châu?" Diệp Cuồng Ca không thể tin tưởng nhìn nàng, quan sát khí tức quanh thân nàng, một lát sau lại phát hiện một sự thật kinh người: "Ở trên người ngươi có khí tức Luyện Ngục Hỏa, ngươi cũng dung hợp Luyện Ngục Hỏa?" Lâm Pháp giật nảy mình, Huyết Phật châu không còn, ngay cả Luyện Ngục Hỏa cũng bị nàng dung hợp, sao lại thế, hắn trừng mắt gầm lên: "Mộc Thủy Vân, bổn tiên muốn giết ngươi!" Ý niệm tiên linh nhất thời khoá Mộc Thủy Vân lại, đáng tiếc nơi này cũng không phải đại lục, thời gian dung hợp Luyện Ngục Hỏa, Mộc Thủy Vân vẫn không tiến cảnh, bởi vì tinh tâm Luyện Ngục Hỏa bị Huyết Phật châu hấp thu hầu như không còn, mỗi một viên ngọc châu đều tan vào đan điền nàng, hình thành một đoàn phòng hộ củng cố nhất. Nếu Huyết Phật Châu hòa vào thân thể của nàng, trở thành một phần thân thể nàng, như vậy điều khiển Luyện Ngục Hỏa tự nhiên là điều chắc chắn, toàn bộ sức mạnh Luyện Ngục chi hải nàng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Dám ở địa bàn của nàng kêu gào, cho dù bọn họ là cao thủ tiên cấp, cũng nên trả giá một chút. Hai tia sáng tím thiêu đốt xuyên thấu đóa hoa sen, như hai cột sáng to dài phi kích Mộc Thủy Vân, muốn gắt gao khoá nàng lại, lôi lệ cương quyết không trì hoãn. Lông mày Mộc Thủy Vân hơi động, huyết liên dưới chân đột nhiên xoay tròn, nở ra năm cánh hoa bao lấy nàng, hóa thành một phần nước biển, tiêu tán vô hình. Phịch một tiếng, nước biển bị hai vệt sáng tím va chạm, khí lưu nổ tung công kích, bên ngoài bình tĩnh lập tức phiên lãng thao thiên, vách đá chấn động, vỡ tan tành, một mảnh khói tràn ngập, nhưng không thấy bóng dáng Mộc Thủy Vân đâu. Tình cảnh này vạn phần quỷ dị, dù Diệp Cuồng Ca kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi giật mình, xem ra Mộc Thủy Vân đã có ý định tránh né, sau khi nàng khế ước Luyện Ngục Hỏa, vượt xa quá khứ, bổn mệnh hỏa diễm tự nhiên che chở cho nàng, nơi này là thiên hạ của Luyện Ngục Hỏa, nếu Mộc Thủy Vân muốn chơi trò trốn tìm với bọn hắn, bọn họ cho dù có thiên nhãn, cũng rất khó tìm kiếm tung tích của nàng trong biển lửa mênh mông này Lâm Pháp thu hồi tiên khí, căn bản không tìm thấy hình bóng Mộc Thủy Vân, tức giận trừng mắt, quát: "Mộc Thủy Vân, đừng tưởng rằng ngươi trốn ở chỗ này thì ta không cách nào bắt được ngươi. Nếu đã khế ước Luyện Ngục Hỏa, vậy ngươi hãy vĩnh viễn đợi ở chỗ này đi." Mặt biển mãnh liệt lật lên, hai người rơi vào đỉnh nhai, Lâm Pháp nói: "Huyết Phật châu dung hợp Luyện Ngục Hỏa, đã hóa thành hư không. Trong cơ thể Mộc Thủy Vân tiềm tàng hai cỗ sức mạnh tà ác, sớm muộn cũng thành ma. Không bằng chúng ta phong ấn nàng ở đây, để nàng khỏi đào tẩu. Lần này trở lại Thất Tiên Phong, Thương đại ca sẽ không có lời nào để nói. Mặc Tử Vân Trúc che chở