Sau khi nhận phần thưởng, tám người dạo quanh lãnh địa công hội một vòng.

Nói là lãnh địa công hội, thực ra chính là phiên bản thu nhỏ của một con phố trung tâm.

Ngoại trừ không có cửa hàng NPC thì các công trình công cộng đều đầy đủ, ví dụ như có cả phòng đấu giá cùng với khu hồi sinh.

Hơn nữa do đây là lãnh địa công hội đầu tiên trong game Trọng Sinh, hệ thống còn tặng cho lò rèn và phòng thí nghiệm... Điều này làm cho mọi người đều mắt tỏa sáng.

Lò rèn có thể chế tạo  áo giáp, phòng thí nghiệm có thể luyện chế hợp tề và dược tề.

Hợp tề và dược tề là vật phẩm tiêu hao thường được sử dụng nhất, trang bị quần áo càng không cần phải nói, chơi game không có trang bị thì chơi con mẹ gì chứ.

Cho nên rất nhiều công hội lớn vì muốn tự cung tự cấp đều sẽ bồi dưỡng Luyện dược sư và Đoán tạo sư.

Bồi dưỡng nghề nghiệp sinh hoạt, dĩ nhiên là phải cung cấp điều kiện đầy đủ.

Ngoại trừ số lượng lớn bản vẽ và phương thuốc, nơi quan trọng nhất không gì bằng lò rèn cùng với phòng thí nghiệm.

Bởi vì hệ thống vô cùng đểu giả, xây dựng hai chỗ này vô cùng hao tốn tiền bạc, cho nên dưới tình huống bình thường ngoại trừ những công hội cực lớn thì mọi người đều thuê gian hàng tiệm rèn và hiệu thuốc của hệ thống.

Nhưng mà mọi người cũng chỉ tò mò mà thôi, bọn họ đều tự xưng mình là cao thủ, đối với họ mà nói thì nghề nghiệp sinh hoạt chính là những nghề nghiệp không đứng đắn, tất nhiên khinh thường không thèm học, vì lẽ đó mà cho dù có hai công trình này đối với bọn họ mà nói cũng chẳng khác gì trưng bày.

“Cuối cùng cũng cấp 15 con mẹ nó rồi, có đi đánh phụ bản hay không đây?” Minh Đổ lên tiếng đề xuất.

Danh Kiếm Đạo Tuyết cười khẩy nói: “Đánh phụ bản cũng không sao, thế nhưng ngươi không được làm đội trưởng, cũng không được lảm nhảm nhiều.”

Năm đó Minh Đô từng làm đội trưởng, chỉ thị thì không có mà nói nhảm thì nhiều, khi Toàn Chân Giáo chơi game Thục Sơn thì cũng do Minh Đô nói nhảm quá nhiều, bọn họ săn BOSS lục chỉ còn 1% nữa là xong, nào ngờ chết cả đám, từ đó về sau Minh Đô bị tước đi quyền lợi làm đội trưởng suốt đời.

“Được rồi!” Minh Đô liếc mọi người một lượt, đành hỏi: “Còn ai nữa không?”

Vô Kị và Bao Tam nói: “Dẫn chúng ta đi với! Nhà Thờ Huyết Sắc này mà không có Mục sư là sẽ không dễ đánh đâu, Xuân huynh có đi không?”

Xuân Tường nói: “Không được, ta còn có nhiệm vụ phải làm, làm xong tính tiếp.”

“Lão Nhị thì sao?”

“Ta phải làm nhiệm vụ bảo vệ giáp chân.” Doãn Lão Nhị nói.

Minh Đô sốt ruột: “Dưới năm người không mở được phụ bản Nhà thờ Huyết Sắc đâu, các ngươi góp một chút sức được không? Ngươi và Xuân Tường đều không đi thì ai đánh quái đây?”

Hai người chỉ vào Vương Vũ nói: “Thiết Ngưu đó, hắn có thể đánh quái được đấy!”

Vương Vũ vẫy tay: “Vừa đi vừa về đã sắp 1 giờ tới nơi, ta phải đăng xuất...”

Mọi người hiểu ra: “À vợ ngươi tan ca chứ gì...”

Vương Vũ đỏ mặt nói: “Không phải như các ngươi nghĩ đâu!”

“Biết rồi! Thôi cút đi!” Bọn họ cùng nhau giơ ngón tay thối.

“Hầy!” Vương Vũ đành thở dài đăng xuất game, Ký Ngạo nói: “Không phải chỉ là đánh quái thôi sao, ta thử xem sao! Chú Ngưu có thể làm được thì ta cũng có thể làm được.”

