Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi, đôi mắt hạnh của nàng trừng đến tròn căng, khí lực trên tay với hắn mà nói thì cũng không có là gì, thế nhưng rõ ràng lại phản ứng sự bướng bỉnh của chủ nhân.

Có một số thời điểm, nàng thật sự rất cố chấp.

Thẩm thị, đã bao nhiêu năm rồi hắn không còn nghĩ đến cái tên này, đó cũng không phải kỷ niệm vui vẻ gì, Cố Huy Ngạn không muốn nhắc đến, lại càng không muốn nhắc đến với Lâm Vị Hi. Nhất là bây giờ nàng còn mang mang thai, thái y nói nàng phải tĩnh dưỡng, Cố Huy Ngạn không muốn để những chuyện cũ này năm xưa ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của hai người bọn họ.

Cố Huy Ngạn im lặng một lát, đại khái là lần đầu tiên bác bỏ ý nguyện của Lâm Vị Hi: "Thái y dặn dò nàng phải tĩnh dưỡng, trước hết nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, có lời gì sau này hãy nói đi."

Bàn tay Lâm Vị Hi lại không chịu buông ra, nàng cố chấp nhìn Cố Huy Ngạn, giống như mượn rượu giả điên, Lâm Vị Hi cũng mượn cảm xúc khi đang có mang, hỏi vấn đề mà chính mình vẫn một mực chú ý kia: "Vì sao chàng vẫn luôn mang theo hộp gỗ kia? Rốt cuộc ngày đó vì cái gì lại đáp ứng cưới ta?"

Cố Huy Ngạn im lặng thở dài, hắn ngồi bên giường, đôi mắt nhàn nhạt liếc nha hoàn hầu hạ bên giường một chút. Uyển Tinh Uyển Nguyệt lập tức hiểu rõ, các nàng cúi đầu, bàn tay hướng về phía mấy người khác lắc lắc, nối đuôi nhau ra khỏi nội thất.

Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên cũng đứng bên ngoài, ngăn cách bởi tấm bình phong hình bán nguyệt, tình hình bên trong như thế nào chỉ có thể nhìn thấy đại khái. Uyển Nguyệt đi ra thấy Cố Trình Diệu nhìn vào bên trong, nàng ấy âm thầm nhíu nhíu mày, không quan tâm đi đến trước người Cố Trình Diệu, cúi thân vạn phúc: "Thế tử. Thế tử phi."

Mặc dù Uyển Nguyệt nhìn xem thì có vẻ cung kính, nhưng mà cả người nàng vừa vặn ngăn lại ánh mắt dò xét của Cố Trình Diệu. Cố Trình Diệu thu lại ánh mắt của mình, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Thế nào?"

"Vương gia cùng vương phi đang nói chuyện, để tất cả chúng nô tỳ lui ra. Thế tử, thế tử phi, vương phi đã không còn đáng ngại nữa rồi, hai vị vẫn là ngày mai lại đến thỉnh an vương phi đi."

Cố Trình Diệu cũng không biết chính mình còn ở lại nơi này là để làm cái gì, nhưng sau khi Uyển Nguyệt ra ngoài nói như vậy, rõ ràng hắn ta không còn cách nào ở lại nữa. Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên chỉ có thể cáo từ, lúc ra cửa, hai người đều trầm mặc không nói, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

trên đường về thư phòng của mình, Cố Trình Diệu nhịn không được nhớ lại cảnh tượng mình mới mơ hồ dò xét được. Hình như Lâm Vị Hi đang khóc, nàng tựa trên vai phụ thân, khóc mãi không thôi.

Tại sao nàng lại khóc? Mang dòng dõi của phụ thân, nàng cũng không vui vẻ sao?

Những suy nghĩ này ngổn ngang lộn xộn, đến cuối cùng, chỉ còn lại một câu cuồn cuộn không ngừng ghé vào lỗ tai hắn ta. Trong giọng nói Lâm Vị Hi mang theo tiếng khóc nức nở, không buông tha hỏi phụ thân: "Là ta chết đổ thừa chàng không đi, để chàng mang ta rời khỏi phủ Thuận Đức, về sau lại là ta mặt dày mày dạn để chàng cưới ta.... Khi đó đến tột cùng vì sao chàng lại đáp ứng cưới ta?"

