“Phủ Mịch, Phủ Mịch, nhìn ta, trông có giống con voi
biển không?”
Nghe vậy, Ôn Phủ Mịch quay đầu lại, nhìn thấy trong lỗ
mũi Hàn Thực Sắc đang cắm chiếc đũa.
“Hay là giống con voi biển mắt gà chọi?” Hàn Thực Sắc
vừa nói liền đem hai tròng mắt ghé vào cùng nhau, nhìn qua đặc biệt buồn cười.
“Cẩn thận, đợi lát nữa tách không ra.” Ôn Phủ Mịch
cười đưa tay, sờ sờ chân mày của Hàn Thực Sắc.
“Vậy… Nếu ta thật sự thành mắt gà chọi, ngươi có còn
muốn ta không?” Hàn Thực Sắc kéo cánh tay Ôn Phủ Mịch, tựa đầu lên vai hắn.
Ngẩng đầu, cô thấy bầu trời hôm nay, xanh đến trong
suốt.
Sau bữa cơm trưa, cô luôn thích cùng Ôn Phủ Mịch ở trên
sân thượng trường học, ăn quà vặt, nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi tiếng
chuông chuẩn bị vang lên.
“Thế nào lại nói chuyện ngốc nghếch giống trẻ con
vậy?” Ôn Phủ Mịch nở nụ cười.
Hàn Thực Sắc ghé sát vào, cẩn thận nhìn gò má Ôn Phủ
Mịch, tán thưởng nói: “Làn da ngươi, thật giống một khối đậu phụ trắng.”
Nói xong, tay Hàn Thực Sắc, thuận thế liền nhéo một
cái lên làn da đậu phụ trắng kia.
Gò má Ôn Phủ Mịch nhất thời từ đậu phụ trắng thành
phiếm hồng, hắn nghiêng đầu sang một bên, lẳng lặng tránh né.
“Chớ hẹp hòi như vậy, nếu không ta cũng để cho ngươi
ăn là được rồi.” Hàn Thực Sắc vừa nói liền rướn cổ lên, giơ hai gò má trước mặt
Ôn Phủ Mịch, nói: “Đến đây đi, đến đây đi, đừng khách khí.”
Ôn Phủ Mịch vẫn cười trốn tránh.
Hàn Thực Sắc híp ánh mắt lại một cái, nói: “Chẳng lẽ
chỗ ngươi muốn cắn là bộ phận khác của ta?... Thôi bỏ đi, dù sao chúng ta đều
quen như vậy, miễn phí cho ngươi cắn cắn đi, tránh cho tâm ngươi ngứa ngáy, đến
đến đến, hào phóng chút, khối thân thể này, vài cái điểm này, ABCD tùy người
chọn đi.”
Vừa nói xong, Hàn Thực Sắc đột nhiên xông lên muốn làm
hành động gây rối, Ôn Phủ Mịch vội vàng dùng quần áo của mình vây Hàn Thực Sắc
trong ngực.
“Ôn Phủ Mịch, người muốn nghẹn chết ta a?”
“Sức sống của ngươi so với tiểu cường còn tràn đầy
hơn, đâu có thể dễ dàng nghẹn chết như vậy?”
“Sao ngươi lại không có một chút thương hương tiếc
ngọc!”
“Di, ngươi là nữ nhân sao?”
“Được, đây là ngươi bức ta, hôm nay ta liền cởi cho
ngươi xem, lấy đó chứng minh sự trong sạch của ta!”
“Hàn Thực Sắc, sao ngươi lại cởi ta?”
Hai người cứ như vậy chơi đùa, trên sân thượng trường
học, tùy ý tươi mát ngọt ngào luyến ái.
Ôn Phủ Mịch thích cảm giác ở cùng Hàn Thực Sắc, mỗi
khi nhìn thấy cô, Ôn Phủ Mịch sẽ cảm thấy, cho dù là trời âm u, cũng sẽ trở nên
sáng sủa.
Bọn họ cứ vui vẻ như vậy trải qua hai năm.
Trong nụ cười của Ôn Phủ Mịch, cái bóng của An Hinh,
đã dần dần phai nhạt.
Kỳ nghỉ hè trước khi vào đại học, Hàn Thực Sắc uống
rượu, cô nói, muốn đem bản thân cho hắn.
Một khắc kia, Ôn Phủ Mịch do dự.
Hắn không thể chiếm lấy cô, trước khi hắn xác định tâm
ý của mình.
Hắn không thể bởi vì Hàn Thực Sắc thích mình, có thể
làm ra loại chuyện này.
Cho nên hắn cự tuyệt, cố làm ra vẻ thoái mái mà đẩy
cô, hoặc là nghiêm túc nhắc nhở cô.
Nhưng Hàn Thực Sắc tính tình quật cường, liều mạng
nhào lên.
Vào lần tiến công cuối cùng, Hàn Thực Sắc treo ở trên
cổ hắn, đôi mắt chứa đựng say mê cùng trong suốt, mà gò má trắng nõn cũng đỏ
ửng, cảm giác lông tơ dưới ánh sáng, như là quả đào căng tràn xinh đẹp.
Giờ phút này, trong đầu Ôn Phủ Mịch chỉ có một ý nghĩ:
Hắn hi vọng Hàn Thực Sắc có thể vĩnh viễn ở cạnh hắn như vậy.
Rất nhiều tình cảm, trong nháy mắt sáng tỏ.
Cũng trong nháy mắt kia, Ôn Phủ Mịch hiểu được.
Hắn thật sự yêu Hàn Thực Sắc.
Hắn muốn mang lại hạnh phúc cho cô.
Cho nên, lúc Hàn Thực Sắc một lần nữa tiến công, hắn
cũng không cự tuyệt nữa.
