Bầu trời không sao hệt như thiên địa giao hoà tối thành một mảnh mực tàu. Đồng Mẫn Mẫn đặt chân bước vào khoảng không, đi được một nửa, nàng nhíu mày.

Đây rốt cuộc là địa phương nào? Ngẩng đầu không tia sáng, cuối đầu không thấy chân, mênh mông bao la là màn đêm bất tận không biết đâu là điểm dừng. Gió trời hiu quạnh, Đồng Mẫn Mẫn ngửa cổ thở dài.

Sao tự dưng nàng lại lọt vào cái hố này? Rõ ràng trước đó còn bị người ta đánh cho thấy ông bà ông vãi, báo hại nàng còn ói ra cả cầu vồng ngũ sắc, thế nào mà đùng một phát lại đi đến đây rồi?

Một suy nghĩ thình lình xoẹt ngang qua đầu Đồng Mẫn Mẫn, nàng trừng mắt, mồ hôi tuôn như thác đổ.

Sẽ không phải... như nàng nghĩ đi? Lau mồ hôi. Lẽ nào nàng lại đi bán muối sớm như vậy sao? Không, nàng mới không tin đâu! Chỉ oẹ ra có chút cầu vồng thôi mà, làm gì đã gấp đến độ đi đầu thai nhanh như vậy được? Lừa đảo, đây nhất định là lừa đảo!!!

Trong khi nội tâm của Đồng Mẫn Mẫn đang kịch liệt giãy đành đạch mà kêu gào hú hét, thì đằng xa bỗng dưng vọng tới một giọng nói hư hư ảo ảo.

“Này đằng ấy ơi, ngó qua bên này đi! Đây nè đây nè! Ở đây có đồ ăn miễn phí, có muốn tới ăn một chút gì đó hay không?”

Miễn phí? Đâu, đồ ăn miễn phí đâu?

Đồng Mẫn Mẫn ngóc đầu ngó dáo dác, không phát hiện ra nơi nàng đứng từ khi nào đã dâng lên một màn sương mỏng. Tiếng gọi âm xa rồi vang vọng ngày một gần, Đồng Mẫn Mẫn mơ hồ nhìn thấy bóng trắng đang gọi nàng ở phía trước.

“Yo, vẫy tay khí thế quá, chắc chắn là bên kia có nhiều đồ ăn lắm! Đợi một chút huynh gì gì đó ơi, ta xách dép chạy sang ngay đây!”

Đồng Mẫn Mẫn nhảy cẫng tí tởn lao về phía trước, suy nghĩ trong đầu giống như bị một tầng sương bao phủ mông lung mờ hồ, lúc này ngoại trừ việc ăn uống ra thì không thể suy nghĩ thêm được gì khác.

Khung cảnh hai bên đường dần dần hiện rõ ra, những cánh hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu theo gió nhẹ rung rinh. Mà nơi nàng đang hướng tới lúc này, chính là dòng sông Vong Xuyên trong truyền thuyết luân hồi.

Càng bước đến gần, sương tản ra càng nồng, Đồng Mẫn Mẫn lại càng thêm mơ hồ mà ngây ngô cười. Chỉ còn cách một vài bước nữa, tay nàng thình lình bị nắm lấy rồi giật mạnh ra phía sau.

“Hộc.. Hộc.. Đừng đi qua đó, tỷ sẽ không thể quay về được!!”

Vừa dứt lời, cô bé vung tay quạt mạnh về phía người đưa đò. Chỉ một thoáng chốc, sương cảnh dần tan ra, hai bên con đường bỉ ngạn đỏ tươi cũng từ từ biến mất.

Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt há hốc mồm, cái đầu vốn đã hỗn loạn thì nay lại càng thêm hỗn loạn, nàng có chút không dám tin mà nhìn chằm chằm vào cô bé đang nắm chặt lấy tay nàng.

“Muội, muội là.... Đồng Mẫn Mẫn?!!”

Cô bé năm xưa mà nàng đã gặp ở trấn địa không tên, người đã nói với nàng hãy thay cô bé sống tiếp trong hình hài này, nguyên chủ thật sự, Đồng Mẫn Mẫn!

Quỳ lạy. Thế giới hai mươi tư giờ thật quá là vi diệu!

Nghe thấy tiếng gọi, cô bé ngẩng lên nhìn nàng, vẫn là nụ cười tươi tắn của năm xưa.

