Nghe Giang Trình nói xong, Thẩm Phục đột nhiên nhớ tới Alan đã trở về Mỹ, có một số việc hắn tựa hồ đã có thể bắt đầu.

Ngày Lâm Thục Ý về S thị Thẩm Phục chọn giờ gọi điện thoại xuyên quốc gia cho Alan

hai người nói hơn một giờ, thời điểm cúp điện thoại Thẩm Phục mặt đầy ý cười.

Thư ký Anna cầm văn kiện đi vào văn phòng, đúng dịp thấy Thẩm Phục khóe miệng sắp cong lên tận trời.

"Chuyện gì cao hứng như thế?"

Thẩm Phục cười đem văn kiện trong tay Anna nhận lấy.

"Đương nhiên là chuyện đáng để cao hứng."

Anna khó giải thích được có loại dự cảm, chuyện này hẳn là có liên quan đến Lâm Thục Ý.

Bây giờ người đến muộn về sớm, từ Thẩm ca ca biến thành Thẩm Phục, Thẩm gia cũng thường xuyên không nhìn thấy bóng người Thẩm Phục quan trọng là… Ngay cả Lâm Thục Ý cũng thường xuyên không gọi được điện thoại cho Thẩm Phục.

Lấy lý do là đang bận, thời gian làm việc bận, ngay cả giờ tan sở, Lâm Thục Ý gọi tới, cũng hầu như nghe thấy Thẩm Phục nói lí do là đang bận, tắt điện thoại của cậu.

Lâm Thục Ý hơi nghi hoặc một chút

Thẩm Phục rốt cục là đang bận cái gì?

Kết quả gọi điện thoại cho Thẩm ca ca, Thẩm ca ca nói, Thẩm Phục đã xin nghỉ một tuần, chừng mấy ngày không đến công ti rồi.

"Gọi điện thoại cho nó, anh cũng không có hỏi kỹ, còn tưởng rằng nó về S thị, nguyên lai không về sao?"

Thẩm ca ca âm thanh có chút kỳ quái, lại nói.

"Nếu không anh giúp en gọi điện thoại cho Trần Phóng hỏi một chút, gần đây có nhìn thấy nó hay không, nó xin nghỉ không trở về S thị, thì có thể đi chỗ nào được?"

Lâm Thục Ý trầm ngâm một chút, nói rằng.

"Không cần ạ, để em tự mình gọi anh ấy.”

Cúp điện thoại Thẩm ca ca suy nghĩ một chút lại gọi một cuộc điện thoại nữa, một lúc lâu mới có người nhận thanh âm đầu bên kia khàn khàn vừa tức tức giận.

"Anh có biết ở chỗ này đang là mấy giờ hay không?”

Thẩm ca ca di chuyển bút trong tay, cười tươi.

“Biết, một giờ sáng."

Âm thanh bên kia càng nóng nảy.

"Biết mà còn gọi cho em?! Anh có biết em hôm nay mệt lắm không, mới vừa ngủ thôi đó! Anh có chuyện gì không? nếu không thì qua mấy tiếng nữa hãy gọi.”

Thẩm ca ca nhíu mày một cái, ngừng lại.

"A, cũng không có chuyện gì, mới vừa vợ của em gọi cho anh.”

Bên kia sững sờ, trong nháy mắt buồn ngủ hoàn toàn biến mất, hỏi.

"Hỏi anh cái gì? Anh nói với cậu ấy cái gì? Ngữ khí của cậu ấy thế nào?

Thẩm ca ca cười xấu xa nhếch miệng,

"Anh nghĩ gọi điện vào giờ này có hơi không phải lúc, để mấy tiếng nữa anh gọi lại cho em vậy.”

Bên kia kêu rên một tiếng,

"Ai u, anh trai của em, đừng thừa nước đục thả câu được chứ? Cậu ấy đến cùng nói cái gì?"

Thẩm ca ca cười nói.

"Cũng không có gì, chính là hỏi em đang bận cái gì, làm sao gần đây điện thoại không gọi được.”

"Anh nói như thế nào?"

"Không nói thế nào cả, anh nói em đã xin nghỉ một tuần, gần đây cũng không về Thẩm gia, cũng không liên lạc với chúng ta, chúng ta cũng không biết cậu ấy đi đâu.”

Thẩm Phục quả là muốn thổ huyết mà chết, kêu lên.

