Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 41-1: Đánh một trận thật khó quên (2)

Gió thổi vi vu vì vù, Đồng Mẫn Mẫn và bông sen hung hăng trừng nhau. Trừng đến nửa ngày trời, trừng đến hai mắt nổi gân hai chân tê cứng. Trừng đến tổ đạo diễn ăn mì cũng không được yên thân, vẫn cứ thế trừng nhau trừng trừng.

Người bình thản nhất trong truyện này chắc chỉ có mỗi mỗ sói, chẳng những ăn không ngồi rồi mà còn chê thiếu gia vị. Nếu mỗ sói chỉ ăn mì không thôi thì đâu cần nói làm gì, đằng này chả biết vớ được hủ muối tiêu từ đâu mà đem rắc vào. Ác nhất là còn nhằm ngay đầu gió mà ngồi, vô ý xẩy tay một cái, lọ muối tiêu bật nắp, muối tiêu bay đầy trời.

Mỗ sói.. Thảm kịch nhân sinh là đây!

Một cơn gió lạ đánh qua, Đồng Mẫn Mẫn nhảy mũi a a hắt xì. Không chỉ nàng mà những người khác cũng bị y chang, nhất thời ở trường quay vang lên vô số tiếng "Hắt xì!!" Người người hắt xì, nhà nhà hắt xì, mì văng tung toé khắp nơi.

Hắt, hắt xìii..!!!! Thật là khóc không ra nước mắt, sao đến cả ta cũng bị liên lụy thế này? May mắn nhờ bông sen không có mũi nên tránh được một kiếp, nó liền lanh lẹ chớp lấy thời cơ mà tấn công ngay.

Nó nghiêng người mở ra những cánh sen chứa đầy răng cưa, phóng vô số hạt sen như đạn lạc bay về phía Đồng Mẫn Mẫn. Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt một cái, linh hoạt nằm oạch xuống mặt nước tránh đi đường bay trên trời.

Bông sen nhả đạn bắn chim hồi mới sực tỉnh, nhìn Đồng Mẫn Mẫn nằm giả chết mà cánh sen run lên liên hồi, cho thấy nó hiện tại tức giận không nhẹ. Hít sâu vào một hơi, bông sen cúi đầu xả đạn bắn xuống mặt nước.

"Ai nha, ai nha, má ơi! Bắn lủng sọ luôn rồi!!!"

Cái bông sen đáng chết, không biết thương hoa tiếc ngọc, nỡ lòng nào mà đè đầu nàng ra bắn như thế! Được lắm, là ngươi ép ta phải ra tay!

Đồng Mẫn Mẫn cắn răng đứng lên, lãnh thêm mấy phát đạn tê tái vào mặt. Nàng trở tay rút ra cái mảnh vải ban nãy giật được trên người Hắc Liên Hoa, đem nó mở cho rộng ra, một phát thu hồi tất cả những hạt sen bay tới trước người.

Đồng Mẫn Mẫn cười gian. Mớ này dư xăng nấu một nồi chè hạt sen tẩm bổ, nhọc công nàng bôn ba vất vả mấy ngày nay!

Bông sen thấy Đồng Mẫn Mẫn cười gian thì lại càng cười gian hơn. Đồ tham ăn, cho ngươi biết thế nào là tham thực cực thân!

Một màn đặc sắc diễn ra, chẳng biết có phải là chạm mạch chỗ nào hay không mà bông sen lại nhảy như lên đồng, hơn nữa còn là điệu nhảy dân tộc thất truyền đã lâu. Đồng Mẫn Mẫn nhìn mà hai mắt co giật.

Nàng thề nếu như bông sen kia mà có mặt mũi, nhất định sẽ thấy được nó là đang cười đểu. Mồ hôi vã ra như tắm, tự dưng nàng có linh cảm không lành.

Đừng nói với nàng là mớ hạt sen này có vấn đề nha? Không lẽ ngoài việc nấu chè ra, nó còn có tác dụng khác nữa sao? Xí một cái, ngoại trừ việc bắn vỡ đầu.

Chẳng đợi Đồng Mẫn Mẫn đoán già đoán non, rất nhanh nàng liền biết được, sai lầm của việc thâu lương thực địch vô tội vạ là gì?