Cố Trình Diệu cười khẽ một cái, trong tươi cười mang theo nồng đậm cảm xúc thê lương không thể gọi tên. Hóa ra, là nàng chủ động muốn gả cho phụ thân.

Chuyện lúc trước Cố Huy Ngạn lên tiếng muốn cưới Lâm Vị Hi chính là cấm kỵ ở trong vương phủ, mỗi người đều muốn biết vì cái gì, rõ ràng mười mấy năm qua Cố Huy Ngạn đều kiên trì theo ý mình, chuyện xảy ra trước mấy ngày càng là không hề có điềm báo trước. Ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao Cố Huy Ngạn đột nhiên liền quyết định tục cưới đây? Mà người hắn muốn cưới lại là nữ nhi của thuộc hạ, cái này cũng có thể nói là chuyện không quang minh lỗi lạc gì.

Đương nhiên Cố Trình Diệu cũng tò mò, thế nhưng ở vương phủ tất cả mọi người đều biết, chuyện này không thể hỏi, không ai dám khiêu chiến quyền uy của Yến vương. Cho tới bây giờ, Cố Trình Diệu rốt cuộc mới biết được, hóa ra là Lâm Vị Hi chủ động chạy tới, nói muốn gả cho Yến vương. Khó trách đối với chuyện này phụ thân lại giữ kín như bưng, một câu cũng không cho bọn hắn xì xào tiếng gió gì.

Cố Trình Diệu rất muốn nói với mình, nàng khóc là bởi vì nàng không mong muốn mang thai, có lẽ nàng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng. Nhưng bây giờ rốt cuộc hắn ta không lừa được chính mình nữa rồi, Lâm Vị Hi rất thích phụ thân, hôm nay nàng khóc thất thố như vậy, thậm chí không quản được hắn ta cùng Cao Nhiên đang ở ngay bên ngoài, tất cả đều bởi vì nhìn thấy di vật của Thẩm thị, hiểu lầm phụ thân, nên mới để ý mà thôi.

Cố Trình Diệu đứng lên, có chút ngơ ngác nhìn hàng thược dược màu trắng ngoài cửa sổ.

Khi Cao Hi còn sống, cũng rất thích loay hoay những hoa hoa cỏ cỏ này, thược dược trắng trong thanh lịch như này chính là kiểu nàng thích nhất. Nàng ấy vội vã nóng nảy như vậy mà lại có sở thích cần đến sự cẩn thận kiên nhẫn như thế. Nghĩ tới đây Cố Trình Diệu tự giễu cười một tiếng, có lẽ, cho tới bây giờ hắn ta cũng chưa từng hiểu rõ Cao Hi. Cao Hi cũng không phải là người nóng nảy vội vàng, mà thậm chí nàng ấy cũng không phải không có tâm tình nũng nịu uyển chuyển của nữ nhi.

một mùi thơm ngát quanh quẩn trong phòng ngủ, thị nữ đều đã lui ra, ngay cả Cao Nhiên, Cố Trình Diệu cũng bị đuổi đi. Trong phòng lại không còn người ngoài, rốt cục Lâm Vị Hi có thể yên lòng đem những lời này hỏi ra: "Vương gia, trong lòng của chàng, đến tột cùng ta là cái gì?"

Cố Huy Ngạn cũng dừng lại một chút, hắn không nhìn thấy được lúc nàng khóc, lúc nàng phải chịu ủy khuất, thậm chí không thể nhìn thấy nàng cười nói với đối với người khác. Trong lúc vô hình rất nhiều chuyện sớm đã thay đổi từng chút một rồi, Lâm Vị Hi chính là "Ngoại lệ" duy nhất trong cuộc sống buồn tẻ khắc nghiệt bao nhiêu năm trời của hắn. Lâm Vị Hi đối với hắn, là cái gì đây?

Lâm Vị Hi cũng không đợi Cố Huy Ngạn trả lời, tiếp tục nói ra: " Hôm nay ta tới thư phòng tìm được di vật của Thẩm vương phi. Nha hoàn của ta không cẩn thận làm vỡ bình hoa, khiến cho thư cất trong hộp gỗ bị ướt hết."

