Đợi mất bóng hai người kia,Bạch phu nhân mới quay lại nhìn cô hỏi:

"Là con đánh Duy thiếu à,Thư Nhi"

"Vâng,là con"

"Bình thường trước mặt nó con đều hiền lành làm theo điều nó muốn thế mà giờ lại đánh nó khiến ta bất ngờ đấy"

"Con không muốn lấn sâu vào bùn lầy,con muốn hủy hôn"

"Con chắc chứ?Đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Vâng,con đã nghĩ kỹ"

"Thế thì được rồi,mẹ sẽ nói với ba con,con lo nghỉ ngơi đi"

"Mẹ,con muốn xuất viện ạ"

"Sao thế,con lo nghỉ dưỡng đi,sao lại xuất viện?"

"Ở đây chán quá,con muốn về nhà vả lại còn có việc học nữa mà,con không thể lơ đi được"

"Thôi cũng được,mẹ đi thanh toán viện phí,con chuẩn bị đồ đi.Lát nữa sẽ có xe đến đón"

"Vâng"

[Khi nãy Tiểu Sinh thật đáng sợ]

[Ai biểu ta vừa xuyên qua,đã xui gặp nam nữ chính,thế còn bị ăn tát,không điên lên mới lạ]

[Dù sao thì hắn cũng là nam chính có bàn tay vàng đấy,đừng tùy tiện điên lên mà hành xử thiếu suy nghĩ]

[Ừm,biết rồi,cám ơn ngươi đã nhắc nhở]

[Tiếp theo cô định làm gì]

[Tôi chắc sẽ từ hôn trước,bớt đi một phiền phức sẽ tính đến việc khác]

[Cô có muốn xem độ hảo cảm và nguy hiểm của nam nữ chính dành cho cô không]

[Cũng được]

Duy Khoa

Độ hảo cảm: -30

Độ nguy hiểm: 60%

Giảng Tiểu Mẫn

Độ hảo cảm: 10

Độ nguy hiểm: 20%

[Ặc nguy hiểm lên đến 60%,sau này phải cẩn thận tên nam chính này rồi hệ thống ơi]

[Cô có muốn xòe ra một ít điểm đổi lấy sản phẩm bảo vệ mình không]

[Không] Một chữ không ngọt ngào vang lên mãi trong đầu hệ thống

[Ký chủ à,cô keo quá đi,xòe ra một ít thôi mừ]

[Không là không nhá,ta đây không rảnh]

Độ nguy hiểm của nam chính tăng lên,mình phải cẩn thận hơn.Nguyên chủ năm nay 17,giống như tựa truyện nói tôi gặp em năm 17 tuổi gì gì đó không nhớ.Chậc chậc,trường nguyên chủ đang học tên Bích Thủy là một trong những học viện nổi tiếng nhất nước hiện nay.Mà theo như cô đã xem sơ lược cốt truyện là ấn tượng của các học đối với nguyên chủ rất tệ.Chảnh,kiêu ngạo,không xem ai ra gì,danh tiếng còn xấu hơn nữ chính.Vì nữ chính đã bịt miệng sạch những người bị ả đánh,còn nguyên chủ chả để ý.Chẹp chẹp thật lạc quan:))).Trường này hình như có 6 khối nè,mỗi khối có bốn lớp,mỗi lớp có 30 học sinh,không tính là nhiều.Khối S,A,B,C,D,F,nguyên chủ hoc khối A lớp 1,cũng tính là giỏi có điều tính cách không được tốt,điều đặc biệt là nguyên chủ học cũng nữ chính.........số khổ qué đi.Nam chính học khối S,khối S không có 4 lớp mà chỉ có 1 lớp mà lớp S chỉ có 12 người,mô tuýp cùi nam chính lúc nào cũng giỏi =.=.Ngoài nam chính còn có hai vị nam phụ là Hoàng Thịnh và Hoàng Phúc,là hai anh em thuộc hoàng gia Pháp,hiện tại hình như học khối A lớp 2.Ừmmm xem ra phải sớm gặp 3 người này,cả một vài vị nữ phụ nữa chớ,thật mong chờ quá đi hoi.

"Tiểu thư,mời xuống ạ,phu nhân đa chờ ở xe"Một người đàn ông mặc áo đen đứng ở cửa nói

"Ừm,biết rồi.Đi thôi"

Không cần phải ngửi mùi thuốc mùi sát trùng ở bệnh viện nữa rồi,ra ngoài thật thổi mái.Sinh lạc quan vừa suy nghĩ vừa hít không khí trong lành nhưng đời không như là mơ.Vì cô đang đứng bên lề đường,có một chiếc xe tải chạy ngang,phà thẳng khói đen vào mặt cô nàng.Mùi gì kì thế nhỉ,mở mắt ra một làn khói đen phả thằng vào gương mặt xinh đẹp.Aaaaaa đáng ghét,sao xui quá đi,ăn phải một đám khói thúi quắt,aaaaaa.Ái Sinh nổi điên bực dọc nói:

"Không khí hết trong lành rồi,lên xe"

"Vâng"

Trên suốt đường đi cô mãi lo ngắm phong cảnh,cảnh ở nơi thành phố Z này quả thật rất đẹp,cây xanh trải dài hai bên vệ đường,xanh ươm mát mắt.Xung quanh đấy còn có vài cái băng ghế ghỗ,nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng chim hót.Xe cộ tấp nập,người đi kẻ lại rất nhiều.Xe bỗng dừng lại trước một biệt thự rất to,nhìn con gái Bạch phụ nhân thở dài một tiếng rồi nói:

"Thư Nhi à,đến nơi rồi"

"Hả...dạ...dạ,con ở một mình á"

"Sao vậy,chính con đòi ra ở riêng mà"

"À,dạ không có gì,tại bị bệnh,không được khỏe lắm nhớ không được một vài chuyện"

"Thôi thôi được rồi cô nương"

"Con xuống đem đồ vào đây,tạm biệt mẹ"

"Con vào đi,để người làm chuyển là được rồi"

"Vâng"

Biệt thự đẹp đấy nhỉ,một mình cô ở một cái,đúng là nhà giàu có khác.Tone trắng chủ đạo nhìn rất sang,hồ bơi các kiểu điều có.Còn có một nhà xe,khá đầy đủ yêu cầu của một ngôi nhà xịn.

Không biết Ái Sinh lấy từ đâu ra một trái dừa,ngồi trên một cái ghế ngồi hút rột rột.Không có ý tứ của một tiểu thư,mấy cô người hầu chuyển đồ giúp nàng mà vừa đi vừa nhìn.Vì nguyên chủ trước đây mặc dầu kiêu ngạo nhưng vẫn biết giữ ý tứ của tiểu thư,còn cô thì lại là cường đạo nên mấy cái công hạnh ngôn dung gì đó cô không biết,ủa công hạnh ngôn dung hay dung hạnh công ngôn ta.À hồng hạnh vượt tường(1),Sinh thông minh đã tìm ra câu đúng.

(1):người phụ nữ có chồng nhưng vẫn ngoại tình

[Cái gì mà hồng hạnh vượt tường,hồng hạnh vượt tường là chỉ đàn bà có chồng vẫn ngoại tình đấy.Người ta ta là hạnh dung ngôn công,nghe chưa?]

[Ủa hạnh dung ngôn công à]

[Ừ]