"Sư đệ, ngươi điên thật rồi! Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?"

Tiêu Mặc Phùng quát to một tiếng, nhìn Cố Ngạc Thiền Vũ trước mắt một đầu tóc xoã tung, khí chất hoàn toàn thay đổi, trong thần lực cư nhiên lại nhiễm một tia ma khí. Y lúc này hệt như một yêu ma, lạnh lùng mỉm cười.

"Tự ta là người rõ hơn ai hết, không cần sư huynh ngươi phải bận tâm nhắc nhở."

"Ngươi.."

Tiêu Mặc Phùng thật tức đến muốn nổ mắt, đang muốn bảo y dừng lại thì thình lình tay áo bị giật nhẹ, quay sang liền thấy Đồng Mẫn Mẫn mắt ướt long lanh, vẻ mặt cực kì ngây thơ vô tội, nhỏ giọng.. xúi giục!

"Tiền bối, lỡ rồi hay là chiến luôn đi, nói nhiều làm chi cho mệt!"

Mặt của Tiêu trưởng môn có xu hướng co giật mạnh. Là ta mắt mù nên mới nhìn ra con bé này là người lương thiện, biết thế đã không chen mông vào rồi! Giờ thì tốt, không chỉ cùng sư đệ trở mặt, bản thân còn phải đứng đầu sào chịu mũi giáo cho đám người thị phi này.

Cố Ngạc Thiền Vũ hừ lạnh:"Tốt, đúng ý ta lắm! Mọi chuyện cứ lấy thực lực ra để phân thắng bại!"

Đồng Mẫn Mẫn cậy thế có người đỡ đạn liền vênh mặt:"Xì, tưởng bọn ta sợ ngươi chắc, thích chiến thì chiều nhé! Tiền bối cũng đã nói qua, nhất định phải dạy cho cái tên sư đệ hống hách nhà ngươi một bài học, để ngươi biết thế nào là tôn sư trọng đạo, kính trên nhường dưới."

Quác, ta nói vậy hồi nào? Tiêu Mặc Phùng âm thầm ra mồ hôi.

"Có bản lĩnh thì ra mặt ứng chiến, đừng đứng sau lưng người khác mà lớn tiếng doạ nạt." Y vô cùng khinh bỉ cái loại hành động núp bóng này.

Đồng Mẫn Mẫn gân cổ lên cãi:"Mắt ngươi chỉ để trưng cho vui nhà vui cửa thôi à? Ta đứng ngang chứ đứng sau lưng hồi nào, nói thì phải nói cho đúng chứ! Tiền bối, ta nói có đúng không?"

Ờ, ngươi nói đúng! Tiêu Mặc Phùng đơ mặt ra gật cà gật.

Trán Cố Ngạc Thiền Vũ đã muốn bạo gân xanh, y nghiến răng, không còn kiên nhẫn phất tay đánh một chưởng. Đồng Mẫn Mẫn phản ứng mau lẹ, trở mình xoay người núp sau mông Tiêu Mặc Phùng ló đầu ra, gào lên.

"Này, ngươi như vậy là không được đâu nhá! Chưa thông báo gì mà đã ra tay đánh người rồi, ít ra thì cũng phải đọc tên chiêu thức đã chứ!" Để người ta còn biết mà chuẩn bị chạy nữa!

Đồng Du đứng kế bên day trán, mệt hắn phải đứng nghe nãy giờ, tay hung hăng giật tóc nàng một cái. Ngươi nói nhiều quá!

Đồng Mẫn Mẫn "Áii" một tiếng, bất mãn bĩu môi kháng nghị. Đây là nghệ thuật câu giờ đó con giai!

Không nói nữa, nhanh để hai tên kia tự giải quyết đi!

Biết rồi, khổ quá, nói mãi!

Đồng Mẫn Mẫn và Đồng Du ăn ý trao đổi qua ánh mắt, tay nàng vịnh trên mông Tiêu Mặc Phùng đẩy đẩy.

"Tiền bối, ngươi thấy hắn phũ thế nào rồi đó, cư nhiên dám đại nghịch bất đạo mà ra tay đánh sư huynh. Ngươi cũng đừng nên vì hắn là sư đệ mà nhân nhượng nhé, cứ đánh thật tình vào!" Đánh cho lê lết luôn thì càng tốt!

Tiêu Mặc Phùng lau mồ hôi, liếc về phía Đồng Du huynh đệ trợn mắt. Con của ngươi đúng là cực phẩm!

Đồng Du nhướng mày. Đừng đánh đồng ta với con bé đó!

Đằng Khả Dật lột lột. Ai làm gì làm, ta cứ đứng mình ta ăn chuối!

Sí Nguyệt ngáp gió. Nhàm chán quá, ai đứng lên hát bài gì cho không khí sôi động đi!

Minh và Tường ngó nhau. Chuối ở đâu mà ăn hoài vậy nhỉ?

Tiêu Mặc Phùng.. Là ta nhầm, đám người các ngươi ai cũng xứng là cực phẩm hết!

Cố Ngạc Thiền Vũ mím môi. Y không muốn tiếp tục mất thời giờ đôi co với nàng, sức chịu đựng của y là có giới hạn, bực tức bao lâu nay không biết trút vào đâu cứ thế triệt để bộc phát.