Cố Huy Ngạn đã sớm nghe hạ nhân nói qua chuyện này, lúc ấy Lâm Vị Hi vẫn còn đang hôn mê, hắn nào có tâm tư quản mấy thứ này, coi như bây giờ nghe, Cố Huy Ngạn cũng chỉ nói: "Làm ướt rồi thì thôi, hong khô là được rồi."

Lâm Vị Hi nghe được câu trả lời này, không hiểu vì sao hỏa khí trong lòng cuối cùng dịu đi một chút. Nàng tiếp tục hỏi: "Cái hộp kia cũng không nhỏ đâu, mang theo nó đi đường vẫn còn có chút vướng víu đấy. Tại sao chàng lại muốn mang theo?"

Kỳ thật nếu không phải Lâm Vị Hi nói tới, hắn cũng đã sớm quên chuyện này rồi. Cố Huy Ngạn thở dài, xem ra nếu hôm nay không nói rõ ràng, chỉ sợ Lâm Vị Hi sẽ không hài lòng.

Cố Huy Ngạn lại chèn thêm một cái gối mềm ở sau lưng Lâm Vị Hi, dùng giọng điệu vô cùng tùy ý nói: "Đây đúng là di vật mà Thẩm thị lưu lại, thư tín bên trong là nhiều năm trước qua lại, đại khái còn có thứ gì của Cố Trình Diệu nữa. Nàng ta vẫn luôn cất giữ cẩn thận, không cho phép người khác động vào chứ đừng nói là nhìn xem. Về sau nàng bị bệnh qua đời bệnh, lúc ấy ta không ở trong phủ, mà đàu năm ấy mẫu thân cũng qua đời, trong phủ không có người nào có thể bảo quản được, vậy là cái hộp gỗ này liền để vào thư phòng của ta. Dù sao bên trong cũng là di vật của người đã mất, lại thêm còn có tóc máu của Cố Trình Diệu lúc vừa ra đời, đặt trong tay người khác cũng không ổn, cuối cùng ta vẫn giữ lại."

Cố Huy Ngạn nói tùy ý, nhưng trên thực tế hắn vẫn đang suy nghĩ, kẻ nào to gan tự chủ trương, mang theo cái hộp này đưa đến hành cung? Hơn nữa hắn đảm bảo hộp gỗ này tuyệt đối sẽ không thể để ở một nơi mà dễ dàng có thể bị đồ đạc khác chạm vào. Là ai cố ý để ở trước mặt Lâm Vị Hi những thứ này?

"Cái hộp kia góc cạnh đã bị mài tròn, vòng ngọc bên trong cũng bị sờ đến bóng loáng. Những ngày bình thường có phải hay không chàng thường lấy ra xem?"

Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi, không lạnh không nhạt nói: "Ta cũng không có rảnh rỗi như vậy đâu."

Lâm Vị Hi có chút hài lòng, nàng ho một tiếng kéo căng mặt, y nguyên vẫn là bộ dáng chững chạc đàng hoàng lãnh lãnh đạm đạm. Kỳ thật về sau tỉnh táo lại thì nghĩ, Lâm Vị Hi cũng cảm thấy lúc ấy là mình đi vào ngõ cụt, nửa năm này hơn phân nửa thời gian Cố Huy Ngạn không ở nhà, khó khăn lắm mới hồi phủ, hắn ở đâu, làm chuyện gì, Lâm Vị Hi là rõ ràng nhất. thật ra Cố Huy Ngạn rất bận, lúc nào rảnh rỗi cũng là đang bồi nàng, nào có giống với một người luôn nhớ nhung vong thê, thường xuyên nhìn vật nhớ người đâu.

Khúc mắc trong lòng Lâm Vị Hi đã giải xong, thế nhưng bây giờ nàng ỷ vào trong bụng có hài tử của Yến vương, càng cả gan làm loạn. Nàng giơ lên chiếc cằm thon nhọn, chất vấn chuyện năm đó: "Vương gia, nghe nói chàng cùng Thẩm vương phi vừa thấy đã yêu, nghĩ đến lần đầu gặp là cảnh tượng đẹp cỡ nào a? Nào giống ta, chàng lặng yên không một tiếng động liền mang theo người đứng ở bên ngoài cửa nhà ta, ta nói chuyện cùng cô cô không biết bị chàng nghe qua bao nhiêu. Chỉ mới vừa so sánh, ta chỉ sợ mình càng thêm đáng ghét."