Chỉ thấy trên mảnh vải đen tuyền, những hạt sen như bị kích động mà nảy lên liên hồi, bắn phá ra những tia sáng vàng nhỏ chói mắt. Đồng Mẫn Mẫn thầm kêu không ổn, vội vàng tung bọc vải ném chúng bay lên không trung. Chưa đến một khắc sau đó, mảnh vải loé sáng rồi nổ tung. Đồng Mẫn Mẫn ôm đầu ré lên, bị sức gió đánh bật văng xa cả dặm.

Bông sen lơ đãng ngó thấy cái mông của Đồng Mẫn Mẫn chổng lên trời, biết nàng còn sống nhăn răng liền tặc lưỡi. Chẹp, thế mà cũng thoát được!

Đồng Mẫn Mẫn ăn đau, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ta mà ngủm là hết truyện đấy nhá, ai bảo ta là nữ chính làm chi!

Nàng đứng dậy phủi bụi quanh người, không quên hung hăng trừng cái bông sen đang chu mỏ, chắp tay sau mông, đá cục đá dưới chân ngó phát ghét. (!!?)

Người dẫn truyện.. Ngươi cứ phải buộc ta lên tiếng hỏi sao? Cái bông sen kia rốt cuộc là đã đột biến gien tớimức độ nào rồi?

Mỗ sói lon ton đi ra, "Khụ" một tiếng giải thích:"Đây là phạm trù tưởng tượng, là tưởng tượng thôi, mọi người phải biết tưởng tượng, phải phát huy hết khả năng tưởng tượng, tượng tượng.. Mà tưởng tượng cái gì ế nhỉ?" Gãi gãi đầu.

Đạo diễn ứa mồ hôi nhìn người tự sướng đến tự vấn ngoài kia, dùng khinh công thượng thừa từ trong lùm lao ra tung một chưởng vào đầu mỗ sói. Mỗ sói phun mì, hai mắt mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, bị người lôi đi xềnh xệch không thương tiếc.

Người dẫn truyện.. Một phút mặc niệm cho mỗ sói!

Đồng Mẫn Mẫn nhìn bông sen dương dương tự đắc mà ngứa mắt, âm thầm cảnh cáo chính mình không được xem thường nó. Hừ, phải mà ban nãy đem nó đi nấu canh thì tốt rồi, giờ đâu cần phải đứng ở đây làm bia tập bắn của nó.

Đồng Mẫn Mẫn chết cũng không tỏ ra yếu thế, vẻ mặt khinh khỉnh mạnh miệng nói.

"Ngươi cũng khá lắm, ta chưa cho ngươi lên nồi mà ngươi đã muốn cho ta đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi! Cũng may nhờ ta thông minh lanh lẹ, biết có trá mà sớm vứt nó đi, bằng không thì thật lợi cho Phật Tổ thu được một đồ đệ tốt như ta!"

Bông sen mất hình tượng đứng ngoáy lỗ tai, một chữ cũng đều không nghe lọt, há miệng, lại nhả đạn bắn hơn chục phát vào mặt của Đồng Mẫn Mẫn. Đồng Mẫn Mẫn nhắm mắt, day day thái dương đang cà giật cà giật của nàng.

Bông sen chết tiệt, trăm phần trăm là đang trả thù vụ hồi nãy nàng đạp mặt nó. Nàng tính ra tuy bé một chút nhưng cũng đâu có nhỏ con, còn rất nhiều vị trí chiến lược có thể bắn, vậy mà nó toàn nhằm mặt nàng bắn tới tấp mới đau.

Đồng Mẫn Mẫn mở căng mắt, tức giận bừng bừng, không nói không rằng song phi cước bay tới chỗ bông sen. Bông sen a lê hấp tránh đi, nó tránh thì không sao, nhưng Hắc Liên Hoa đứng gần đó thì lãnh đủ.

Hắc Liên Hoa.. Đứng ngoài ngó thôi mà cũng bị vạ lây cho được!

Mắt thấy chủ nhân nhà nó ăn một cước của Đồng Mẫn Mẫn vào bụng, bông sen tức tối nhào tới, vung hai cánh tay mềm mỏng như dây leo giáng xuống chỗ nàng. Đồng Mẫn Mẫn né người tránh được, Hắc Liên Hoa đang ôm bụng nhăn nhó lại nhận tiếp.