“Anh, em là cho anh gạt cậu ấy, không phải để anh ăn ngay nói thật, em là chuẩn bị cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ, anh làm như vậy sẽ khiến cậu ấy kinh sợ đó.”

Thẩm ca ca bộ dạng một mặt không biết mình sai ở nơi nào

"Anh là đang gạt cậu ấy còn gì, anh chưa nói em đang ở Los Angeles chuẩn bị lễ cưới, cũng chưa nói em muốn chúng ta gạt cậu ấy không muốn nói với cậu ấy, cũng chưa nói em chuẩn bị cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ, cậu ấy nghĩ em mất tích, kết quả em không chỉ đã trở lại còn muốn cùng cậu ấy kết hôn, này còn không phải là kinh hỉ thì là cái gì?"

Thẩm Phục:...

"Anh, gần đây em có phải nơi nào đắc tội anh, em xin lỗi không được sao? Đừng chỉnh em như vậy, tiếp tục như thế em sẽ bị anh đùa tới chết.”

Thẩm ca ca nở nụ cười âm u.

"Làm sao chết được chứ, em không phải rất lợi hại à? Cùng Giang Trình trò chuyện thật vui vẻ."

Thẩm Phục giờ mới hiểu được Thẩm ca ca đột nhiên giống như quỷ súc như thế rốt cuộc vì cái gì, liền vội vàng đem lời của mình nói với Giang Trình ra.

“Em thật đúng là không nói gì nếu như quan hệ hai người

xảy ra chuyện gì, anh cũng không có thể tính trên đầu em được."

Trầm ca ca lúc này mới hừ một tiếng, nói rằng.

"Biết rồi, anh cũng sẽ giúp em nói cho em dâu, an tâm chuẩn bị lễ cưới đi.”

"Anh, anh tuyệt đối đừng chơi đùa, anh biết em gần đây rất mệt mỏi, nhớ Tiểu Ý muốn chết, còn phải kìm nén cho cậu ấy kinh hỉ, bận lắm cũng phải tranh thủ gọi điện để nghe thanh âm của cậu ấy….”

( "Đô đô đô...")

Thẩm ca ca không có chút nào muốn nghe loại ân ân ái ái buồn nôn này.

Thẩm Phục

“…”

Đến cùng vẫn là không buồn ngủ, Thẩm Phục đem số điện thoại của Lâm Thục Ý tìm ra, suy tư một chút vẫn là gọi điện thoại, coi như là cái gì cũng không nói nghe một chút thanh âm của cậu ấy cũng tốt, phải biết hắn thực sự rất nhớ cậu ấy.

"A lô."

Lâm Thục Ý âm thanh thanh thanh nhàn nhạt, nghe vào trong tai Thẩm Phục quả thực như thực như tiên.

"Không nói lời nào em cúp đây."

Rõ ràng không phải câu gì gợn sóng, Thẩm Phục lại nghe được bên trong mang đầy hỏa khí, hắn biết Lâm Thục Ý nhất định là sinh khí, nghĩ như vậy hắn lại bật cười.

"Em gọi điện thoại cho anh trai anh hả? Đừng nghe anh ấy nói hưu nói vượn, anh ở bên ngoài đi công tác, chủ nhật sẽ trở về, em có cái gì muốn mua không? Lúc trở về anh sẽ mua cho em."

Sở dĩ gạt Lâm Thục Ý là muốn cho em ấy một niềm vui bất ngờ, Thẩm Phục cảm thấy vẫn là chờ hết thảy đều làm xong, sẽ nói cho em ấy biết, như vậy cũng tương đối kinh hỉ.

Lâm Thục Ý không nói lời nào.

Thẩm Phục hơi nghi hoặc một chút, không dò hỏi cũng không nghi vấn, thái độ này là sao nhỉ?

"Tại sao không nói chuyện?"

Nửa ngày Lâm Thục Ý nói rằng,

"Thẩm Phục, em nhớ anh~"

Thẩm Phục sững sờ, hắn nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ chất vấn hắn, chỉ không nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ nói câu này, đột nhiên có một loại tưởng niệm, thật giống như nước lũ muốn trào ra, làm cho hắn không nhịn được nghĩ muốn lập tức chạy tới bên cạnh em ấy, kinh hỉ cái gì đều không quản nữa, hắn thật sự nhớ Lâm Thục Ý.

