Ta là Thực Sắc

Chương 145: Phiên ngoại Cuộc sống sau khi kết hôn (hạ)

11. Vấn đề tên gọi

Sinh đứa nhỏ sẽ phải lựa chọn tên.

Việc chọn tên thật là vô cùng quan trọng, không qua loa được, kết quả là, Hàn Thực Sắc cùng Đồng Diêu động viên tất cả những người quen biết giúp họ đặt tên con.

Người thứ nhất hỏi chính là Kiều bang chủ.

Kiều bang chủ lạnh lùng nói: “Kêu Đồng Dương Hi đi.”

Hàn Thực Sắc lẩm bẩm nhớ kỹ: “Đồng Dương Hi, Đồng Dương Hi, Đồng Dương Hi… Con dâu nuôi từ bé[1], a, Kiều bang chủ, ngươi rất không phúc hậu, như thế nào có thể làm cho con trai ta gọi là con dâu nuôi từ bé chứ?”

[1] Đồng Dương Hi và Đồng dưỡng tức (con dâu nuôi từ bé) là đồng âm trong tiếng trung.

Kiều bang chủ tiếp tục lạnh lùng thốt: “Vậy ngươi còn nói con gái ta có bộ dạng lớn lên là một tràng bi kịch?”

Hàn Thực Sắc cẩn thận nói: “Nhưng… Ta nói chính là lời thật lòng a.”

Nói xong, thừa dịp Kiều bang chủ rút súng liền nhanh chóng bỏ chạy.

Người thứ hai hỏi chính là Sài Sài.

Sài Sài suy nghĩ một chút, nói: “Dứt khoát, kêu Đồng Đồng đi, tên rất dễ gọi.”

Hàn Thực Sắc lắc đầu: “Quá đơn giản đi.”

Sài Sài nhún vai: “Dù sao con gái của tao cũng đã chính thức đưa nó vào hộ khẩu, đã kêu Lâm Lâm, rất đơn giản. Làm gì đem thời gian lãng phí vào việc đặt tên chứ, còn không bằng đi ngủ.”

Hàn Thực Sắc thở dài lắc đầu: “Con gái mày sau khi lớn lên nhất định sẽ hận mày.”

Người thứ ba và thứ tư hỏi chính là cha mẹ Hàn Thực Sắc.

Đinh Mẫn Quân nói: “Dứt khoát kêu Đồng Tử đi, con trai của Đồng Diêu nha, ý nghĩa sâu xa a.”

Hàn Thực Sắc rùng mình: “Vậy nếu sinh con gái, chẳng phải là sẽ kêu Đồng Nữ?”

Hàn Trúc có cái nhìn của chính mình: “Đừng nghe mẹ con nói lung tung, gọi như vậy sao được. Đây chính là cháu ngoại của chúng ta, tên nhất định phải có khí phách, phải trấn áp được người khác, muốn cho người khác vừa nghe liền vĩnh viễn nhớ rõ… Cho nên ý tứ của ta là, dứt khoát kêu Đồng Trinh đi.”

Lần này là đứa con trong lòng Hàn Thực Sắc rùng mình một cái.

Về sau, chỉ cần Hàn Thực Sắc nói muốn đi nhà ông bà ngoại, nhóc con sẽ oa oa khóc lớn, như là đem hắn đi vào miệng hổ vậy.

Cuối cùng, vẫn là Hàn Thực Sắc cùng Đồng Diêu tự nghĩ tên.

“Đồng Phương Bất Bại?”

“Đồng Nhan Bất Lão?”

“Đồng Tom?”

“Còn Đồng Mary thì sao?”

Mỗi lần nghe cha mẹ đưa ra một cái tên, đứa nhỏ trên giường sẽ run rẩy.

Tự hỏi một tháng, hai ngươi vẫn chọn dùng phương pháp đơn giản nhất - lấy họ của cha mẹ.

Cho nên, tên con trai của họ là Đồng Hàn.

12. Bú mẹ

Để đứa con khoẻ mạnh, Hàn Thực Sắc quyết định dùng sữa mẹ nuôi nấng.

Khẩu vị của con trai không tồi, mỗi lần đều có thể uống rất nhiều.