Việc hắn duy nhất muốn làm, chính là ôm ấp cô.
Vào mùa hè khi đó, Ôn Phủ Mịch đã hoàn toàn có được
Hàn Thực Sắc.
Sau đó, bọn họ càng thêm thân mật, Ôn Phủ Mịch thường
xuyên ôm ấp Hàn Thực Sắc, cùng nhau mơ ước tương lai.
Có nhiều lần, Hàn Thực Sắc nhắc tới tóc của mình, cô
hỏi Ôn Phủ Mịch, có phải thích nhất tóc của cô hay không.
Lúc nghe vấn đề này, tâm Ôn Phủ Mịch níu chặt.
Thì ra là, Hàn Thực Sắc cũng có chú ý tới, lúc bọn họ
mới quen, Ôn Phủ Mịch quả thật thường xuyên chú ý tới mái tóc đen của cô.
Có điều, đó là bởi vì, một nữ nhân khác.
Là bởi vì An Hinh.
Ôn Phủ Mịch lúc bắt đầu chú ý tới Hàn Thực Sắc, chỉ
bởi vì tóc của cô rất giống An Hinh.
Ôn Phủ Mịch không muốn để cho Hàn Thực Sắc biết chuyện
này.
Hắn yêu cô, hắn không muốn để cho Hàn Thực Sắc biết
bắt đầu của bọn họ, chẳng qua chỉ là những mục nát chôn vùi dưới sự hoa lệ.
Hơn nữa, hắn sợ vì vậy mà làm tổn thương Hàn Thực Sắc,
sợ cô vì vậy mà bỏ mình đi.
Cho nên, hắn một mực giấu giếm.
Vậy mà, cũng không lâu sau, Ôn Phủ Mịch cảm giác có
cái gì không đúng: Hàn Thực Sắc thường xuyên nhíu mày nhăn trán.
Cô không phải là loại người có thói quen bi xuân thương
thu (buồn thương vô cớ), cho
nên, nhất định là có chuyện gì xảy ra.
Ôn Phủ Mịch hỏi rất nhiều lần, cũng tìm không ra
nguyên cớ.
Vốn cho là, qua một thời gian ngắn, tất cả lại trở lại
như bình thường.
Nhưng mà không phải như vậy, Hàn Thực Sắc càng ngày
càng ủ dột, hơn nữa thường xuyên tìm lý do cãi vã cùng Ôn Phủ Mịch.
Ôn Phủ Mịch là kiểu người lạnh nhạt ít nói, hắn luôn
lặng lẽ đợi Hàn Thực Sắc nổi giận, không cùng cô tranh, không cùng cô ầm ĩ,
chẳng qua chỉ lẳng lặng chờ cô bình tĩnh.
Mà thấy tình huống Ôn Phủ Mịch như thế, Hàn Thực Sắc
càng tức giận hơn, đến cuối cùng, thường xuyên phẩy tay áo rời đi, chừng mấy
ngày cũng không liên lạc với hắn.
Kỳ nghỉ hè đại học năm nhất, hai người lại bắt đầu
chiến tranh lạnh, lần này, Hàn Thực Sắc thậm chí tắt điện thoại di động, rõ
ràng không muốn gặp lại Ôn Phủ Mịch.
Ôn Phủ Mịch đợi ở trên giường, ngay cả cửa cũng không
muốn ra, cả ngày chỉ rầu rĩ không vui.
Hôm nay, hắn đang nằm trên giường, liền nghe thấy có
người gõ cửa phòng mình, Ôn Phủ Mịch cũng không để ý, chẳng qua chỉ vô thức kêu
một câu “Mời vào”.
Mà người đến kia, cũng là người đã xa cách nhiều năm
An Hinh.
An Hinh về nước mấy ngày trước, sau khi thu xếp ổn
thỏa xong, liền tới thăm hắn.
“Nghe bác gái nói ngươi gần đây tâm tình không được
tốt.” An Hinh hỏi.
Ôn Phủ Mịch miễn cưỡng giương giương khóe miệng, coi
như là cười.
“Tâm tình không tốt thì càng phải đi chung quanh một
chút, đi, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, đi ra ngoài mời ta uống chút gì đó
đi.” An Hinh nói.
Ôn Phủ Mịch không tiện từ chối, liền cùng cô cùng đi
ra ngoài.
Hai người đi trên đường, gió mát thổi qua, lại không
thể nào thổi tiêu được u sầu trên mặt Ôn Phủ Mịch.
Mà giữa hai hàng lông mày An Hinh, cũng có một đoạn
tâm sự riêng.
Đi qua hai con phố, hai người cũng chưa nói được câu
nào.
Thật lâu sau, An Hinh phá vỡ sự trầm mặc: “Không nghĩ
tới, ngươi đã cao lớn như vậy.”
Lúc cô nhắc tới điều này, Ôn Phủ Mịch mới phát hiện,
An Hinh lúc trước khi rời đi cao tương đương so với mình, lần này trở về, lại
lùn hơn so với mình nửa cái đầu.
Thay đổi.
Mọi người đều thay đổi.
Trong lòng hắn, giờ phút này, chỉ có nhớ mong Hàn Thực
Sắc.
“Có bạn gái rồi sao?” An Hinh hỏi.
“Ừ.” Ôn Phủ Mịch gật đầu.
“Nha, là kiểu con gái như thế nào?” An Hinh tò mò.
“Rất bình thường… Nhưng đối với ta mà nói, lại là một
người đặc biệt nhất.” Ôn Phủ Mịch nhìn bầu trời, ánh mặt trời sáng chói, giống
như nụ cười của Hàn Thực Sắc.