“Tỷ, cuối cùng muội cũng gặp lại tỷ!”

.....

“Chết tiệt, không tìm được nguyên thần của muội ấy, rốt cuộc là muội ấy đã đi lạc ở nơi nào?”

Trong căn nhà trúc nhỏ, Mộ Dung Cảnh ôm đầu đi tới đi lui, so với dĩ vãng hình tượng ôn nhu thì lúc này lại phá lệ hiện ra gương mặt sốt sắng. Mà cách đó không xa, hắc y nữ nhân từ đầu buổi đến cuối buổi vẫn ngồi im như tạc tượng, mày liễu xinh đẹp khẽ nhăn lại nhìn người bất tỉnh nằm trên giường.

Hơi thở suy yếu, gương mặt trắng bệch, cơ thể không nhiệt độ hệt như gốm sứ bị vỡ mà dần dần chuyển lạnh. Nếu không phải nó tin tưởng vào bản lĩnh thông thiên cũng như khả năng và quyền uy tuyệt đối của chủ nhân, nó thật sự hoài nghi, liệu có khi nào nàng cứ thế rồi bỏ nó đi không? Cả đời nó, cả đời của Sí Nguyệt này, sai lầm nhất chính là đã đưa nàng đến thần địa kia.

Nó hối hận, thật sự hối hận rồi! Đồng Mẫn Mẫn, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, bằng không...

“Hai người các người rốt cuộc là đã làm gì? Tại sao tiểu sư muội lại bị thương nặng như vậy? Đừng nhìn ta, nếu cô vẫn cứ tiếp tục khăng khăng không chịu nói ra, ta thật sự không có cách nào để giúp được muội ấy cả!”

Mộ Dung Cảnh đau đầu. Nữ nhân này kiệm chữ còn hơn vàng, từ khi bước vào tới giờ liền cứ thế một chữ cũng không nói đã đem hắn đá xuống giường rồi đặt tiểu sư muội lên, sau đó thì bất kể hắn hỏi gì hay làm gì cũng im hơi lặng tiếng, báo hại hắn thật muốn nhiều lần ngửa đầu nhìn trời mà gào thét.

Hắn rốt cuộc là đã gây nên tội tình gì?!!!!

“Mở cửa mở cửa, nguy to rồi đại sư huynh ơi!!!”

Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đập cửa dồn dập ở bên ngoài, cho thấy tâm tình của người đến có bao nhiêu khẩn trương cùng gấp gáp. Mộ Dung Cảnh quay lại thì vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Sí Nguyệt quay lên nhìn hắn, mà trong ánh mắt kia, tuyệt không dung chứa một tia tình cảm hay độ ấm nào.

Mộ Dung Cảnh đưa ngón trỏ lên môi làm ra động tác “Suỵt”, hắn đi tới phủ tấm chăn che cả người Đồng Mẫn Mẫn rồi ra hiệu cho Sí Nguyệt núp vào bên trong. Cả quá trình đều nhẹ nhàn im ắng, hoàn toàn không để người bên ngoài nhận ra bên trong có bất kì dị động nào. Xong việc, Mộ Dung Cảnh sắm bộ dạng cau có ngái ngủ đi ra mở cửa.

“Tiểu Kiệt, đệ có biết bây giờ là mấy giờ rồi hay không? Đêm khuya không ngủ đệ đến đây là gọi hồn à?”

Người được gọi là Tiểu Kiệt thật sự gấp đến độ chỉ muốn thụi cho Mộ Dung Cảnh một phát để hắn tỉnh, giờ nào rồi mà ở đó còn ngủ ngê, lửa sắp cháy đến đít rồi đây này.

“Đại sư huynh, giờ này mà huynh còn tâm trạng để nghĩ đến ngủ sao? Vô Cực cốc của chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi, nghe nói có người xâm nhập vào cấm địa Tĩnh Huyền Sơn, không chỉ thế mà còn hủy đi hơn phân nửa ngọn núi. Hiện tại trưởng lão của các điện đã phát lệnh khẩn, tập trung đệ tử của toàn cốc để truy ra hung thủ đứng sau việc này.”

Mộ Dung Cảnh chỉ thấy dưới chân chao đảo, ba hồn bảy vía cũng thi nhau về với ông bà.