Cố Huy Ngạn ở trong lòng thở dài, nữ nhân thật sự là đáng sợ, nàng rốt cuộc muốn tính toán bao nhiêu nợ cũ đây? Cố Huy Ngạn nói: "Kỳ thật cũng không thể nói như vậy, lúc ấy ta vội vàng trao trả tù binh, cũng không có chú ý cái khác. Ngược lại là nàng, ấn tượng về lần đầu tiên gặp mặt khắc sâu vô cùng."

Dường như Cố Huy Ngạn nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, bên miệng có chút ý cười. Lâm Vị Hi không vui trừng mắt liếc hắn một cái: "Chàng còn cười? Khẳng định trong lòng chàng ghét bỏ ta."

"không có." Lời này Cố Huy Ngạn nói vô cùng thành khẩn, quả thực phát ra từ tâm can, "Lúc nàng mắng chửi người khác vừa nhanh lại nũng nịu ngọt ngào, kỳ thật rất êm tai."

Lâm Vị Hi nghiến răng nghiến lợi, đây quả thực là vũ nhục với nhân cách của nàng, lại dám nói nàng mắng chửi người khác êm tai? Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi có chút giận, thu liễm lại ý cười không còn đùa nàng nữa: "Được rồi, đừng nóng giận. Bây giờ nàng đang có thai, không thể kích động cũng không thể tức giận. Ta cũng không để ý chuyện nàng ở thư phòng hôm nay, nàng muốn làm cái gì đều được." Cố Huy Ngạn dừng một chút, giống như vô ý thêm một câu: "Chuyện đã qua là đã qua, ta cũng sẽ không làm loại chuyện vô nghĩa này."

Câu nói cuối cùng này rất mơ hồ, nhưng Lâm Vị Hi vẫn nghe hiểu ý tứ của Cố Huy Ngạn. Lời này của hắn là nói, chuyện của Thẩm thị là quá khứ rồi, hắn cũng không muốn đám người ở vương phủ coi là người đối với vợ trước nhớ mãi không quên, thường xuyên nhìn vật nhớ người. Cái này đối với một người đề cao kết quả cùng quy củ như Yến vương mà nói, đơn giản chỉ là việc lãng phí thời gian mà thôi.

Lâm Vị Hi biết mình nên hài lòng, nào có thê tử nào lục ra di vật của người cũ lại đại náo một phen đồng thời không buông tha, trượng phu có thể ôn tồn nói chuyện đúng là không dễ rồi, giống Yến vương kiên nhẫn giải thích, đồng thời cẩn thận trấn an quả thật là càng hiếm hoi. Mọi thứ không nhất thiết phải truy vấn ngọn nguồn, đây là đạo lý từ rất nhỏ Lâm Vị Hi đã hiểu rồi.

Nàng mấp máy môi, nhẹ nói câu "Được a". Nàng sau khi nói xong vẫn là không phục, hỏi: " Chuyện gì vương gia ngài cũng đều chú trọng đến lợi ích. Nếu như có một ngày ta cũng chết đi, có phải chàng cũng cảm thấy nhớ tới ta là lãng phí thời gian không?"

"Lâm Vị Hi." Vẻ mặt Cố Huy Ngạn trầm xuống, tỏa ra khí thế uy nghiêm, lập tức xuất hiện một Yến vương cao cao tại thượng khác, "không cho phép nàng nói như vậy."

Đây mới là dáng vẻ thật sự của Cố Huy Ngạn, đối với người ngoài, đại khái là dùng thái độ như thế đi. Lâm Vị Hi bất đắc dĩ "Ồ" một tiếng, một lát sau, lại lặng lẽ liếc Cố Huy Ngạn một chút, ngang ngược nói: "Ta đang nói chính mình, chàng tức giận cái gì?"