nàng, đối mặt một người sắp thành ma, e cũng chỉ có thể thỏa hiệp, Mộc Thủy Vân chắc chắn phải chết." "Nhưng ta thấy ánh mắt Mộc Thủy Vân rất trong suốt căn bản không có tà niệm, chúng ta làm như thế có phải là quá ác?" Diệp Cuồng Ca nổi lên lòng trắc ẩn, lần thứ nhất nhìn thấy Mộc Thủy Vân, liền cảm thấy cô gái này không phải người xấu, nàng có thể khống chế Huyết Phật châu. "Cuồng Ca huynh, chẳng lẽ ngươi cũng coi trọng Mộc Thủy Vân? Bị dung nhan của nàng bắt làm tù binh? Không nên quên, Huyết Phật châu là đồ vật âm tà, nếu nàng dung hợp nó, sớm muộn cũng sẽ mất đi ý thức, bị oán tà khống chế. Ngươi đối với nàng nhân từ, chính là đối với thiên hạ thương tinh tàn nhẫn!" Lâm Pháp trừng hắn, cắn răng nói: "Ngươi không nhìn thấy mắt nàng đã biến thành màu máu sao? Đây là dấu hiệu thành ma, chờ chân mày lẫn tóc của nàng đều biến thành màu máu, một thân lệ khí tập quyển, e sợ lấy sức mạnh của chúng ta, đã không chế phục được nàng." Diệp Cuồng Ca suy nghĩ nửa khắc, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, chỉ có thể làm như vậy trước. Chờ trở lại thương nghị với Thương đại ca, rồi xử trí sau." Lâm Pháp thoả mãn nở nụ cười, hai người đồng thời tụ lại tiên khí khói tím nồng nặc bao vây toàn bộ biển lửa mênh mông, giữa không trung, hình thành một tử tiên tráo to lớn, tiên khí tụ lại trở về trong nháy mắt, trên vách núi, hình thành một trận pháp phức tạp, lúc chuyển động liền hóa thành hư vô, ẩn nấp trong gió. Nơi sâu xa, vách đá bị lửa khói thiêu đốt nhiệt năng, để trống một mảnh địa vực dường như bị một cái lồng khí hư vô ngăn cách, nước biển bị che ngoài lồng khí, phập phù muôn màu muôn vẻ, diễm lệ huyễn thải. Mộc Thủy Vân tĩnh toạ ở trung ương, cột sáng hoả hồng bao phủ vóc người nàng, cho dù hiện tại nàng nhắm hai mắt, một màn trên nhai khó có thể giấu giếm được tâm nàng, biển lửa chính là tâm nàng cũng là mắt nàng, tử quang tráo uy lực khổng lồ, nàng không có năng lực đột phá, chỉ có tĩnh tâm tu luyện nghĩ biện pháp khác. Nhưng mà ba chữ "Tử Vân Trúc" trong miệng Lâm Pháp nàng nghe rõ rõ ràng ràng, vạn vạn không nghĩ tới, sư phụ của nàng lại là tiên giả ở Thất Tiên Phong, nếu đã vậy, nàng càng không thể khiến cho sư phụ mất mặt, mau chóng tu luyện đột phá. Đỉnh cao bao phủ trong làn áo bạc, tuyết trắng mênh mang trên dãy núi, đầy rẫy khí tức lãnh sương. Thiên Sơn quanh năm ẩn hàm đóng băng lạnh giá, một tia nguyệt quang thâm thuý xuyên qua từng hoa tuyết, soi sáng một bóng người âm u cô phương. Gió lùa vào tay áo rộng lớn, nhưng thổi không đi hương thơm nồng hậu trên tóc nàng, càng không xóa được phong vận ôn nhu nơi hàng lông mày, Hoa Như Thương lẳng lặng đứng trong tuyết, trăm năm qua chưa từng cười, nhưng giờ khắc này khoé môi cong lên. Hết