Cuối tháng chín, không hề có điềm báo trước, mâu thuẫn giữa hoàng đế với Trương thủ phụ bùng phát.

sự việc ban đầu bắt nguồn từ một vị quan văn, vị này mới vào quan trường, đầy trong đầu đều là thiên hạ đại nghĩa, thế nên viết tấu chương hạch tội Trương Hiếu Liêm độc tài triều chính, trắng trợn tham ô, kết bè kết cánh, mua quan bán tước. Trương Hiếu Liêm một người độc đại mười năm, chưa bao giờ nghĩ tới lại có người dám vạch tội ông ta. Trương Hiếu Liêm cười nhạo một tiếng, tất nhiên là đè xuống cái tấu chương này, mà ông ta cũng cảm thấy chuyện này chẳng phải việc lớn gì.

Dám vạch tội Trương thủ phụ có thể nói trước nay chưa từng có, vị quan văn này bị buộc tội nói xấu thủ phụ phạt đánh hai mươi gậy. Cấp trên của hắn sợ dính đến người mình, không người nào dám đứng ra bảo vệ, trong một thời gian ngắn bị tước chức quan. Thư sinh nhiều năm chỉ đọc sách thánh hiền, tố chất thân thể cũng không tốt lắm, bây giờ cả người vừa bị thương lại còn bị tước chức quan, uất ức căm phẫn mà lên cơn sốt cao, không chịu được vài ngày, cứ vậy mà qua đời.

Liên quan đến mạng người, sự tình cuối cùng trở nên nghiêm trọng. Sau khi truyền đến ngự sử đài, trong một buổi lâm triều, càng ngày càng nhiều ngôn quan đứng ra vạch tội, vì thế nên hoàng đế mới biết chuyện này.

Bây giờ phải đến nửa triều đình đều là người của Trương Hiếu Liêm, Trương đảng tất nhiên cực lực phản bác, sau đó không quá mấy ngày, ai vạch tội người thì bị giáng chức, người thì bị tước mất chức quan. Điều này càng thêm khẳng định sự độc đoán chuyên quyền, kết bè kết cánh của Trương Hiếu Liêm. Thư sinh ở triều đại này chú trọng nhất chính là khí tiết, nếu bởi vì vạch tội mà bị đánh bằng roi thậm chí vào tù, đây không phải tai họa, mà là mỹ danh. Vì thế, mỗi ngày trên triều đình đều chướng khí mù mịt, Trương Hiếu Liêm mạnh mẽ áp chế, mà những quan văn nhiệt huyết khác lại càng xông lên, không ngừng dâng tấu vạch tội.

trên triều là một hồi gió tanh mưa máu, uy thế của Trương Hiếu Liêm vẫn mạnh mẽ vô cùng, sau một thời gian náo loạn, cuối cùng chuyện này cũng bị áp xuống, ngược lại người vạch tội Trương Hiếu Liêm hoặc bị tước chức vị, hoặc tạm thời giáng chức, tóm lại không một ai có kết cục tốt. Trải qua chuyện này, Trương Hiếu Liêm cho khắp thiên hạ thấy quyền lực cùng vị thế của ông ta, mặc dù tiếng là thủ phụ, nhưng kỳ thật ông ta mới là đế vương thực sự của thiên hạ này.

trên triều thì hoàng đế ngoài mặt ủng hộ Trương thủ phụ, thuận theo ý tứ của lão sư, xử lý toàn bộ đám quan viên dám can đảm nói thủ phụ tham ô, lộng quyền nhận hối lộ. Thế nhưng ở nội cung lại mơ hồ truyền ra tiếng gió, nghe nói chính miệng hoàng đế nói với thái giám thân cận của hắn rằng Trương thủ phụ quá mức lộng quyền, có vẻ như mặt rồng không vui.

Gió đã nổi lên, dù cho chuyện này đã bị áp chế xuống, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, giữa hoàng đế với thủ phụ cuối cùng cũng có một trận chiến, khủng hoảng chính trị chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Phủ anh quốc công cũng bị chuyện này dọa cho phát sợ. một hậu bối của Cao gia muốn vào lục bộ, nhưng luận tư lịch thì vẫn không đến lượt hắn. Dựa theo quy tắc ngầm trong quan trường, Cao gia đưa lễ vật hiếu kính Trương thủ phụ, hậu bối Cao gia cũng toại nguyện chen qua đồng liêu, lấy được chức quan béo bở ở lục bộ.

