Thôi bỏ đi, hôm nay là do tôi chào mời tiểu Phủ Mịch
nhà hắn đến nhà tôi, cũng là ngày “Cửa bồng nay mới mở ra vì người [1] của
tôi. Vì vậy Hàn Thực Sắc – nhẫn.
Trong lúc vô tình cúi đầu xuống nhìn một cái, tôi rốt
cục cũng phát hiện vấn đề nằm ở chỗ nào.
Sau khi nằm xuống, hai đống mỡ trước ngực lại di động
sang hai bên nách, cup B hoa hoa lệ lệ của tôi lại trở thành một mảng bằng
phẳng.
Ngực của Ôn Phủ Mịch giống như là bị muỗi cắn, ngực
của tôi thì giống như bị muỗi độc cắn, sưng hơn của hắn được một chút.
Tuy rằng khi đó bộ phim “Khắp thành đều mang áo giáp
vàng” (Hoàng Kim Giáp) của đạo diễn Trương còn chưa có xuất bản, những tôi đã
sâu sắc hiểu được đạo lý muốn có ngực thì phải ép mới có[2], cho
nên liền lấy hai tay cố gắng ép hai đống mỡ vào giữa.
Tiếp theo tôi cứ duy trì tư thế này, hướng Ôn Phủ Mịch
phóng ra cái mị nhãn, ý tứ chính là, cưng ơi bây giờ ngươi có thể tới rồi đó (nguyên
văn ‘đến thượng’).
Nhưng Ôn Phủ Mịch lại hơi nhíu mi nói, có phải ngươi
không thấy thoải mái không?
Tôi hoàn toàn sụp đổ, hét lớn, Ôn Phủ Mịch ngươi hiện
tại nên chú ý đến hai cái bánh bao trắng noãn trước ngực ta, nhìn chúng nó
ngươi hẳn là nên giống như sói đói, ánh mắt phát ra lục quang, mạnh mẽ xông tới
đem mặt chôn trước ngực của ta mà hung hăn gặm cắn a!
Ôn Phủ Mịch nở nụ cười, hơn nữa nụ cười kia tràn đầy
tình cảm nồng nàn, hắn chỉ nhẹ giọng nói một chữ, được.
Tiếp theo, sói đói bắt đầu vồ lấy con mồi.
Hắn cúi người xuống, ngậm nụ hoa trước ngực của tôi,
nhẹ nhàng ôn nhu, sử dụng hàm răng đều trắng sáng cắn xé thăm dò.
Trước ngực của tôi cảm giác ướt át, còn có sóng nhiệt,
toàn thân như lửa đốt.
Cha tôi ơi, cái tư vị này còn mất hồn hơn so với lúc
nãy nữa!
Thân thể của tôi không tự chủ được bắt đầu run rẩy,
bắt đầu co rút, cái loại cảm giác này có chút khó chịu, có chút xa lạ, mặt
khác, nhỏ giọng mà nói thì còn có chút khao khát.
Đầu lưỡi của hắn, bắt đầu xoay vòng vòng ở trên cái
bánh bao bị muỗi độc cắn của tôi.
Đến lúc này đây, tôi đã sâu sắc cảm nhận được cái gì
được gọi là phong thủy luân chuyển a. (thời
thế thay đổi)
Tôi cắn chặt môi, hết sức trấn an thủy triều đang ẩn
nấp trong cơ thể, nhưng theo sự trêu chọc của Ôn Phủ Mịch những cố gắng của tôi
hoàn toàn mất đi tác dụng.
Tay của tôi bắt đầu nắm chặt
mép giường, cào xé khăn trải giường, cuối cùng tôi ôm lấy cổ Ôn Phủ Mịch muốn
tìm được một chỗ để dựa vào.
Làn môi của hắn rong chơi trên mỗi một góc nhỏ của
thân thể tôi, khơi dậy ngọn lửa đang ẩn nhẫn trong cơ thể.
Mùi vị dục vọng khó mà nhịn được này khiến ngón tay
của tôi bấm chặt vào trên lưng của hắn.
Mặc dù có mở điều hòa, nhưng toàn thân chúng tôi đều
thấm đẫm mồ hôi.
Ánh nắng buổi chiều mùa hè xuyên thấu qua khe hở của
màn cửa sổ chiếu vào trong phòng, một luồng sáng màu vàng rọi trên người chúng
tôi.
Ánh sáng mê loạn, mồ hôi ẩm ướt, ngây ngô thở dốc, đủ
loại tiếp xúc, kết tụ thành một hồi ức vững chắc nhất.
