Tuy rằng trong lễ cưới phần lớn sự tình đều là mẹ Thẩm làm, nhưng vẫn là không ít vấn đề cần hai người tự mình xác định, trong lúc Thẩm Phục đi giáo đường, Lâm Thục Ý lại dẫn Tiểu Ngộ và Đào Đào đi làm lễ phục.

Tính ra hai người họ cũng gần như có hai ba ngày rồi không ở cùng một chỗ

Thẩm Phục mấy ngày nay bận rộn sự tình tương đối nhiều, thông thường lúc hắn trở lại Lâm Thục Ý đã ngủ, sáng sớm thời điểm Lâm Thục Ý dậy, hắn đã đi rồi, dẫn đến việc hai người cùng ở dưới một mái nhà, mà hai ngày nay không có gặp nhau được mấy lần.

Thẩm Phục hết sức chuyên chú lái xe, Lâm Thục Ý thì lại chuyên chú đánh giá hắn.

Vẫn luôn nhìn Lâm Thục Ý, Thẩm Phục không chịu được ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ.

"Em còn nhìn thế nữa, anh liền muốn ăn em đấy."

Lâm Thục Ý đỏ mặt, có chút không tự nhiên quay đi chỗ khác.

Không biết có phải là do thói quen hay không, hiện tại cậu thật giống như không thể rời bỏ Thẩm Phục, nếu như có một quãng thời gian không ở bên nhau, cậu liền cảm thấy bên người thiếu đi cái gì đó, nhìn thấy cái gì cũng sẽ nghĩ tới hắn, nghĩ tới hận không thể lập tức ở bên hắn.

Lâm Thục Ý một bên cản thây tình huống như thế quả thực quá kỳ diệu, một bên lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Hôm nay trước khi đi đón Trần Phóng, Thẩm Phục không ở nhà, hắn cũng là lâm thời nhận được điện thoại của Trần Phóng, mới biết Trần Phóng bay chuyến bay hôm nay, tầm buổi chiều máy bay sẽ hạ cánh, sau đó đầu tiên hắn gọi cho Lâm Thục Ý, nói là cậu chuẩn bị một chút, hai người sẽ cùng đi đón Trần Phóng.

Bất quá hai ngày nay không nhìn thấy, Lâm Thục Ý lại cảm thấy giống như đã qua rất lâu rồi, hai ngày nay buổi tối Thẩm Phục đều trở về rất muộn, Lâm Thục Ý muốn chờ hắn, nhưng không chịu đựng được chính mình ngủ trước, đợi đến khi cậu dậy Thẩm Phục đã đi rồi, cho nên thời điểm buổi trưa hai người ở trong phòng, có chút không giữ được, súyt chút nữa va chạm ra lửa, trước một giây Thẩm Phục nhìn đồng hồ đeo tay nói, thật sự không đủ thời gian.

Trần Phóng không phải lần đầu tiên đi Los Angeles, nhưng để cho hắn chờ ở sân bay, hiển nhiên có chút hơi quá đáng.

Lâm Thục Ý đành phải thu hồi dục hoả, sửa sang lại quần áo, cùng Thẩm Phục ra sân bay đón người.

Hiện tại người cũng đã đón được, trong xe chỉ có hai người bọn họ, Lâm Thục Ý quay mặt đi nhìn phía ngoài cửa sổ, tựa hồ cảm thấy người mình có hơi nóng.

Đối với cảm giác dục vọng Lâm Thục Ý chưa bao giờ cấm kỵ, yêu thích liền yêu thích, từ trước tới nay cậu cũng không cự tuyệt dục hỏa nghênh đón, đàn ông nguyên bản là người có tính tình kích động, đặc biệt là ở trước mặt người mình thích, muốn là có thể hoàn toàn nắm chặt lấy, cậu và Thẩm Phục quan hệ, tuy rằng đa số đều là Thẩm Phục chủ động, nhưng thời điểm cần phối hợp Lâm Thục Ý cũng không có chút nào nhăn nhó.

Không biết là do kết hôn tâm tình tác quái, hay là cái gì khác, gần đây tình huống cậu muốn Thẩm Phục ngày càng nhiều, cố tình Thẩm Phục gần đây bận việc muốn chết, hiện tại chỉ có hai người trong xe...

Lâm Thục Ý hít sâu một chút từ bên trong tâm tình cảm thấy được chính mình tựa hồ ngày càng sa lưới vào dục vọng, tiếp tục như vậy có thể không tốt lắm.