Chuyện như vậy ở quan trường nhìn mãi cũng quen mắt, công hầu toàn triều có ai là chưa từng làm qua những loại chuyện này? Hết lần này tới lần khác phủ anh quốc công đụng phải đầu gió, thời điểm ngôn quan trắng trợn vạch tội Trương thủ phụ, Cao gia cũng bị tìm ra, bị đám người liệt thành Trương đảng. Mặc dù cuối cùng chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, Trương thủ phụ dùng thủ đoạn cứng rắn giải quyết tất cả, đương nhiên phủ anh quốc công cũng thành vô tội, thế nhưng việc này một lần nữa làm cho đám người Cao gia bị dọa sợ quá mức.

Bọn họ đã quen mọi thứ đều bằng phẳng thuận lợi, đã rất lâu rồi không trải qua trận chiến hung hiểm dạng này. Bởi vì phải bồi vương phi mang thai, mấy ngày nay Yến vương đều xin nghỉ không vào triều, hoàn hảo bỏ qua trận phong ba vạch tội này. không có Yến vương ở phía trước chống đỡ, phủ anh quốc công trực tiếp nhận cả tràng phong ba chính trị.

anh quốc công bị dọa phát sợ, mấy ngày liền ông ta đều nhốt mình trong thư phòng, không ngừng gọi phụ tá tới nghị sự. Mặc dù cuối cùng phủ anh quốc công lông tóc không thương, thế nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ, lần này bọn họ vận khí tốt, nhưng còn lần sau thì sao? Mắt thấy thời gian hoàng đế tự mình chấp chính sắp đến, cho dù Trương Hiếu Liêm thế lớn đến đâu đi nữa, còn có thể đấu được với hoàng đế đang trẻ tuổi sao? Lần phong ba này phủ anh quốc công bị gộp thành Trương đảng, nếu như bọn họ không làm chút gì, ngày sau chỉ sợ chỉ còn cái vỏ mà thôi.

Năm nay hoàng đế đã mười lăm tuổi rồi, trong buổi tảo triều đã có người nhắc đến việc tuyển hậu. Hoàng đế đại hôn, ngay sau đó chính là tự mình chấp chính. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện này sẽ được giải quyết vào năm sau.

Thế tử phủ anh quốc công đã ngoài ý muốn qua đời, mà thứ trưởng tử Cao Thầm năm nay mới chín tuổi, anh quốc công có thể đợi, thế nhưng thời cuộc sẽ chờ Cao Thầm lớn lên sao?

anh quốc công ngồi trong thư phòng cả một đêm, cơ hồ làm cho cả mái đầu đều bạc trắng. Chờ tới ngày hôm sau, ông ta liền triệu mấy trưởng lão của Cao gia đến, thương lượng chuyện đem Cao Khác nhận làm con thừa tự cho thế tử phi Vệ thị.

Sinh tử tồn vong của toàn gia tộc ở trước mặt, cho dù là huyết thống cũng phải nhượng bộ. Mặc dù Cao Thầm mới là tôn tử ruột thịt của anh quốc công, nhưng sự khác biệt giữa Cao Thầm với Cao Khác tựa như rãnh trời, bất kể ở tuổi tác hay là trí lực Cao Thầm đều kém nhiều lắm. Trụ cột thế hệ thứ hai của phủ anh quốc công đã ngoài ý muốn qua đời, anh quốc công khẩn cấp cần một người thừa kế, có thể lập tức chống đỡ toàn gia tộc.

Cao Nhiên vẫn một mực chú ý tin tức ở nhà mẹ đẻ, chờ nghe được tổ phụ dự định nhận làm con thừa tự, nàng ta tức giận tới mức đập vỡ cả một bộ trà cụ.

"Tổ phụ bị choáng váng hay sao, Thầm ca nhi mới là tôn tử của ông ta, gia nghiệp lớn như vậy, tại sao lại muốn tiện nghi cho một người ngoài?"