Tư vị dục vọng lúc đó tràn khắp người chúng tôi, khiến
toàn bộ ý chí non nớt đều sụp đổ.
Tôi gắt gao bắt lấy Ôn Phủ Mịch cố gắng nâng người
lên, muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Mà Ôn Phủ Mịch bên cạnh tôi cũng đang mê loạn, hắn
dùng toàn bộ sức lực muốn đem tôi nhập vào trong cơ thể hắn.
Những ngón tay trắng nõn rõ ràng từng khớp xương bắt
đầu chậm rãi đưa vào trong quần lót của tôi.
Tôi nâng người dậy phối hợp cùng hắn, cùng nhau đem
chướng ngại vật cuối cùng cởi ra.
Giờ phút này, hạ thân của tôi đã là một mảng ướt át.
Tôi gắt gao nhắm mắt lại, kéo căng thân mình, bắt đầu
nghênh đón thời khắc quan trọng nhất.
Thế nhưng rất lâu sau đó, Ôn Phủ Mịch ở trên người tôi
không có chút phản ứng.
Tôi nghi hoặc trợn mắt lên, lại thấy dục vọng trong
mắt Ôn Phủ Mịch đã chậm rãi biến mất.
Hắn thở dài một cái cố gắng bình tĩnh trở lại nói,
Thực Sắc ta không thể làm thế.
Tôi đập đầu vào giường, nước mắt như mưa.
Nhất định là cái quần lót gây ra họa.
Tôi điên rồi, lại ở một ngày quan trọng như thế này
mặc cái quần lót màu hồng phấn, phía trước in hình hello kitty, mặt sau còn có
cái đuôi bé bé, ấu trĩ như vậy, Ôn Phủ Mịch có tâm tình làm mới là lạ!
Ôn Phủ Mịch lại nói, không phải, chuyện này không có
liên quan gì đến cái quần lót hết.
Tôi ngừng lại mọi suy nghĩ, nhìn hắn thắc mắc.
Ôn Phủ Mịch thở dài nói, không phải nguyên nhân ở
ngươi, mà là hôm nay ta không có chuẩn bị.
Sau 3 giây tôi mới hiểu được, hóa ra là vấn đề bảo hộ.
Tôi thở ra thật lớn, muốn nói không sao cả, ta đây có,
nhưng lại cảm thấy như thế không đủ rụt rè, như vậy không tốt, không tốt.
Vì thế tôi chỉ có thể giả bộ thở dài nói, aizz đúng
vậy a… tạo ra thêm một người cũng không tốt lắm.
Hắn cầm chăn đem tôi bao lấy, ôm thật chặt, đem dục
vọng nóng rực chậm rãi dịu xuống.
Giọng tôi thanh thanh nói, dù sao cũng không có chuyện
gì, chúng ta liền xem sách đi.
Nói xong, tôi liền mở ra ngăn kéo đầu giường bên cạnh
– mấy gói Durex mà cha tôi mua đang ngoan ngoãn nằm bên trong.
Tôi giả bộ a một tiếng, nói tiếp, ai nha, đây là cái
gì vậy nha? Sao người ta chưa bao giờ thấy qua lần nào?
Thấy tình hình như vậy, Ôn Phủ Mịch trên mặt tỏ ra như
đã hiểu rõ, hắn nhìn tôi, trong mắt mang ý cười, nói, ta cũng chưa thấy qua, có
thể là bong bóng, ngươi thổi thử xem.
Tiểu tử thúi, lại dám ở trước bộ dạng thuần khiết của
tôi giả bộ thuần khiết, cố ý phá vỡ công sức của tôi.
Quên đi, dục hỏa đốt người không có thời gian vòng vo
với hắn, tôi phục hồi bộ dạng hung hăng đem mấy cái Durex thẩy tới trước mặt
hắn, đi thẳng vào vấn đề nói, thời gian không nhiều, mau lựa chọn một vị đi, ô
mai, hương chuối hay là cam?
Hắn cúi đầu, tay nấm thành quyền đặt ở dưới miệng như
che dấu ý cười.
Mái tóc rối tinh hơi hơi tản mát trên trán của hắn,
mái tóc màu đen cùng với da thịt trắng nõn tạo nên sự đối lập rõ nét rất kích
thích thị giác của người khác.
Khuôn mặt hơi nghiêng rất hoàn mỹ, mỗi đường cong đều
có nét nhu hòa, ngay tại giờ phút này dù hắn có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng hoàn
toàn không có khoảng cách lạnh lẽo.