Hiện tại đã sắp một giờ, Mục Tử Tiên cũng đã sớm tan ca về nhà, đồng thời cũng đã nấu cơm xong.

Vương Vũ thoát game, tháo mũ chơi game xuống, phát hiện Mục Tử Tiên đang ngồi bên giường nhìn mình chằm chằm đến ngẩn người.

“Em nhìn gì đấy...” Vương Vũ đặt mũ xuống cười hỏi.

Mục Tử Tiên cười nói: “Trước đây em không để ý, giờ mới phát hiện anh cười trôngvẫn rất đẹp, anh có theo đuổi cô bé nào trong game không mà cười như thế vậy.”

Vương Vũ: “...”

Kết hôn đã lâu rồi mà Vương Vũ liên tục trải qua rất nhiều sự khổ cực, cho nên hắn không mấy khi cười, mấy ngày gần đây cũng không biết do kiếm tiền hay do trò chơi này quả thực rất thú vị, nụ cười trên mặt Vương Vũ cũng bắt đầu nhiều hơn, khi chơi game trên mặt hắn đều lộ vẻ tươi cười rất rõ.

“Làm gì có thời gian cưa cẩm ai chứ, bên cạnh anh lại là một đám đàn ông, ngay cả con quái mẹ cũng không có.” Vương Vũ thề thốt.

“Hừ! Vậy thì tốt! Nếu để em phát hiện anh dám có lỗi với em, xem bà đây có trói anh không...” Mục Tử Tiên siết nắm đấm uy hiếp Vương Vũ, sau đó nói: “Cơm cũng sắp nguội rồi, nhanh đi ăn cơm đi!”

“Ừm!”

Ăn cơm xong, Mục Tử Tiên thu dọn chén đũa, sau đó thay quần áo bình thường đi ra ngoài.

Vương Vũ khó hiểu hỏi: “Buổi chiều em không cần đi làm hả?”

Mục Tử Tiên chỉ vào lịch vạn niên trên tường nói: “Anh cũng không nhìn ngày giờ gì cả! Hôm nay là ngày đưa ông Táo về trời, công ty cho nghỉ.”

Vương Vũ nói: “Được nghỉ thì em hãy ở nhà nghỉ ngơi đi!”

“Càng là ngày nghỉ thì nhà hàng lại càng bận rộn, sẽ tăng tiền làm thêm giờ.” Mục Tử Tiên nói.

“À ừ...”

Vương Vũ ngẩn người nói: “Bà xã à, có phải em không nhìn thẻ ngân hàng anh đã đưa cho em sao?”

Mấy ngày nay hắn bán trang bị cùng với kỹ năng, lại bán một cái lệnh bài Lãnh địa công hội, tiền trong thẻ của Vương Vũ cũng không ít.

Mục Tử Tiên cười nói: “Nhìn gì chứ, anh kiếm ít tiền cũng không dễ dàng, tương lai còn cho con đi học rồi mua nhà các kiểu, không phải đều cần tiền sao, tiền sử dụng cho việc cần thiết nhất, anh hiểu chưa.”

Vương Vũ biết tính cách của Mục Tử Tiên, cô là người rất có chủ kiến, hắn đành phải nói: “Được rồi, vậy em đừng làm quá mệt đó.”

“Em biết rồi, anh nhớ ăn cơm chiều đó, em để đồ ăn cho anh trong nồi giữ nhiệt rồi!”

Nói xong Mục Tử Tiên liền đi ra cửa.

Mục Tử Tiên đi rồi, Vương Vũ duỗi tay vươn eo, đứng dậy đánh một bài quyền trong phòng khách. Hắn vừa định trở về phòng ngủ chơi game, đột nhiên cửa phòng của các cô gái mở ra.

Bốn cô gái rầu rĩ không vui đi ra từ phòng ngủ.

Thấy dáng vẻ này của bốn cô, Vương Vũ tò mò hỏi: “Các em sao vậy? Môi dẩu cao thế kia, sắp so được với lừa rồi.”

Chỉ ở cùng đám người ngu ngốc của Toàn Chân Giáo mới mấy ngày, Vương Vũ đã học được mấy trò trêu chọc rồi.

“Hầy, anh đừng nói nữa, trò này thật khó chơi mà!” Mã Lỵ buồn rầu ngồi xuống ghế sô pha nói.

“Các em còn chưa tìm được nhà dưới sao?” Vương Vũ lại hỏi.