Mà khi Hàn Thực Sắc cho ăn thì Đồng Diêu sẽ ở bên cạnh quan sát, làm một bộ mặt rất thánh thiện, trên môi là nét cười ấm áp.

Nhưng là hôm nay, khi hắn lần nữa làm như vậy, Hàn Thực Sắc lại đánh vỡ sự thánh khiết của hắn.

Bởi vì nàng nói: “Muốn hay không tự mình cảm thụ?”

“Được.” Đồng Diêu lưu manh cười, tiếp theo đi đến bên người nàng, cả người cúi xuống, ra vẻ hôn một cái, sau đó chậc lưỡi nói: “Hương vị cũng không tệ lắm.”

Lời nói vừa xong, hai người nhìn nhau cười.

Nhưng cười cười, lại bỗng nhiên phát hiện một đạo ánh mắt.

Quay đầu, bọn họ trông thấy cặp mắt đen nhỏ như quả nho của con trai đang lẳng lặng nhìn chằm chằm.

“Nó... Giống như trách cứ ta đoạt đồ ăn của mình.” Đồng Diêu nói.

“Làm sao có thể? Đầu nó còn không to bằng lòng bàn tay ta, làm sao suy nghĩ được nhiều như vậy?” Hàn Thực Sắc khuyên ông xã an tâm.

Nhưng kế tiếp, Đồng Hàn lại làm ra một loạt hành động kỳ quặc.

Mỗi khi Đồng Diêu đưa con trai đi tiểu, thì tiểu kê kê của Đồng Hàn sẽ phi thường chuẩn xác mà đem nước tiểu bắn vào người hắn.

Mỗi khi Đồng Diêu trêu đùa hai má con trai, Đồng Hàn sẽ quay đầu, cắn vào ngón tay cha nó.

Mỗi khi Đồng Diêu ôm con trai, dỗ cho nó ngủ, Đồng Hàn sẽ vô cùng hợp tác mà ói sữa lên quần áo của cha nó.

Mỗi khi Hàn Thực Sắc đem con trai ôm vào lòng, nhấc áo lên cho bú sữa, Đồng Hàn vừa ngậm bộ ngực của mẹ nó, một đôi hắc tinh thì lại cảnh giác mà nhìn chằm chằm cha nó bên cạnh.

Thấy tình trạng này, Hàn Thực Sắc rốt cục thở dài: “Được rồi, ta tin, hắn quả nhiên đang trả thù ngươi đoạt đồ ăn của mình.”

Đồng Diêu: “………….”

Từ đó về sau, chỉ cần Đồng Hàn bú sữa, Đồng Diêu liền không dám tới gần.

13. Đồng Hàn bắt nạt người

Trần Băng Băng là giáo viên của nhà trẻ mẫu giáo, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, đến nhận một đám học sinh mới.

Trần Băng Băng liếc mắt một cái liền phát hiện trong đám có một bé trai vô cùng xinh đẹp – Đồng Hàn.

Da thịt vô cùng mịn màng, đôi mắt đen như hột nhãn, lông mi cong, dài, dày, mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, còn có một đầu tóc hơi xoăn tự nhiên, nhìn qua một cái liền khiến người ta yêu thương.

Đang lén lút đánh giá, Trần Băng Băng đột nhiên phát hiện có một bé trai to con trong lớp là Uông Thư Hàm đi đến bên cạnh Đồng Hàn, đột nhiên ra tay, đem Đồng Hàn đẩy ngã trên mặt đất.

Trần Băng Băng sợ hãi thiếu chút nữa kêu thành tiếng, vội đi lên giữ gìn chính nghĩa.

Uông Thư Hàm vừa thấy cô giáo đến đây, lập tức di chuyển hai chân béo múp, nhanh như chớp chạy mất.

Trần Băng Băng vội nâng Đồng Hàn dậy, nhanh chóng hỏi: “Hàn Hàn không có việc gì chứ, có chỗ nào đau, mau nói cho cô?”

Đồng Hàn nhẹ lắc đầu, cắn môi, nước mắt cơ hồ sẽ trào ra.