Nước miếng của tôi rớt xuống tận ba nghìn thước a.
Tôi vội chọc chọc hắn nói, chọn nhanh lên, cười ngốc
cái gì?
Ôn Phủ Mịch nói, có chọn cũng là ngươi chọn.
Tôi buồn bực hỏi, tại sao.
Có chút ái muội trong âm thanh hơi hỗn loạn của hắn,
ta chỉ là mang, mà người “ăn” chúng nó chính là ngươi a.
Lời này như một đạo thiên lôi giáng xuống người tôi,
tôi đau lòng đến mức muốn dùng tay đấm vào ngực.
Ôn Phủ Mịch băng thanh ngọc khiết của tôi a, bị tôi
dạy thành thô tục như vậy, bảo tôi làm sao chịu nổi a.
Quên đi, dù sao tư tưởng cũng đã bị tôi làm bẩn rồi,
tôi đây cứ làm người xấu tới cùng, cũng đem thân thể của hắn làm bẩn luôn đi.
Nói xong tôi liền lựa chọn hương vị chuối hợp với tình
hình hiện tại đưa cho hắn, thúc giục nói, nhanh lên, nhanh lên, nếu trễ nữa thì
cửa lều tranh của ta sẽ không mở.
Đương nhiên Hàn Thực Sắc tôi vẫn có chút rụt rè nữ
tính, vì thế tôi cũng không có nhìn lén quá trình tiểu Phủ Mịch mặc áo mưa,
ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại chờ.
Tiểu Phủ Mịch a, ngươi đừng có gấp, về sau vẫn còn
nhiều thời gian gặp tỷ tỷ.
Đang nghĩ ngợi, hơi thở tươi mát của Ôn Phủ Mịch lại
quanh quẩn ở chóp mũi của tôi.
Trái tim đen tối của tôi, giống như đang chơi trò đánh
trống chuyền hoa ở buổi liên hoan vậy, thùng thùng thùng từng tiếng vang lên
không ngừng.
Tôi không dám mở mắt, chỉ là kích động không yên cảm
nhận Ôn Phủ Mịch âu yếm cùng với hôn môi.
Giờ phút này đây chúng tôi đều là trần trụi, giống như
hai đứa trẻ, đang dần mất đi sự thanh khiết, bước vào chốn phồn hoa, bước vào
một giai đoạn khác của đời người.
Đôi môi của Ôn Phủ Mịch, một lần nữa di chuyển trên
làn da của tôi, mỗi một nụ hôn như châm thêm một ngọn lửa, cuối cùng hợp thành
một đám cháy lớn lan khắp đồng cỏ, thiêu sạch lý trí của tôi.
Tôi ở trong bóng tối, gắt gao ôm lấy cái cổ của hắn,
giống như ôm lấy khúc gỗ duy nhất giữa làn sóng dục vọng mãnh liệt.
Hai cỗ thân thể trần truồng, bao trùm bởi lớp mồ hôi
mỏng manh, dưới ánh mặt trời phản xạ một mảng sáng màu vàng.
Tay với chân cùng nhau dây
dưa, ngây ngô ôm hôn, cho đi không tiếc gì, da thịt nóng bỏng dán chặt vào
nhau.
Cuối cùng, ở tại một trận đau đớn rõ ràng, tôi cùng Ôn
Phủ Mịch đã chiếm được lẫn nhau.
Bởi vì đau, bởi vì vui sướng, bởi vì đủ loại tiếp xúc,
đôi mắt của tôi ánh lên một tầng hơi nước.
Thế giới trước mặt – là mê hoặc.
Mê loạn ở một buổi chiều mùa hè…
"Thùng thùng đông" một trận gõ cửa cắt ngang
hồi ức của tôi.
Phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra ánh mắt có
chút khô rát đau đớn.
Bởi vì ánh mặt trời, hoặc là cái khác.
Tâm tư hoảng hốt, chỉ muốn ngồi như vậy.
Nhưng lúc này tiếng gõ cửa lại liên tục, không nhẹ
không nặng, không tới tấp, nhưng vẫn liên tục, cái loại nhàn nhã này rất quen
thuộc, hơn nữa rất đáng đánh.
Bất đắc dĩ, tôi đành động thân.
Mở cửa, tôi nhìn thấy người đang đứng trước mặt, lại
bắt đầu không ngừng xoa xoa mắt, làm bài tập thể dục cho mắt.
Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai hai ba bốn, bốn
hai ba bốn, tôi chuyển mắt tiếp tục làm.
"Yên tâm không phải ảo giác, chính là ta
đây." Thịnh hồ ly đứng trước cửa mở miệng.
Tôi nhìn hắn, ánh mắt đề phòng: "Ngươi tới làm
gì?"
"Gặp ngươi." Hắn vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói,
vừa bước vào nhà của tôi.
Tôi đưa tay nắm chặt y phục của hắn nói, “Ta hình như
chưa cho phép ngươi vào”
"Nhưng ngươi
cũng không nói không thể vào." Khóe miệng hắn chứa một tia cười thầm.
"Ta bây giờ mới nói." Tôi chỉa chỉa ra cửa,
hy vọng hắn có thể tự giác rời đi.
Nhưng hồ ly dù mặt nhỏ nhưng da mặt lại dày, ánh mắt
hắn chớp chớp, mang chút gian tà, quả nhiên là còn có một chút tuấn mỹ.
"Nhưng ta đã vào rồi." Thanh âm của hắn mang
theo vẻ bất đắc dĩ đầy dối trá.
Chỉ có thể tùy hắn, quả thật hôm nay không có tâm tình
cãi lộn.
Vì thế, tôi đi đến gần cửa sổ ngồi xuống, không để ý
tới hắn tiếp tục uống bia.
Thịnh hồ ly cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi âm thầm đánh giá hắn.
Sài Sài nói rất đúng, Thịnh hồ ly cùng Ôn Phủ Mịch quả
thật đều là cùng một loại người, anh tuấn trắng trẻo.
Nhưng ánh mắt Thịnh Du Kiệt, trong sự thanh tú còn mang
theo vẻ giảo hoạt gian ác mê người, so sánh với khí chất Ôn Phủ Mịch thì là
trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nhưng khi hắn im lặng ngủ say, mất đi vẻ gian xảo, lộ
ra sự thanh tú, quả thật rất giống với Ôn Phủ Mịch.
Cũng khó trách tôi nhận nhầm.
Tôi đang âm thầm sợ sệt, lại nghe thấy hắn hỏi:
"Tại sao sáng nay thấy ta lại bỏ chạy?"
Tôi hỏi: "Muốn ta nói thật sao?"
“Đúng vậy” Hắn nói.
"Bởi vì,…" tôi nhìn ánh sáng hơi mông lung
ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Lúc ấy trong mắt ngươi có một cục ghèn bự,
nhìn thấy gớm."
Nghe vậy, hắn không xấu hổ lại không buồn bực, chỉ
nói: "Tiếp tục."
"Tiếp tục cái gì?" Tôi hỏi.
Hắn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh:
"Tiếp tục nói, đến khi nào ngươi nói thật mới thôi."
Tôi ghét nhất và sợ hãi nhất, chính là loại ánh mắt
này, giống như cái gì cũng biết, mà bí mật kia trong lòng tôi không chịu được
loại thăm dò này.
Vì thế khẩu khí của tôi có chút cứng rắn: "Ngươi
lúc trưa ăn cơm quá nhiều à?"
"Không có." Hắn dựa trên sàn nhả, hai tay
chống ở sau lưng.
Hắn mặc áo sơ mi có ô vuông vàng nhạt, một nửa nhàn
nhã, một nửa thành thục, khi gió thổi tới vạt áo sơ mi lật lên một góc, thấp
thoáng lộ ra cái bụng bằng phẳng.
Còn rất... mê người nha.
Tính cách Thịnh hồ ly rất giống bề ngoài của hắn, tuấn
tú cùng mị hoặc kết hợp, làm cho người ta nhìn không thấu.
[1]
Câu trích từ bài thơ Khách đến thăm của Đỗ Phủ
Khách
đến thăm (Người dịch: Trần Trọng San)
Nước
xuân đầy rẫy bắc nam;
Ngày
ngày âu vẫn thường sang chơi nhà.
Chưa
vì khách quét lối hoa,
Cửa
bồng nay mới mở ra vì người.
Chợ
xa thiếu vị dâng mời;
Nhà
nghèo, chỉ có rượu ôi lâu ngày.
Với
ông hàng xóm cùng say,
Gọi
đem hết rượu ra ngay bên rào.
[2]
Sau khi phim được chiếu rộng rãi, các cô gái trẻ Trung Quốc đã đổ xô đi nâng ngực,
tạo nên cơn sốt làm đẹp những cặp tuyết lê theo phong cách "Hoàng Kim
Giáp".