Đào ma ma đi nhanh tới che miệng Cao Nhiên: "Ai u tiểu thư của lão nô ơi, những lời như này ngài cũng không thể nói a. Tôn kính trưởng bối, quốc công gia là tổ phụ của ngài, ngài cũng không thể nói quốc công gia không phải."

Cao Nhiên vẫn tức giận không ít, một khi Cao Khác nhận làm con thừa tự cho Vệ thị, chiếu theo lễ pháp thì Cao Khác chính là nhi tử của Vệ thị, là đệ đệ của Cao Hi, hắn ta chính là trưởng tử của thế tử anh quốc công. Hơn nữa so với Cao Thầm thì hắn ta còn lớn tuổi hơn, cứ như vậy Cao Khác chẳng phải là thành đích trưởng huynh? Có trưởng tử ở đấy, tước vị công phủ sao có thể rơi xuống đầu Cao Thầm được?

Huống chi cứ như vậy, tất nhiên Cao Khác sẽ cung phụng hương hỏa Vệ thị, Hàn thị cẩn thận từng li từng tí ủy khúc cầu toàn cả một đời, nửa đời sau còn phải nhìn vào sắc mặt của Cao Khác hay sao?

Cao Khác hắn ta dựa vào cái gì, một đệ tử chi thứ phụ mẫu đều mất, dựa vào cái gì mà tới cướp đi đồ của nhà bọn hắn?.

Cao Nhiên đứng ngồi đều không yên, lúc này mới sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, mang người hồi phủ anh quốc công.

Trong phủ anh quốc công cũng không bình tĩnh, đầu tiên Cao Nhiên đi gặp lão phu nhân anh quốc công. Thần sắc lão phu nhân anh quốc công có vẻ không tốt, nhưng cảm xúc vẫn coi như bình tĩnh, sau khi Cao Nhiên thỉnh an xong, liền vội vã nói: "Tổ mẫu, tổ phụ muốn nhận Cao Khác làm con thừa tự cho phụ thân phải không ạ?"

"Đúng vậy." Trải qua mấy ngày nay, lão phu nhân đã tiếp nhận sự thật này. Đúng là bà ta thấy bất công cho tôn nhi của mình, nhưng mấy ngày này Cao Khác bình tĩnh thong dong tiến lui vừa phải, cho dù lão phu nhân có lòng thiên vị, cũng không thể không thừa nhận so với tôn nhi của mình thì Cao Khác ưu tú hơn nhiều lắm. Nếu như phu thê bọn họ tùy theo tư tâm, cưỡng ép lập Cao Thầm làm đích tử, có lẽ không quá hai năm, mà cũng có thể không cần mấy năm sau, chờ sang năm hoàng đế đại hôn tự mình chấp chính, đại họa của phủ quốc công bọn hắn liền ở ngay trước mắt.

Người thừa kế còn nhỏ tuổi, lại thêm Cao Thầm xuất thân con thứ, không chừng có kẻ thù chính trị nói đến thân phận của hắn, đem công tước phủ anh quốc công hạ xuống hầu thậm chí là bá. Tình huống lại tồi tệ thêm một chút, nếu như đến lúc đó trong triều có người công kích phủ quốc công là Trương đảng, dựa vào một mình anh quốc công, có chịu nổi không?

Sau khi lão phu nhân anh quốc công nghe người ta phân tích những chuyện này, bà ta cũng phải nhận mệnh. Ai bảo nhi tử của bà ta chết sớm, nếu như thế tử anh quốc công vẫn còn, sao còn phải lo lắng mấy chuyện này. Con của bà ta phúc bạc, dưới gối cũng chỉ có hai nữ nhi với một nhi tử, mà Cao Hi đã sớm qua đời rồi. Lão phu nhân anh quốc công biết những năm này nhi tử vẫn một mực áy náy với Vệ thị, có lẽ cho hai người bọn hắn nhận một đứa trẻ thông minh làm con thừa tự, để phu thê bọn họ có hương hỏa kéo dài, để Cao Hi có đệ đệ, có lẽ nhi tử dưới cửu tuyền cũng sẽ vui vẻ.