Hắc Liên Hoa.. Phản rồi, phản rồi! Trời ơi, chủ mà bị đánh như con đẻ đây này!

Lau mồ hôi. Thiệt là không nỡ nhìn mà!

Hai cánh tay bông sen nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng lực đạo lại mạnh vô cùng. Thực tế chứng minh cho thấy, hai ống tay áo của Hắc Liên Hoa đã bị nó đánh rớt.

Hắc Liên Hoa còn chưa kịp bò đi chỗ khác, trước mặt bỗng dưng tối đen, một cái cù chỏ thẳng tắp liền giáng vào mặt, sao bay đầy đầu.

Đồng Mẫn Mẫn vung kiếm, cũng không thèm để ý nhìn trước nhìn sau, cứ thế vỗ cho Hắc Liên Hoa một cú điếng người. Đã vậy thì thôi đi, còn lùi về sau một bước tặng nguyên cái bàn tọa vào mặt người đang lồm cồm bò dậy, xông lên quyết chiến với bông sen.

Hắc Liên Hoa nằm chèo queo, hai mắt trắng dã, không còn sức lực để bò tiếp được nữa.

..Số khổ, đi đâu cũng bị dính trấu!

Đồng Mẫn Mẫn xông lên chém tới, bông sen cũng đâu dại gì mà đưa thân cản kiếm. Nó thừa biết thanh kiếm kia không phải thứ tầm thường, nếu không các đồng bạn của nó đã chẳng bị chém ra tro mà không thể phục hồi.

Tiềm thức của nó đối với Bích Hàn Kiếm vô cùng cảnh giác, thanh kiếm kia tích tụ linh khí của đất trời, nếu Đồng Mẫn Mẫn biết cách sử dụng, sớm đã có thể đem nơi này thanh tẩy mà không cần phải đại chiến vất vả như thế này.

Bông sen dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc mà đi nói cho tử địch của nó biết, nó gồng người lên nhả ra vô số đạn nổ vào sóng kiếm của Đồng Mẫn Mẫn, tạo ra hỏa mù rồi vươn dây đánh tới.

Đồng Mẫn Mẫn híp mắt. Không ngờ bông sen kia thế nhưng lại cơ trí đến vậy, biết cả chiến thuật giương đông kích tây mà đánh trả nàng. Ánh mắt chợt loé. Tiến đã chẳng được, vậy thì lùi thôi.

Sát sát sát.

Bông sen vung tay đánh tới tấp vào đám bụi mỏng, tuyệt nhiên không hề lưu tình. Đồng Mẫn Mẫn là họa, nó nhận định vậy.

Nhìn một màn chiến sự sương khói bên kia, Bạch Triển Nhật sốt ruột giật tay ra khỏi đám sen đen đang chế ngự y. Nhưng là vô ích, hiện tại thần lực bị phong bế, kiếm lại bị đoạt đi, tay chân bị trói buột không một khe hở, nhất thời muốn thi triển pháp thuật cũng trở nên vạn phần khó khăn.

Bạch Triển Nhật tức giận, cắn môi đến bật máu. Tự mình cứu mình còn không được nữa là, nói gì đến cứu người khác đây? Chưa bao giờ y thấy căm hận bản thân mình bất lực như bây giờ.

Cách đó không xa, một bóng người lặng lẽ di chuyển thoát khỏi mọi tầm mắt. Đồng Du chiến sĩ lên ngôi.

Liếc nhìn đám sen đen tụ tập đông đúc ở một chỗ, người mù cũng nhận ra là có gì đó khác thường, dường như chúng đang bảo vệ cho một thứ vô cùng quan trọng bên trong. Đồng Du chú ý đến điểm này đã từ lâu, mãi tận khi Đồng Mẫn Mẫn cùng bông sen kia nháo sự một hồi, hắn mới có thể không bị ai chú ý mà tiếp cận nơi này.

Đáy mắt chợt loé. Quả đúng như những gì hắn nghĩ.

Bên kia, bông sen vẫn không ngừng ra đòn. Thật lâu không thấy có động tĩnh đáp trả gì, lúc này nó mới hơi nghi hoặc mà dừng tay.