Lâm Vị Hi chính là có loại năng lực này, một giây trước có thể khiêu khích cơn giận của hắn, mà một giây sau lại làm cho người ta dở khóc dở cười. Cố Huy Ngạn lườm nàng một chút, chậm rãi thu lại uy áp của mình: "Biết sai rồi sao? Lần sau không cho phép như thế nữa."

"Ừm." Lâm Vị Hi đáp một câu xong, ngay sau đó lại lẩm bẩm thêm một câu cực nhỏ: "Ta nói đúng mà."

Cố Huy Ngạn nghe được, nhưng hắn vẫn giả bộ như chính mình không nghe thấy, bằng không hắn cũng không biết phải làm gì với tiểu tổ tông này bây giờ. Cố Huy Ngạn chỉnh lại chân của Lâm Vị Hi, đỡ nàng nằm xuống: "Nàng đã khóc hơn nửa ngày, nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi. Nàng cố gắng ngủ một chút đi, ta vẫn ở đây với nàng."

Lâm Vị Hi biết Cố Huy Ngạn vẫn sẽ luôn ngồi đây nhìn mình, quả nhiên trong lòng an ổn hơn rất nhiều. thật sự khóc xong rất mệt mỏi, Lâm Vị Hi nằm xuống không bao lâu, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Cố Huy Ngạn ngồi ở chỗ đó lẳng lặng nhìn nàng an tĩnh ngủ, không biết nhìn bao lâu, tận đến khi bên ngoài sắc trời dần tối, trong phòng bắt đầu không nhìn rõ, Cố Huy Ngạn mới đứng lên, nói với nha hoàn đã đứng chờ từ lâu ở ngoài: "Chuẩn bị đồ ăn cho vương phi, đợi nàng tỉnh lại nhất thiết phải nhắc nàng ăn cơm. Mà quên đi, đến lúc đó các ngươi đến tiền viện tìm ta đi."

Uyển Tinh Uyển Nguyệt dám cùng Lâm Vị Hi không biết lớn nhỏ, thế nhưng ở trước mặt Yến vương thì ngoan ngoãn như chim cút. Hai người bọn họ đồng thanh đáp "Vâng", cung kính nhìn thân ảnh Cố Huy Ngạn dần biến mất trên hành lang màu son, tận đến khi không nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn kia, các nàng mới nhẹ nhàng thở ra thật dài.

Cố Huy Ngạn một đường thong dong lại nhanh chóng trở về thư phòng. Hai từ này nhìn thì có vẻ mâu thuẫn, vậy mà đặt trên người Cố Huy Ngạn thì lại hoàn mỹ không tì vết. Cố Huy Ngạn cũng không để cho nha hoàn thắp đèn, mà ngồi yên lặng trong bóng đêm, trầm mặc hồi lâu.

Cố Minh Đạt đứng trước cửa, "Cộc cộc cộc" gõ ba tiếng: "Vương gia."

Cố Huy Ngạn cũng không tuyên triệu, Cố Minh Đạt lại đến đây, cái này chính là đã vi phạm quân quy. Cố Huy Ngạn nhàn nhạt liếc hắn ta một chút, cũng không truy cứu hắn ta thất lễ, mà chỉ hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

Hai người bọn họ quen biết hơn hai mươi năm, mấy lần vào sinh ra tử, sự ăn ý lẫn nhau sớm đã không cần nhiều lời. Giống như Cố Huy Ngạn tuy không nói một lời, nhưng Cố Minh Đạt vẫn biết hắn đang nghĩ gì. Giống như Cố Minh Đạt từ trước đến nay đều không hỏi, còn chưa mở miệng, Cố Huy Ngạn đã đoán được hắn ta muốn nói gì.

"Vương gia, chuyện của Thẩm vương, vì sao ngài lại không nói cho vương phi?"

Cố Huy Ngạn trầm mặc chỉ chốc lát, nói: "Người chết là lớn nhất, nói chuyện này để làm gì."

"Thế nhưng năm đó cũng không phải là ngài tự nguyện cưới Thẩm vương phi." Cố Minh Đạt mặt không biểu tình, nhưng lời nói ra lại to gan đến dọa người, "Thậm chí trước đó lão vương phi viết thư hỏi ngài, ngài cũng không nhận ra vị tiểu thư Thẩm gia này."