Nghĩ như vậy Lâm Thục Ý không khỏi hô hấp nặng nề, muốn đem khô nóng trong lồng ngực thở ra, kết quả chưa kịp thở ra một chút, xe liền lập tức dừng lại.

Thẩm Phục hung ác xoay vai cậu quá, hai mắt xanh đen nhìn cậu.

"Anh còn muốn về nhà giải quyết, sao em lại luôn câu dẫn anh!"

Sau đó một bộ dạng nghiến răng nghiến lợi hôn lên.

Đôi môi chạm vào nhau phút chốc, Lâm Thục Ý nhẹ nhàng run rẩy một cái sau đó nhắm mặt lại, đưa tay ôm cổ Thẩm Phục, nếu nói cậu câu dẫn hắn, vậy thì càng phải câu dẫn triệt để mới tốt.

Thẩm Phục híp mắt lại, giống như phân cao thấp, môi răng quấn lấy nhau.

Bên trong không gian thu hẹp, nụ hôn dần thay đổi tính chất, hai người đều có chút bất mãn khi toàn thân đã mang tới kích thích khoái cảm, đơn giản sắc trời đã tối, bên ngoài cũng ít người qua lại, Thẩm Phục một bên hôn, một bên đóng hết cửa sổ xe, nâng mông Lâm Thục Ý lên đem cậu ôm đến ghế phía sau tương đối rộng rãi.

Nụ hôn dài đi qua, Lâm Thục Ý cả người đều có chút thiếu dưỡng khí, mềm nhũn, bất quá lý trí vẫn trở lại, ngượng ngùng nói.

"Đây là bên ngoài, đợi về nhà đi.."

Thẩm Phục đôi mắt trong bóng đêm phá lệ sáng lên, hắn câu lên đôi môi, giống như mổ thóc trên môi Lâm Thục Ý.

"Không kịp đợi về nhà, ai bảo em câu dẫn anh."

Đèn đường sáng ôn hòa, Lâm Thục Ý đại 囧, cảm thấy chính mình phạm sai lầm rất nghiêm trọng, ở đây lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, làm chuyện như vậy đến cùng vẫn còn có chút vượt ra khỏi phạm vi khoan dung của cậu, vì vậy cậu liền vội vàng nói.

"Sẽ có người thấy, vẫn là về nhà đi..."

Như là đáp lại vấn đề của cậu, trên kính đột nhiên "ba" một tiếng, một giọt nước rơi xuống, sau đó giọt thứ hai, giọt thứ ba, giọt mưa liên tiếp không ngừng từ trên bầu trời hạ xuống, nhỏ xuống xe, phát ra âm thanh cực kỳ rõ ràng.

Giờ đã vào mùa hạ, nơi đây cũng đã có mưa.

Thẩm Phục mím khóe miệng, tràn đầy nụ cười nhìn Lâm Thục Ý.

"Em xem, lần này sẽ không có người đi qua nơi này nữa đâu."

Lâm Thục Ý còn muốn nói gì, lại không có cơ hội, Thẩm Phục đã dùng môi ngăn chặn môi cậu, sau đó Thẩm Phục rất có tính xâm lược hôn sâu, cái gì có nên hay không, có thể hay không, lý trí lúc này cũng không thể quyết định, chỉ có thể tận lực nhỏ tiếng rên rỉ của chính mình, nhẹ một chút nhỏ hơn một chút, khiến Thẩm Phục nghe sẽ cảm thấy giống như sói ăn không đủ, tiến vào càng ác hơn càng sâu hơn.

Trận mưa này triền triền miên hạ xuống đã lâu, mãi cho đến khi chiếc xe này một lần nữa khởi động, mưa cũng chưa ngừng lại.

Dừng xe ở gara dưới hầm, Thẩm Phục khom lưng ôm Lâm Thục Ý cả người bủn rủn đã ngủ hướng trong nhà đi, Lâm Thục Ý bất an ở trong lồng ngực của hắn nhúc nhích một chút, sau đó bị Thẩm Phục ôm chặt hơn.

Người hầu nghe đến động tĩnh bên ngoài, thời điểm thò đầu ra liếc mắt nhìn, thấy là Thẩm Phục liền rúc đầu về, không quản xem không thấy cái gì cũng làm chính mình không tồn tại, Thẩm Phục ôm Lâm Thục Ý trực tiếp về phòng, sau đó lúc sắp vào cửa vừa vặn đụng phải Giang Trình ra ngoài.