Bụi khói tản đi bớt, bóng người mờ ảo đứng vững trong sương dần hiện ra. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến bông sen liền há hốc mồm.

Bông sen.. Chuyến này lên nồi hầm canh là chắc rồi!

Áo rách tả tơi, đầu tóc rối xù, miệng còn xì ra khói. So với cách xuất hiện khí thế ban nãy, thì hình tượng hiện tại chẳng khác gì là đệ tử Cái Bang tám túi. Hắc Liên Hoa thân tàn ma dại, bị bông sen đánh đến không ra hình hài, chết đứng như Từ Hải. Đồng Mẫn Mẫn chống đỡ phía sau cười khặc khặc, tỉnh đến không thể tỉnh hơn mà lột chuối táp ngon lành.

Chẹp, chuối này là "xỉa" được từ chỗ Đằng Khả Dật mới có ăn! Nhon nhon, hàng ngoại nhập có khác!

Liếc nhìn Hắc Liên Hoa bị ăn đập không thương tiếc bên kia, lại nhìn nữ chính đứng ung dung táp chuối. Dàn ê-kíp đồng loạt lau mồ hôi, âm thầm phát thệ. Nếu có ai nói đóng vai phụ sướng, bọn họ nhất định sẽ sống mái với người đó!

Bông sen nhìn thảm trạng của chủ nó mà tức đến run người, nói thế thôi chứ thực chất là nó đang ngụy trang làm tỏ vẻ, phải làm như mọi chuyện đều là do Đồng Mẫn Mẫn gây ra, vậy thì nó mới tránh được một kiếp lên nồi. Bông sen nó đây cũng khổ tâm lắm chứ bộ, suốt ngày cứ phải lo lắng cho tấm thân bèo bọt của nó.

Cắn khăn, bông sen ngửa mặt khóc rống. Giời ơi, sao số con khổ thế lày!!!!!

Ông trời đi ngang qua ngó xuống, phán cho câu. Số ngươi còn khổ dài dài con ạ!

Bông sen.. Vô nồi nghỉ mát luôn cho nhàn!

Đột nhiên, Hắc Liên Hoa mở mắt, khó có thể tin trừng phía xa xa. Ả dang tay hất Đồng Mẫn Mẫn, phi người đạp nước lao đi, vẻ mặt tràn ngập sự hoảng loạn.

"Không, đừng mà!!!!"

Hắc Liên Hoa bật thốt lên, dù vậy vẫn không ngăn được Đồng Du thẳng tay vung kiếm, chém vào đóa sen trắng duy nhất không bị vẩn đục trong hồ.

Đây chính là chân thân của Hắc Liên Hoa.

"Á!!!!!"

Bật thét lên một tiếng tê tâm phế liệt, Hắc Liên Hoa ôm ngực khuỵ xuống bên đám sen ngã rạp bị Đồng Du hạ gục, khoé môi trào ra từng đợt chỉ đỏ thẩm. Ả phẫn hận trông theo sắc thái lạnh lùng của Đồng Du, cắn răng.

Không sai, đích thị là hắn! Lãnh huyết vô tình Ma Tôn đế quân - Phi Thiên Duyệt!!

Gió xàn xạt thổi, ánh trăng se lãnh vừa dịp chiếu lên bóng người đứng trên đầu đại thụ, đem tất cả những gì bên trong kết giới thu vào hết mắt.

Khoé môi nhẹ cong, Đằng Khả Dật như mọi khi mỉm cười, chỉ là nụ cười hiện tại của y có chút thâm trầm đáng sợ. Y liếc mắt, khẽ cười lệnh cho Minh và Tường cách đó không xa.

"Đi một chuyến thông tri cho ngài ấy, nói là kịch hay mở màn rồi!"

..Gió phiêu phiêu thổi, một đầu tơ bạc như thác đổ trong ánh trăng tỏa ra ngân quang bạt ngàn. Nữ nhân ngẩng đầu, hé mở dung mạo tuyệt thế khiến trăng cũng phải thẹn thùng.

"Phi Thiên Duyệt!"

Khe khẽ thở dài, lại giống như một đời qua đi.....