Vương Vũ sử dụng ngữ khí coi các cô thành hàng hóa thế này, làm cho bốn cô gái hết sức bất mãn, Mã Lỵ nói: “Hầy, anh chủ nhà à, trước đây không phát hiện miệng anh lại thèm đòn như vậy đó!”

Vương Vũ cười nói: “Có chuyện gì nói cho anh đây, anh giải quyết cho các cô.”

Nghe Vương Vũ nói vậy, bốn cô gái mừng rỡ: “Đúng vậy, còn có anh chủ nhà mà, Toàn Chân Giáo đã xây dựng được lãnh địa công hội rồi, khẳng định chút chuyện nhỏ này không làm khó được anh chủ nhà đâu!”

“Là như vầy, chị Tuyết nhận được một nhiệm vụ ẩn, nhưng nhiệm vụ kia quá khó khăn, bốn người chúng em căn bản không làm được!” Mã Lỵ nói đầy chân thực.

Vương Vũ vừa nghe xong đã hiểu, thì ra là nhiệm vụ nghề nghiệp sinh hoạt.

Trọng Sinh được gọi là thế giới thứ hai, có rất nhiều nghề nghiệp sinh hoạt.

Với tư cách là một game thủ chuyên nghiệp, bốn người Lý Tuyết đương nhiên sẽ không tập trung cày tiền, cho nên bốn người bọn họ đều có một nghề nghiệp sinh hoạt tương ứng.

Nghề nghiệp chiến đấu của Lý Tuyết là Mục sư, cho nên cô lấy nghề nghiệp sinh hoạt của mình là Luyện dược sư, lần này nhiệm vụ cô tiếp nhận từ một NPC mà bình thường chẳng nói năng gì trong một tiệm thuốc giao cho, cũng chính là nhiệm vụ ẩn trong truyền thuyết.

Lý Tuyết không biết phần thưởng cuối cùng của nhiệm vụ ẩn này là gì, nhưng tại vòng đầu tiên của nhiệm vụ, NPC cho cô một cây cuốc hái thuốc cấp Bạch Ngân, phần thưởng sau khi hoàn thành ắt hẳn là rất phong phú.

Nhưng thực lực bốn người có hạn, ngay giai đoạn đầu của vòng thứ hai của nhiệm vụ thì đã bị kẹt lại rồi, một buổi sáng mà cả bốn người thất bại đến bốn lần, Lý Tuyết đã có ý định từ bỏ rồi.

“Chỉ có chút chuyện này thôi à, sao không tìm anh?” Vương Vũ hỏi: “Có phải các em coi anh là người ngoài không? Đừng quên anh cũng là một thành viên trong hội cày tiền nhé.”

Lý Tuyết nói: “Không phải anh nói các anh đến phòng thủ lãnh địa công hội sao, cho nên em...”

“À, vậy đợi lát nữa em đăng nhập rồi gọi anh là được.”

“Anh không bận việc gì sao?” Lý Tuyết hỏi.

Trước đây Lý Tuyết không biết Vương Vũ là cao thủ, bây giờ cô đã biết, trong mắt của loại người cày tiền thấp kém như Lý Tuyết đây, Vương Vũ làm một đệ nhất cao thủ game thì nhất địnhlà  rất bận rộn.

“Chơi game thôi mà, có gì bận rộn chứ, chuyện của em cũng là chuyện của anh, có bận đi nữa cũng không quan trọng bằng việc này, được rồi các em đừng mặt ủ mày chau nữa, khi nào đăng nhập nhớ gọi anh là được!”

Nói xong Vương Vũ liền xua tay với bốn người, sau đó chui vào phòng ngủ.

Có lời hứa của Vương Vũ, sắc mặt bốn cô gái từ khổ sở chuyển thành vui sướng.

Mã Lỵ khoác vai Lý Tuyết vui vẻ nói: “Ôi chao, thời khắc quan trọng vẫn là anh chủ nhà của chúng ta đáng tin nhất!”

“Đúng vậy, không hổ là người đàn ông duy nhất trong nhà...” Manh Manh cùng với Tiểu Y cũng hùa theo.

“Người đàn ông duy nhất...” Gương mặt của Lý Tuyết lập tức đỏ lên.

Các cô gái thấy thế kinh ngạc nói: “Chị cả à, chị làm sao vậy?”

“Không có, không có gì, mọi người ăn một chút gì rồi mau vào game đi! Cao thủ như anh Vũ đây thời gian khẳng định rất quý báu, không nên để anh ấy chờ!” Lý Tuyết nói.