Thời khắc sống còn, đến cùng vẫn là nhịn được, hắn nỗ lực nhiều ngày như vậy, chính là muốn cho Lâm Thục Ý một điều bất ngờ, khắc ghi một lễ cưới trong cuộc đời, ngạc nhiên này, thật sự là không thể kiếm củi ba năm chỉ đốt trong một giờ.

Hắn ách âm thanh nói rằng.

"Anh cũng rất nhớ em, anh lập tức sẽ trở lại."

Bên kia không tiếp tục nói nữa, nửa ngày, điện thoại ca một tiếng cúp.

Thẩm Phục

“…..”

Trước một giây còn ôn nhu, giờ sao lại thế này?!!

Bên này Lâm Thục Ý đã muốn tức chết rồi, cậu đã nói như vậy, Thẩm Phục dĩ nhiên còn muốn gạt cậu, Thẩm Phục đến cùng đang gạt cậu cái gì, cậu còn không biết nhưng cậu tin tưởng Thẩm Phục, một điểm không nghĩ tới Thẩm Phục là bởi vì sự tình gì đó gạt cậu, cậu nghe âm thanh của Thẩm Phục, âm thanh kia bởi vì tưởng niệm mà như nước muốn tràn ra, cho nên Lâm Thục Ý mới có thể càng ngày càng hiếu kỳ, Thẩm Phục đến tột cùng sau lưng cậu làm cái gì, đáng trách chính là, cậu xuất ra chiêu mỹ nhân kế như vậy Thẩm Phục dĩ nhiên không tiếp chiêu!!!

Lâm Thục Ý thở phì phò đưa điện thoại di động ném lên giường, biểu thị Thẩm Phục điện thoại có gọi lại cậu cũng không nhận.

Lần này, người gấp gáp lại đổi thành Thẩm Phục.

Thẩm Phục không gọi được điện thoại cho Lâm Thục Ý, không khỏi nóng lòng sốt ruột.

Đợi đến sự tình rốt cục có thể kết thúc, Thẩm Phục lòng như lửa đốt lên máy bay trở về nước.

Thời điểm đến phi trường là ba giờ sáng, hắn một khắc cũng không ngừng mà liền đi xe trở về S thị.

Lúc đến S thị đã là năm giờ sáng, trời đã bắt đầu sáng lên, Thẩm Phục một ngày hai đêm không ngủ, thân thể rất mệt mỏi, tâm cũng rất phấn khởi, vừa nghĩ tới lập tức sẽ nhìn thấy Lâm Thục Ý, hắn quả thực có chút không khống chế được ý cười khóe miệng.

Người ở phố Triều Dương có thói quen dậy sớm, lúc sáng sớm đã có không ít ông lão bà lão rời giường đi tản bộ, bất quá trên đường vẫn là rất yên tĩnh, xe Thẩm Phục đi qua tiếng nổ vang rền cùng hoàn cảnh an tĩnh hoàn toàn không hợp, đưa tới không ít người vây xem.

Dừng xe ở trước cửa biệt thự nhỏ, Thẩm Phục xuống xe, lấy chìa khoá ra mở cửa.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, tiếng mở cửa Thẩm Phục vang lên đặc biệt làm người khác chú ý, bên này Thẩm Phục mới vừa vào cửa, dì Trần liền từ trong phòng đi ra, thấy là Thẩm Phục, biểu tình cảnh giác mới đột nhiên biến thành kinh ngạc.

"Tiểu Thẩm sao lại trở về lúc này?”

Thẩm Phục nhìn trên lầu một chút, dì Trần hiểu ý nói,

"Tiểu Lâm còn chưa tỉnh, hai đứa bé cũng ngủ, cháu đi lên xem một chút đi."

Thẩm Phục gật gật đầu,

"Dì Trần, có thể giúp cháu làm bữa sáng không ạ? Cháu chạy về còn chứ kịp ăn cơm."

Dì Trần nở nụ cười,

"Được, dì lập tức làm cho cháu."

Thẩm Phục lúc này mới lên lầu.

Căn phòng của bọn họ đối diện phòng hai đứa bé, trong phòng có điện thoại hình ảnh, liên kết lẫn nhau, phòng Đào Đào có động tĩnh, nếu đóng kín cửa cũng có thể nghe thấy lúc này hai cửa phòng đều đóng chặt, chứng tỏ người vẫn còn đang ngủ.