Hủy đi hơn phân nửa Tĩnh Huyền Sơn, đây rốt cuộc là nghịch thiên cỡ nào?

Nhìn thấy Mộ Dung Cảnh ngẩn ra, Tiểu Kiệt gấp đến mức chỉ muốn đá mông hắn một phát, giọng nói lại càng thêm hối hả.

“Sư huynh, chúng ta cũng nhanh khẩn trương đến đó thôi, nếu chậm trễ chỉ sợ sẽ khó tránh khỏi bị trách phạt.”

Mộ Dung Cảnh hồi thần, nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc cũng không chậm trễ mà gật đầu.

“Được, đệ cứ đến đó trước, ta chỉn chu xong rồi sẽ đi theo ngay.”

Nhìn Tiểu Kiệt gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, Mộ Dung Cảnh khép cửa lại rồi hít sâu vào một ngụm khí lạnh. Không phải hắn muốn thế mà hắn bị bức phải như như vậy, thử xem có ai đao kề cổ mà còn có thể mỉm cười được hay không.

Mộ Dung Cảnh phát biểu.. Hắn thật sự là vai nhân vật vô cùng bi thương!

Ánh đao lóe sáng, nhưng so với đao thì ánh mắt của người đối diện còn sắc sảo hơn nhiều, nhất là khi nó cứ chú trọng đến cái cổ mỏng manh của hắn mà lia qua lia lại. Lau mồ hôi. Thật sự là áp lực vô cùng!

“Nếu cô đã tin tưởng đem tiểu sư muội đến đây, vậy thì cô cũng nên tin tưởng ta sẽ không gây hại cho muội ấy. Dù sao thì, hiện tại ta cũng khó tránh khỏi tội danh đã chấp chứa hai người.”

Chẹp, đàm phán thất bại, lưỡi đao hệt như gọng kiềm càng thêm dí sát. Mộ Dung Cảnh dở khóc dở cười.

“Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để đấu đá nhau, nếu cô cứ tiếp tục dây dưa kéo dài thời gian, không chỉ chậm trễ cứu chữa tiểu sư muội mà còn làm hại đến muội ấy.”

Vừa dứt lời, thân thể trước mắt quả nhiên liền cứng đờ.

“Ngươi có cách gì?”

Mộ Dung Cảnh há hốc. Rốt cuộc cũng chịu mở miệng rồi? Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo, Mộ Dung Cảnh liền vội vàng nói tiếp.

“Trước hết cứ để tiểu sư muội ở chỗ ta, còn cô thì cùng ta đến tiền điện tập trung tránh cho bị nghi ngờ. Đương nhiên để bảo đảm an toàn, ta sẽ lập một kết giới tạm thời để bảo vệ muội ấy. Còn phần cô..” Mộ Dung Cảnh lấy ra một vật từ tay áo đưa cho Sí Nguyệt:“Hãy dùng lọ dược này.”

“Đây là dược tính có tác dụng thay đổi hình hài trong vòng sáu tiếng đồng hồ, chỉ cần dùng nó, cô có thể biến thành bất kì bộ dạng nào mà cô muốn. Đương nhiên có ưu điểm thì song song cũng sẽ tồn tại với khuyết điểm, nó có thể giúp cô tránh được tai mắt của Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, nhưng tác dụng phụ của nó thì... Từ từ, ta còn chưa có nói xong mà!!”

Chỉ thấy Sí Nguyệt giơ lên rồi nốc ực lấy một cái, cạn bình, Mộ Dung Cảnh cũng cạn lời.

“Tiếp theo nên làm gì?”

Giọng Sí Nguyệt vẫn bình bình đạm đạm, hoàn toàn không nghe ra bất kì tâm tình nào. Mộ Dung Cảnh chỉ còn cách thở dài lấy một tiếng, than cho thân phận bèo bọt của hắn từ khi chơi chung với Đồng Mẫn Mẫn đã rớt giá thê thảm. Đúng là kiếp trước có mắc nợ nàng mà!

“Tốt lắm, bây giờ thì niệm câu khẩu quyết này. Nhớ kĩ, trong quá trình niệm không được sai bất kì chữ nào, bằng không thì hậu quả sẽ rất khó mà tưởng tượng.”

Nhìn thấy Sí Nguyệt gật đầu tỏ ý đã hiểu, Mộ Dung cảnh buông ra một hơi bắt đầu niệm chú.