Lão phu nhân tiếp nhận sự thật này, bà ta càng có nhiều tâm tư để tra xem rốt cuộc đêm đó thế tử anh quốc công đã xảy ra chuyện gì. Gã sai vặt bên người nhi tử nói, mấy ngày đó thế tử gia vẫn một mực tra chuyện của Vân di nương, có lẽ, trong đêm tối hắn ta phi ngựa nhanh dẫn đến bị rơi vào khe núi, cùng chuyện này cũng có liên quan đến nhau?

Cao Nhiên thấy thần sắc bình tĩnh của lão phu nhân, quả thực giận đến muốn tức chết. Nàng ta mang theo chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như nhìn đồ đần mà nhìn lão phu nhân: "Tổ mẫu, người hồ đồ rồi sao? Thầm ca nhi mới là thân sinh nhi tử của phụ thân cơ mà, Cao Khác ngoại trừ họ Cao, hắn ta có quan hệ gì với nhà chúng ta đâu? Vì cái gì mà mặc kệ huyết mạch của mình, lại muốn giao gia sản cho một ngoại nhân đây?"

" Nhận hắn làm con thừa tự cho đích mẫu của ngươi, chính là huynh đệ thân sinh của ngươi." Lão phu nhân lạnh lùng nhắc nhở Cao Nhiên, "hắn sẽ trở thành con trai trưởng của Vệ thị, là đệ đệ của ngươi và Cao Hi. Nếu như ngươi bị ủy khuất ở nhà chồng, tương lai còn phải trông cậy vào Cao Khác làm chỗ dựa cho ngươi đấy. Mở miệng là một tiếng ngoại nhân, nói chuyện sao khó nghe như vậy."

Lão phu nhân là nữ tử cổ đại chân chính, lớn lên trong xã hội tông pháp, đối với chuyện nhận con nuôi như này thì độ chấp nhận rất cao. Tông tộc ở cổ đại chú trọng nhất chính là gia tộc, mà không phải huyết thống, chỉ cần nhận làm con thừa tự cho thế tử cùng Vệ thị, vậy thì Cao Khác sẽ phải cung phụng hương hỏa hai người này, đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ không còn quan hệ gì với gia đình của mình, thậm chí gặp mẹ đẻ cũng phải gọi một tiếng "Thẩm thẩm". Đương nhiên, lòng người đều là thịt mềm, ơn sinh dục vĩnh viễn không có cách nào đoạn tuyệt, thế nhưng ưu điểm của Cao Khác lại chính là điều này, phụ mẫu của hắn ta đã qua đời nhiều năm rồi, trong nhà chỉ còn lại quả tẩu cùng chất tử. Nhân duyên của Cao Khác với gia đình mình mỏng manh vô cùng, ngày sau cũng không cần lo lắng thân cận mẹ đẻ mà không thân với phủ anh quốc công, lại thêm bản thân hắn thiên tư trác tuyệt, hoàn toàn có thể đền bù cho việc không phải thân sinh nhi tử của thế tử.

Dòng dõi truyền thừa, không phải chính là để cung phụng hương hỏa hay sao, thật sự lão phu nhân không rõ tại sao Cao Nhiên lại có suy nghĩ ích kỷ kỳ quái như này.

Cao Nhiên chán nản, nhịn không được nhắc tới phủ Yến vương để dọa người: "Tổ mẫu, dù sao Thầm ca nhi mới là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ với con, ngày sau nếu như giao công phủ cho những người khác, vậy thì quan hệ thông gia của Cao gia với phủ Yến vương phải làm sao bây giờ?"

Ánh mắt lão phu nhân anh quốc công lại càng kỳ quái: "Sau khi nhận làm con thừa tự, chính là Cao Khác ra mặt đi lại với phủ Yến vương. Nhận làm con thừa tự là lễ pháp chính thống, mà Yến vương làm sao lại chỉ vì huyết thống, mà không để ý tới người thừa kế? Hơn nữa Yến vương phi lại có ơn tri ngộ với Cao Khác, cái danh này vừa vặn rất tốt, nhờ vào đó chúng ta đều có thể thường xuyên đi lại với vương phủ, tạo niềm vui cho Yến vương phi."