Thẩm Phục

"....."

Giang Trình

"....."

Giang Trình mặc áo ngủ rộng, trên cổ còn lộ ra một vết hồng quỷ dị, như là bị ai nhéo một cái, khóe miệng có một chút đỏ bừng giống như bị cắn, cầm trong tay một chén nước, một bộ dạng rõ ràng....

Thẩm Phục càng không cần phải nói, trong lồng ngực Lâm Thục Ý mê man đã nói rõ tất cả.

Hai người lúng túng nhìn nhau, cũng không nói gì ngay cả chào hỏi cũng không, lập tức đi vào phòng.

Nói cái gì? Chẳng lẽ còn muốn trao đổi một chút kỹ thuật sao?

Thẩm Phục rón rén đem Lâm Thục Ý đặt lên giường, Lâm Thục Ý có chút không thoải mái uốn éo người, sau đó liền ngủ thiếp đi, Thẩm Phục lại đem y phục trên người cậu cởi ra, mới vừa ở trên xe căn bản là không để ý thủ thập sạch sẽ, hiện tại phải đem cậu đi tắm, nếu không phỏng chừng ngày mai Lâm Thục Ý sẽ không dễ chịu.

Xả nước ấm xong, sau đó liền ôm Lâm Thục Ý tiến vào buồng tắm, mới vừa đem người bỏ vào trong bồn tắm, Lâm Thục Ý liền mở mắt ra tỉnh lại.

"Đừng nhúc nhích, anh giúp em tẩy rửa một chút."

Lâm Thục Ý liền ngượng ngùng đều cố không được, chỉ nhìn thấy là Thẩm Phục, liền yên tâm liền ngủ, Thẩm Phục nhẹ nhàng giúp cậu thanh lý, Lâm Thục ý cũng không tỉnh lại lần nữa.

Tại một bên phòng khác, Giang Trình bưng cốc ngồi ở trước giường ôm Thẩm ca ca lên uống nước, Thẩm ca ca không muốn bị coi là phụ nữ yếu đuối cần phải chăm sóc, chống đỡ chính mình ngồi dậy, uống hai ngụm nước, hóa giải một chút khàn khàn khô khốc trong cuống họng nói rằng,

"Tại sao lâu như thế?"

Bất quá là ở cửa phòng dừng lại mấy phút.

Giang Trình

"..."

Thấy hắn không trả lời, Thẩm ca ca càng nghi ngờ nhìn sang.

Giang Trình chỉ nói.

"Ở bên ngoài đụng phải Thẩm Phục."

Thẩm ca ca a một tiếng, không hiểu này có cái gì cần do dự, sau đó lơ đãng liền nhìn thấy trang phục trên người Giang Trình, kinh hãi.

"Anh mặc như vậy đi ra ngoài?!!"

Giang Trình gật đầu.

Thẩm ca ca một mặt không khỏi có cảm giác mất mặt với em trai.

Giang Trình trái lại bình tĩnh nói rằng.

"Quan hệ của chúng ta cậu ta cũng không phải không biết, có cái gì cần xấu hổ."

Sau đó hắn còn nói.

"Ngược lại chính hắn cũng vậy mà"

Thẩm ca ca gương mặt đầy dấu chấm hỏi.

Giang Trình đem quá trình hai người gặp gỡ kể toàn bộ, vì vậy Thẩm ca ca khuôn mặt "..."

Kỳ thực anh càng vui mừng, mới vừa đi ra ngoài rót nước không phải anh, nếu đem so sánh hai người, ai tương đối mất mặt liền khó nói.

Lại nói đến, nếu thật sự anh muốn đi ra ngoài rót nước, anh cũng không khí lực...

Ngày thứ hai không chút ngoại lệ nào Thẩm ca ca cùng Lâm Thục Ý đều dậy có chút chậm trễ, không rõ tình hình mẹ Thẩm còn cười nói.

"Nhá, hai người các con ước hẹn dậy giờ này hả?"

Lâm Thục Ý không rõ vì sao, liếc mắt nhìn Thẩm ca ca, Thẩm ca ca giả vờ trấn định quay mặt qua chỗ khác, Thẩm Phục cùng Giang Trình liếc mắt nhìn nhau, bầu không khí lúng túng không lời nào có thể diễn tả được.

Cũng may sau khi ăn điểm tâm xong, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý muốn đi gặp Trần Phóng, lần này hai người mang theo Tiểu Ngộ cùng Đào Đào.