Thấy tình trạng này, tâm Trần Băng Băng tan nát, một tay đem Đồng Hàn ôm vào trong ngực, nói: “Ngoan, không có việc gì, đợi lát nữa cô sẽ đi phê bình Uông Thư Hàm.”

“Cám ơn cô.” Đồng Hàn thanh âm non nớt, làm cho tâm Trần Băng Băng mềm nhũn.

Hôm nay lúc tan học, Hàn Thực Sắc tới đón con trai, nghe thấy Trần Băng Băng nói việc này, trong mắt có điểm không thể tin.

Con trai nàng bị khi dễ?

Hắn không đi khi dễ người khác là đã tốt lắm rồi.

Trên đường đi về nhà, vừa nhớ tới chuyện đó, Hàn Thực Sắc liền nhìn thấy một bé trai to con đừng trước mặt, chỉ vào con trai mình nói: “Họ Hàn kia, đều đã bốn năm tuổi, còn muốn mách cô giáo, người thật mất mặt, có bản lĩnh, ngươi cùng ta đánh một trận!”

Hàn Thực Sắc vô cùng buồn bực.

Vị bạn nhỏ không có văn hoá này, con trai nàng rõ ràng họ Đồng mà.

Đồng Hàn giống như là không có nghe thấy, tiếp tục lôi kéo mẹ đi về.

Uông Thư Hàm tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn Đồng Hàn đi qua mình, bỗng nhiên duỗi tay, muốn đánh hắn.

Nhưng là Đồng Hàn phi thường bình tĩnh, đưa nắm tay đến phía trước, tiếp theo Uông Thư Hàm gục trên mặt đất, giống như cục thịt nhỏ, kêu càu nhàu mà rời đi.

Sau đó, Đồng Hàn tiếp tục lôi kéo mẹ đang trợn mắt há hốc mồm trở về nhà.

Buổi tối, Hàn Thực Sắc đem chuyện ấy nói cho Đồng Diêu.

Đồng Diêu đi tới ngồi cạnh con trai trên ghế sô-pha xem phim “Hỷ Dương Dương và Hôi thái lang”, hỏi: “Hôm nay,con để cho bạn học kia đẩy ngã?”

Đồng Hàn gật đầu.

“Là vì làm cho cô giáo thương xót con?” Đồng Diêu tiếp tục hỏi.

Đồng Hàn tiếp tục gật đầu.

“Như vậy, con có thể nhào vào trong lòng cô giáo, ước lượng bộ ngực của cô giáo?”

Hiểu con chỉ có cha, Đồng Hàn vẫn cứ gật đầu.

Sau đó, Đồng Hàn quay đầu, hướng Đồng Diêu nói: “Ba ba, bộ ngực cô giáo là cúp D đó.”

Đồng Diêu có chút đăm chiêu gật đầu: “So với mẹ con ước chừng lớn hơn hai bậc.”

“Binh binh” hai tiếng trầm đục, trên sô pha hai cha con bị cái xoong đập thật mạnh vào ót.

“Tối nay, hai người các ngươi đi bảo cô giáo cúp D kia nấu cơm cho ăn đi.” Hàn Thực Sắc nói xong, xoay người, bực mình ra ngoài ăn.

Đồng Diêu, Đồng Hàn: “……….”

14. Thanh mai trúc mã

Đồng Hàn cùng Lâm Lâm đúng là thanh mai trúc mã.

Nhưng là, tình cảm giữa hai đứa hình như là không tốt như vậy.

Nguyên nhân là ở cha mẹ hai người thường xuyên ở sau lưng giáo huấn tư tưởng của chính mình.

Kiều bang chủ thường ở sau lưng Hàn Thực Sắc nói với Lâm Lâm: “Con gái a, Đồng Hàn kia, quả thực tập hợp những điều không bình thường của cha mẹ, đúng là một nhóc không bình thường, con ở với nó lâu rồi, khẳng định cũng sẽ không bình thường, cho nên, nghe lời ba ba, rời xa gia đình không bình thường đấy đi.”

Hàn Thực Sắc thường sau lưng Kiều bang chủ nói với Đồng Hàn: “Con trai a, Lâm Lâm tuy rằng bây giờ bộ dạng khả ái, nhưng là con không cảm thấy khuôn mặt nó, càng ngày càng giống ba ba mình sao? Nếu con hiện tại cùng nó nảy sinh tình cảm, vậy lúc lớn lên, con sẽ cùng một người con gái giống chú Lâm đi ngủ, vậy rất khủng bố a.”