Bây giờ ở phủ Yến vương tâm tình của ai là quan trọng nhất? Đương nhiên là Yến vương a. Lấy lòng Yến vương cũng không dễ dàng, nhưng nếu như lấy lòng Yến vương phi, vậy thì cái này còn hữu dụng hơn so với nịnh bợ Yến vương rồi.

Xong, Cao Nhiên phát hiện nàng ta không cùng tiếng nói với lão phu nhân. Lão phu nhân thật sự cảm thấy sau khi nhận làm con thừa tự thì chính là thân nhi tử, Cao Nhiên là một người lớn lên ở hiện đại thì hoàn toàn không thể hiểu nổi. Lão phu nhân cùng Cao Nhiên đều cảm thấy đối phương không thể nói lý, ngu không ai bằng, cuộc nói chuyện này tan rã trong sự không vui.

Cao Nhiên từ trong viện lão phu nhân ra, trực tiếp đi gặp Hàn thị. Vẻ mặt Hàn thị hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Cao Nhiên lập tức lôi kéo nàng ta khóc: "Nhiên nhi, quốc công gia muốn nhận Cao Khác làm con thừa tự cho Vệ thị. Đến lúc đó Cao Khác thành nhi tử Vệ thị, lập trường đương nhiên hướng về Vệ thị, đối với chúng ta những người tranh đoạt tước vị thì làm sao hắn ta sẽ hoà nhã đây?"

Cao Nhiên thở dài, đương nhiên nàng ta cũng nghĩ đến điều này. một khi nhận làm con thừa tự thành công, chẳng những bọn họ tổn thất gia tài mấy vạn của phủ quốc công, còn phải gánh chịu rủi ro bị Cao Khác vắng vẻ, quả thực là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Hàn thị khóc đến không còn chút dáng vẻ nào, cầm chặt tay Cao Nhiên: "Nhiên nhi, ta nghe người ta nói mấy ngày nay tổ mẫu con đã tra được chuyện của Vân nương. Nếu như bà ta điều tra ra chân tướng của Vân nương năm đó, còn biết ta nói dối lừa gạt, biết rõ thế tử ở đâu lại không đi cứu, có phải hay không bà ta sẽ giết ta?"

Cao Nhiên trầm mặc, nếu như Cao Thầm trở thành thế tử, tương lai mẹ đẻ quốc công đương nhiên không có khả năng bị bán ra, nhưng nếu như thừa kế tước vị chính là Cao Khác... Vậy thì Hàn thị chỉ là một thiếp thất bình thường. Dựa vào tính cách yêu chiều nhi tử của lão phu nhân kia, sẽ xảy ra chuyện gì, khó mà nói trước được.

Hàn thị một mực khóc lóc ở bên tai Cao Nhiên, khóc đến khi Cao Nhiên cảm thấy phiền chán. Nàng ta tức giận mắng một câu: "Đừng khóc, những chuyện này không phải là ngày trước mẫu thân làm ra hay sao, bây giờ khóc thì làm được cái gì?"

Hàn thị sửng sốt, nước mắt treo ở trên gương mặt, nhìn buồn cười cực kỳ. Hiển nhiên bà ta hoàn toàn không ngờ tới Cao Nhiên sẽ nói những lời như này.

Cao Nhiên hít một hơi thật sâu, nàng ta đã không còn đường có thể lui, nàng ta chỉ có thể buông tay đánh cược một lần. Hình như từ khi Lâm Vị Hi bắt đầu xuất hiện ở kinh thành, Cao Nhiên liên tục không ngừng gặp rủi ro, quả thực mọi việc đều không thuận lợi. Bây giờ Lâm Vị Hi đã mang thai, là uy hiếp đến vị trí thế tử của Cố Trình Diệu, thậm chí cả Cao Thầm cũng bị Lâm Vị Hi nhúng một tay làm cho bỏ lỡ cơ hội kế thừa tước vị.

Cao Nhiên đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, vì sao Lâm Vị Hi liên tiếp nhằm vào nàng ta đây? Tại sao Lâm Vị Hi muốn nhúng một tay vào việc thừa kế ở phủ anh quốc công? Nàng cùng phủ anh quốc công, có quan hệ gì không?

Ngón tay Cao Nhiên khẽ cong lên, đến cùng có quan hệ hay không, thử một lần sẽ biết.