Đầu tiên là hủy đi niềm tự hào của y, tiếp đó lại ở trước mặt mọi người mà đem y ra làm trò cười. Mối hận này nếu không giải, y thật một phút cũng ăn không ngon ngủ không yên.

Nâng tay đảo quanh tạo thành những vòng hải lưu cuốn lấy những vụn gỗ, Cố Ngạc Thiền Vũ nâng mắt, phóng xuất sát khí về phía Đồng Mẫn Mẫn. Cảm nhận được tia nhìn băng lãnh đó, Đồng Mẫn Mẫn run người, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Ngạc Thiền Vũ đẩy mạnh luồng kình phong đó về phía nàng.

Keeng!!

Chỉ thấy một đạo bóng lướt qua, Tiêu Mặc Phùng đã đứng chắn trước mặt nàng, giương lưỡi kiếm dựng thẳng chém đôi chưởng lực.

Kình khí tách sang hai bên tạo thành sức gió kinh người, Đồng Mẫn Mẫn giơ cao tay che mắt. Dù đã có Tiêu Mặc Phùng che chắn nhưng vẫn không tránh khỏi bị ảnh hưởng, gió đánh rát mặt khiến khoé mắt cay xè.

Cổ áo phía sau thình lình bị kéo lấy, Đồng Mẫn Mẫn hí một góc mắt liền thấy gương mặt cau có của Đồng Du, còn chưa kịp nhìn kĩ thì mặt đã chôn vào áo người ta.

Hí hí, biết ngay mà! Vờ lạnh lùng nhưng thật chất vẫn quan tâm đến nàng, sức quyến rũ của nàng quả nhiên không tầm thường!

Nếu để Đồng Du biết được suy nghĩ này của nàng, cam đoan trăm phần trăm Đồng Mẫn Mẫn sẽ bị ném đi không thương tiếc.

Cố Ngạc Thiền Vũ thấy sư huynh y ra mặt bảo vệ cho Đồng Mẫn Mẫn thì càng thêm tức giận, hạ chưởng càng không lưu tình.

Tiêu Mặc Phùng vung kiếm ứng đối, chuẩn xác đánh bay những thứ tiếp cận trong phạm vi mười mét, di chuyển áp sát vào Cố Ngạc Thiền Vũ, muốn tung chưởng nhưng giữa đường lại thu hồi tay. Hắn, vẫn là không hạ thủ được.

Không như sư huynh y, Cố Ngạc Thiền Vũ dứt khoát hơn nhiều. Năm ngón tay co lại đem dòng hải lưu biến thành chiếc roi mềm dẻo, đáy mắt chợt loé, y phóng người nhảy bật lên quất mạnh đường roi xuống Tiêu Mặc Phùng.

Ầm!!

Roi kiếm chạm nhau, chiếc roi dưới sự va chạm kịch liệt đó nổ tung, tạo thành một vòng dư chấn càn quét mọi thứ. Đệ tử Khải Thanh phái nhanh chóng nhảy đến chỗ nhóm người Đồng Mẫn Mẫn, vung tay thiết lập kết giới ngăn không để họ bị vụn gỗ cứa nát.

Bụi bay tứ táng, Tiêu Mặc Phùng và Cố Ngạc Thiền Vũ đứng ở hai nơi trừng nhau. Bỗng họ chuyển người, giẫm một cước phá mái nhà phi thân bay lên.

Những đệ tử của Khải Thanh phái hơi do dự nhìn nhau một chút, ánh mắt chứa đựng sự hoang mang nhưng rất nhanh đã thay bằng tia kiên định, gật đầu rồi cũng phóng đi theo hướng hai vị sư phụ. Chỉ còn lại nhóm người Đồng Mẫn Mẫn.

Đi hết rồi à?

Đồng Mẫn Mẫn ló đầu ra, ngó ngó. Mô phật, hai tên này không phải là người!

Đồng Mẫn Mẫn nhảy ra khỏi người Đồng Du, nhoi nhoi chạy tới chạy lui tíu tít.

"Nhanh, đây là cơ hội của chúng ta! Mau thu dọn đồ đạc rồi chuồn khẩn cấp!" Còn ở lại đây nữa là chết chắc, cái tên có máu điên kia sẽ không tha cho nàng!

Đồng Du nhìn nàng quýnh quáng chạy lăng xăng mà không khỏi nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở:"Ngươi nghĩ ngươi có thể rời đi được sao?"

"Tại sao không?" Đường đầy ra đó ngu gì không chạy.

"Ngươi không thấy lạ là tại sao xung quanh đây lại im ắng như vậy?"

Phải há? Sao im hơi lặng tiếng dữ vậy ta, đáng lẽ giờ này mọi người phải nháo nhào lên chứ?

Mang theo nghi hoặc, Đồng Mẫn Mẫn đến gần cửa sổ, đập vào mắt là màu xanh bao la của bầu trời, từng đàn chim chao liệng sải cánh tung bay.

Ồ, đây chẳng phải là bầy chim di cư sao, cũng sắp tới mùa đông rồi nhỉ? Vẫy vẫy. Nghỉ đông vui vẻ nhé chúng mày! Má ơi, cứu con với!!!! (Hoảng loạn - ing)