Bởi vậy, dưới sự thôi miên của cha mẹ, hai người tương đối không vừa mắt đối phương.

Có một lần, hai nhà gặp nhau, hai bạn nhỏ phải chơi chung với nhau.

Lâm Lâm từ trên xuống dưới đánh giá Đồng Hàn, khinh thường nói: “Khỉ gầy còm.”

Đồng Hàn nhẹ nhàng liếc qua Lâm Lâm nói: “Nữ lực sĩ.”

“Ngươi là Phong hỏa luân.”

“Ngươi là Hôi thái lang.”

“Ngươi là Ultraman!”

Tranh cãi một hồi, Lâm Lâm bắt đầu dùng đòn sát thủ của mẹ nó, lấy ra một cục gạch từ những luống hoa bắt đầu ném vào Đồng Hàn.

Đồng Hàn cũng sử dụng đòn sát thủ của cha nó, đem Lâm Lâm đẩy ngã.

Liền như vậy, hai đứa đánh lẫn nhau, cuối cùng đánh điên rồi, bắt đầu túm lấy nhau, ở sàn nhà lăn qua lăn lại.

Trong quá trình này, hai đứa công kích điểm yếu của đối phương.

Ý tứ chính là, hai điểm phía trên và một điểm phía dưới.

Khi người lớn phát hiện ra, quần áo đã bị đối phương xé sạch bóng.

Ba điểm đều lộ ra.

Tuy rằng, một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, cũng không có gì để nhìn.

Nhưng mà, chuyện này, cứ như vậy truyền ra, cũng gây ra ảnh hưởng rất lớn.

15. Đồng phục hấp dẫn

Đồng Diêu từng nói với Hàn Thực Sắc: “Ngươi cả ngày mặc áo blouse trắng, quả thực chính là đồng phục quyến rũ.”

Hàn Thực Sắc nguyên bản nghĩ là Đồng Diêu nói giỡn.

Nhưng quà sinh nhật năm nay, Đồng Diêu cư nhiên muốn nàng mặc đồng phục cám dỗ.

Nguyên văn hắn nói là: “Ta còn chưa đến phòng khám chỗ ngươi làm đâu.”

Hàn Thực Sắc vỗ ngực nói: “Trưa hôm nay, đến phòng khám chỗ ta, ta đền bù cho ngươi mãn nguyện.”

Đồng Diêu đúng hẹn tới, quả nhiên thấy Hàn Thực Sắc mặc áo khoác trắng, ngồi ở trên bàn đợi mình.

Tuy bên ngoài là áo blouse trắng, nhưng Hàn Thực Sắc mặc bên trong là nội y gợi cảm, thêm tất chân đen, còn giày cao gót đen nữa.

Gần đây bởi vì Đồng Hàn rất thích không có việc gì liền đi ngủ với hai người, nên bất đắc dĩ bọn họ trên giường vận động số lần giảm đi, vì vậy, Đồng Diêu vừa nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức tiến lên, đem Hàn Thực Sắc để dưới thân.

Hai người xúc cảm mãnh liệt, thiếu chút nữa đem phòng khám bốc hoả.

“ Thế nào?.... Sinh nhật... Quà sinh nhật… Năm nay… Có, có thoả mãn không?” Hàn Thực Sắc vừa nồng nhiệt hôn, vừa hỏi.

“Đương nhiên, bà xã… Dáng vóc của ngươi... Càng ngày càng tốt.” Đồng Diêu vội vã giở thủ đoạn với Hàn Thực Sắc.

Hàn Thực Sắc nghe như vậy rất thoả mãn, lúc này cũng không còn chừng mực, bắt đầu triển khai thêm một bước quyến rũ.

Ai ngờ, đang lúc hai người muốn đi vào chủ đề chính thì đột nhiên vang lên “Binh binh” tiếng đập cửa.

“Ai vậy?” Hàn Thực Sắc cả kinh.

“Ta.” Cư nhiên lại là thanh âm của lão viện trưởng.