thảy thuộc hạ Bích Hải đi ra, một mực cung kính đứng sau Các chủ, ở trên đỉnh núi tuyết hình thành phong cảnh khí thế lẫm liệt, ngoại trừ bốn người Cầm, Kỳ, Thi, Hoạ hiểu rõ nội tình, còn lại chúng thuộc hạ đều mờ mịt nhìn Các chủ, chỉ biết Các chủ đang đợi một người, người này đối với Bích Hải mà nói, vô cùng trọng yếu. Mọi người âm thầm suy đoán, người có thể làm Các chủ coi trọng như vậy, chẳng lẽ là người trong lòng nàng? Tiêu Hằng cân nhắc, rốt cuộc là người thế nào mới có thể khiến Các chủ lao sư động chúng nghênh tiếp, hắn thật muốn mở mang kiến thức một chút. Hoa tuyết chiếu nghiêng xuống, băng biện óng ánh tỏa ra ở bên trong trời đất, ngay phần đuôi, một con mãnh hổ trắng bạc mạnh mẽ im lặng đi tới, mỗi một bước đều là tao nhã, hiện ra phong độ của bậc lăng bá vương giả. Nhưng hổ bạc hoa lệ cũng bất quá là làm nền, mọi người thán phục cũng không phải vóc dáng của hổ bạc, mà là nữ tử ngồi ở trên lưng nó, hoa tuyết bay xuống bả vai nàng, hòa tan vào mái tóc bạc, một bộ áo đen cổ điển nhưng xuyên ra phong vận cao quý trang nhã, nàng lười biếng như vậy, cô độc như vậy, phảng phất như một đạo nhu quang huy hoàng, bóng ảnh dập dờn trên nước sông, dù cho quang hoa soi sáng, cũng không sánh được với phong thái của nàng. Mặt nạ tinh ngọc vẫn che lấp mỹ dung kinh thiên động địa của nàng, từ nay về sau, ngoại trừ Thủy Vân, nàng sẽ không để thế nhân nhìn thấy mặt nàng, dung nhan của nàng, chỉ chừa cho người yêu. Ngơ ngác nhìn phong thái Tuyết Phong trở về, đáy lòng Hoa Như Thương tuôn ra kích động, nàng quỳ gối trước mặt Tuyết Phong: "Cung nghênh Cung chủ trở về." Tất cả mọi người ở Bích Hải đều cùng nhau quỳ xuống, Các chủ cư nhiên kêu nữ nhân tóc bạc này là Cung chủ, đây là tình huống thế nào? Tiêu Hằng chấn động, cô gái này khí phách hư vô, trong lười biếng lộ ra lạnh lùng, nếu nhìn nhiều, linh hồn sẽ bị lãnh ý lay động, đó là khí tức nhiếp hồn trong vô hình, nụ cười yếu ớt bên môi trong nháy mắt công phá trái tim mọi người, lực lượng thật dữ dội, khiến hắn kinh hoảng. Ngân Nguyệt chân chậm bước, mắt lấp loé tinh lượng. Tuyết Phong vẫn chưa lay động, mà than thở: "Thiên Sơn một nhóm, nguyên bản vô thanh vô tức, lại bị ngươi gióng trống khua chiêng. Như Thương, ngươi không cần lưu ý những lễ tiết này. Trăm năm, tất cả quy củ đã tan thành mây khói. Mau đứng dậy đi." Hoa Như Thương cung kính đứng lên, chắp tay nói: "Cung chủ, xin theo ta tiến vào các đi." Tuyết Phong tùy ý gật gật đầu, Ngân Nguyệt cõng nàng theo Hoa Như Thương đi đến toà các tráng lệ kia. Tác giả có lời muốn nói: Hoa Như Thương, một nữ nhân ngay cả tư cách làm tình địch cũng không có, ta rất đau lòng nàng. Editors cũng có lời muốn nói: Thế mới nói Phong nhi cũng đào hoa chẳng kém gì Vân nhi.