Đào Đào ngày hôm qua một buổi tối cũng không thấy Lâm Thục Ý, sáng sớm nhìn thấy liền phá lệ bám lấy Lâm Thục Ý, hôn nhẹ cậu, thời điểm ngồi trên xe nhất định muốn Lâm Thục Ý ôm bé, bé ngồi bên trong ghế an toàn, dựa vào trên đùi Lâm Thục Ý, cùng Tiểu Ngộ nói chuyện.

Bĩu môi thầm thì rất nhiều từ ngữ cũng chỉ có Tiểu Ngộ nghe hiểu được.

Trần Phóng ngồi máy bay một ngày, mệt không thôi, ngày hôm qua sau khi tạm biệt bọn họ, vẫn luôn ngủ thẳng không có tỉnh lại, mãi cho đến khi toàn gia đứng trước cửa phòng hắn

Trần Phóng mới bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc, tùy ý trùm lên áo ngủ đi mở cửa, mơ mơ màng màng xem phía ngoài cửa là Lâm Thục Ý cùng hai đứa trẻ trợn mắt lên nhìn hắn.

Trần Phóng

"..."

Thẩm Phục mặt trong nháy mắt liền đen, một cước đem người đạp vào trong phòng nói.

"Mặc quần áo chỉnh tề rồi lăn ra đây."

Trần Phóng rốt cục triệt để thanh tỉnh, bạo một tiếng thô tục tiện thể liền đóng cửa lại, chính mình cũng lúng túng, mặc dù mọi người đều là người đều là đàn ông, nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác không thể ở trước mặt Lâm Thục Ý càn rỡ, huống chi bên ngoài cửa ngoại trừ Lâm Thục Ý còn có hai tiểu bánh bao trắng, hắn mặc quần áo xộc xệch lại lộ ra lồng ngực như vậy, thật sự là không thể để vào mắt.

Đợi đến khi đổi xong quần áo một lần nữa mở cửa, Thẩm Phục gương mặt cũng không nhịn được.

Bên trong phòng Trần Phóng, có một phòng khách, phòng khách lắp ráp rất có tư tưởng, ngoại trừ đồ vật nên có, còn có một cái quầy bar không nhỏ, trên quầy bar có đủ loại rượu bất đồng, bên dưới quầy bar là giá cả của các loại rượu, bên cạnh trong tủ lạnh nhỏ có một thùng đá khi uống rượu có thể cho vào, rượu nơi này trên căn bản đều là công khai yết giá, thời điểm tính tiền sẽ tính luôn phần rượu.

Mời toàn gia vào phòng, Trần Phóng liền đi gọi bữa ăn sáng cho bản thân, chiều hôm qua ăn cơm đến bây giờ đã sớm tiêu hao hết, gọi bữa sáng đồng thời còn không quên lấy lòng thay hai đứa bé gọi hai phần bánh creme brulee.

Tiểu Ngộ đối với người chú vừa xấu mặt trước mặt bọn họ này, còn có ấn tượng, bé ngoan vẫn lên tiếng gọi chú Trần. Đào Đào đôi mắt giống như hươu con Bambi nhìn Trần Phóng, khiến Trần Phóng bị hai đứa bé dễ thương này tâm can không khỏi run lên, liên thanh đáp ứng đi gọi thêm món ăn trẻ con có thể ăn.

Thẩm Phục bên kia đã ngồi ở trên ghế sa lon mở TV ra, Lâm Thục Ý ngồi ở bên cạnh hắn, hơi dời vị trí hai, được Thẩm Phục tìm tư thế thoải mái đặt trong lồng ngực hắn, không hề chú ý đến Trần Phóng một người cô đơn.

Đêm qua bên trong xe quá mức nhỏ hẹp, làm lại có chút độc, Lâm Thục Ý đến bây giờ ngồi xuống liền cảm giác không thoải mái, bất quá Thẩm Phục vừa kéo như thế cậu ngược lại vô cùng không được tự nhiên, cố tình Trần Phóng còn một mặt hai người cứ tùy ý, ngồi đối diện đầy hứng thú đánh giá bọn họ.

Lâm Thục Ý

"...."

Có câu nói người cùng loại tập hợp, vật giống nhau quần phân.

Hai anh em tốt người Trung Quốc này thật đúng là nửa cân so với tám lạng, không biết xấu hổ, toàn bộ vũ trụ đều sợ.