Thẩm Phục rón rén mở phòng bọn họ ra.

Rèm cửa sổ đóng kín, trong phòng đen kịt một màu, Thẩm Phục cười câu lên môi, dựa vào trực giác hướng bên giường đi đến, người trên giường một chút động tĩnh đều không có, Thẩm Phục cười đột nhiên nhào tới.

"Anh đã trở về!!!"

Hai giây đồng hồ sau, Thẩm Phục đưa tay bật đèn lên, trên giường vẫn còn ấm, nhưng bên trong căn bản không có người, hắn ôm vào khoảng không chỉ có một cái chăn trên giường, Lâm Thục Ý không biết đi đâu.

Thẩm Phục đứng dậy, mới vừa quay đầu lại, liền phát hiện Lâm Thục Ý hai tay ôm ngực đứng ở trước cửa phòng tắm, lạnh sưu sưu nhìn hắn.

Thẩm Phục không nói lời nào, trợn cả mắt lên.

Áo ngủ bông rất lớn khoác hờ trên vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trọng điểm là bộ đồ ngủ kia tựa hồ là của hắn, mặc ở trên người Lâm Thục Ý có chút lớn, hơn nữa còn không mặc quần ngủ lộ ra hai cái chân thẳng tắp.

Thẩm Phục híp mắt đến gần, đột nhiên lập tức đem Lâm Thục Ý đặt ở trên cửa phòng tắm.

Lâm Thục Ý sợ hết hồn, nhưng không có biểu lộ ra, cậu cũng mới vừa biết Thẩm Phục đã trở lại, nghe đến hắn rón rén mở cửa, thẳng thắn xoay người đi buồng tắm, cậu còn tưởng hắn những ngày qua gạt cậu ở bên ngoài làm cái gì đó, nhìn thấy Thẩm Phục phút chốc vẫn cảm thấy muốn tiến lên ôm hắn một cái, bị cái ý niệm này của chính mình làm cho nhụt chí, Lâm Thục Ý thẳng thắn không nói gì, mặt không thay đổi nhìn hắn, lại không nghĩ rằng Thẩm Phục sẽ giống con cún nhào lên như vậy.

Thẩm Phục bộ dáng thoạt nhìn có chút tiều tụy, trong đôi mắt có chút sưng huyết, vừa nhìn chính là kết quả của việc rất lâu không có ngủ, lông mi vẫn rất dài, gãi lên khiến Lâm Thục Ý trong lòng ngứa ngáy, không đợi Lâm Thục Ý đem người trước mắt tinh tế đánh giá, Thẩm Phục liền dùng sức hôn lên.

Răng môi chạm vào nhau, Lâm Thục Ý cảm thấy trong cổ họng không khí càng ngày càng ít, cậu có chút mê muội, cuối cùng vẫn là nhịn không được vâng theo nội tâm của chính mình, thân thủ đem người trước mắt ôm lấy.

Cậu không nghĩ sẽ giống như một đứa trẻ cùng Thẩm Phục giận dỗi, không quản Thẩm Phục gạt cậu đang làm gì, cậu đều thừa nhận, cậu rất nhớ hắn.

Hô hấp chậm rãi nặng nề, bàn tay lớn của Thẩm Phục tựa hồ như cháy lên, từng tấc từng tấc trượt vào bên trong áo ngủ.

Lâm Thục Ý buồn bực lúc đầu

không biết đã vứt đi nơi nào, cuối cùng hai người vẫn là tự thân lăn giường

Thời gian còn sớm, làm chút vận động vẫn kịp.

Dì Trần nấu một nồi cháo thả tôm khô Thẩm Phục thích ăn, mùi thơm toả ra khắp nơi

Thẩm Phục vẫn luôn rất yêu thích, liền tiện tay làm nóng bánh bao, trộn một chút rau trộn ăn kèm chờ Thẩm Phục xuống dưới ăn.

Kết quả đợi thật lâu, cũng không thấy Thẩm Phục xuống dưới.

Dì Trần nghi ngờ chuẩn bị đi lên lầu gọi, kết quả đi tới một nửa, nhớ tới... Thôi, vẫn là không lên… chờ Thẩm Phục xuống ăn đi.

Hết chương 107.