“Viện trưởng, có chuyện gì sao? Đợi lát nữa ta đến phòng làm việc của ngươi nói đi.” Hàn Thực Sắc cũng không dám cho lão viện trưởng biết Đồng Diêu ở đây, bằng không, hắn nhất định sẽ lấy cớ nàng hẹn hò trong thời gian làm việc mà trừ tiền thưởng, không chỉ có như thế, không chừng còn muốn thông báo toàn bệnh viện.

Hàn Thực Sắc hiện tại hối hận, mấy bữa trước cô ngàn vạn lần không nên đem đĩa ghi hình lúc kích tình của Lão viện trưởng và bà dì quét dọn rao bán khắp nơi.

Này không phải là, lão viện trưởng đến trả thù cô sao.

“Hàn Thực Sắc ngươi đến tột cùng làm cái gì? Phòng khám là nơi thần thánh để cứu giúp người, há để cho ngươi lén lút ở bên trong làm điều bất lương a? Mở cửa nhanh!” Lão viện trưởng đem cánh cửa đập mạnh hơn.

“Ta không có!” Hàn Thực Sắc cái khó ló cái khôn, cãi: “Ta đang khám bệnh! Ta chính là đang làm chuyện cứu người.”

Lão viện trưởng không dễ dàng bị lừa như vậy: “Tốt lắm, nếu là chuyện quang minh chính đại, ngươi mở cửa ra, cho ta nhìn, làm cho ta xem một chút!”

Hàn Thực Sắc bất đắc dĩ, chỉ có thể đem Đồng Diêu nhanh chóng kéo đến bàn giải phẫu phía sau bình phong nằm, chính mình sửa sang lại quần áo, sau đó không tình nguyện ra mở cửa.

Lão viện trưởng vừa vào cửa chạy nhanh tới phía sau bình phong, chỉ vào Đồng Diêu: “Đồng chí Hàn Thực Sắc, đây rõ ràng là ông xã của ngươi a!”

Hàn Thực Sắc hợp tình hợp lý trả lời: “Ông xã ta cũng là người, hắn cũng sẽ sinh bệnh, cũng có thể trở thành bệnh nhân của ta!”

Lão viện trưởng tròng mắt đảo tròn, lập tức nói: “Kia, hắn tại sao không có đăng kí? Tại sao không có bệnh án? Hàn Thực Sắc đồng chí, ngươi lấy việc công làm việc tư?”

Hàn Thực Sắc đem thắt lưng xoa, nói: “Ngươi không phải cũng thế sao, con trai của em gái của chú họ của bà dì quét dọn vệ sinh đến bênh viên chúng ta làm phẫu thuật, ngươi một bút vung lên, nói là miễn phí, đây là ông xã của ta, càng nên miễn phí chứ!”

Lão viện trưởng bí thế, thiếu chút nữa nghẹn, qua hồi lâu, hắn bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, nói: “Hàn Thực Sắc đồng chí, lão công ngươi là tới làm cái gì?”

“Cắt bao quy đầu.” Hàn Thực Sắc nói.

“Tốt lắm, tốt lắm.” Lão viện trưởng cười đến giống như một con cáo: “Ta hôm nay ở chỗ này, nhìn ngươi cắt, ngươi nếu như không cắt... Ha ha ha ha, ta liền thông báo toàn viện!”

Nghe vậy, Hàn Thực Sắc cả người đổ mồ hôi lạnh.

Thông báo toàn bộ bệnh viện, thông báo toàn bộ bệnh viện, thông báo toàn bộ bệnh viện.

Thanh danh vốn đã không quá tốt của nàng, tuyệt đối sẽ không chịu được sự bôi nhọ này.

Cho nên –

Hàn Thực Sắc trong mắt nổi lên một đạo hàn quang.

Đồng Diêu, chỉ có thể uỷ khuất ngươi.

Tiếp theo, nàng liền nhanh chóng cởi quần ông xã nhà mình.

“A!!!” một tiếng kêu thảm thiết, vào giữa buổi trưa ở bệnh viện nam XX vang lên.

Đây chỉ có thể dùng một chữ thảm đến để hình dung trọn vẹn a.