Nếu nói
tới việc ngồi cùng bàn, thì không thể không nói về
giáo viên của chúng tôi, vài người bọn họ,
cũng thường thường làm chúng tôi nghẹn họng không
còn gì để nói.
Giáo
viên dạy Ngữ Văn là một vị mỹ nữ phi
thường có khí chất, rất thích đọc những tác phẩm nổi
tiếng cho chúng tôi nghe.
Có một
lần, cô ‘thanh tình tịnh mậu’[1] đọc diễn
cảm cho chúng tôi nghe bài 《Thu diệp 》(Lá thu) của Lỗ
Tấn, đối với câu nổi tiếng "Trước cửa nhà tôi có hai cái cây, một cây là
cây táo, cây còn lại cũng là
cây táo" vô cùng tôn sùng, nói nó
cấu tạo nên một loại ngữ cảnh, không khí đúng với phương pháp sáng tác hiện
đại, thật là một sáng tác vĩ đại.
Thế là,
lần đó trong nhật ký hàng tuần của lớp, tôi cũng bắt chước Lỗ Tấn, viết xuống
"Trước cửa nhà tôi có hai cái cây, một cây là cây trà, cây còn lại cũng là
cây trà", ai ngờ tại tiết bình luận văn, giáo viên Ngữ văn phê bình tôi
toàn diện, nói câu văn trùng lặp, dong dài, đơn giản chỉ như là đang ghép từ
lại với nhau.
Từ đó,
tôi liền hiểu được, Lỗ Tấn không phải là người ai cũng có thể làm được.
Giáo viên Địa lí là một người thanh
niên trẻ tuổi hài hước, câu mà thầy thường
nói là: Bạn học, cái bạn đến từ sao Hỏa kia, chúng ta hiện tại đang nói về quê
hương của em đấy, em làm ơn hãy lắng nghe một chút đi.
Giáo viên Tiếng Anh là một đàn ông trung niên bảo thủ,
đầu tóc theo kiểu Địa Trung Hải, mỗi lần trước khi lên lớp, lúc chúng tôi chào
nhau, là có thể nhìn thấy trên bục giảng xuất hiện một vùng ánh sáng phản
chiếu, pha lẫn chút cảm giác kinh dị.
Sau đó, vị giáo viên Tiếng Anh này yêu đương, liền đội
tóc giả lên, cho nên, khi chúng tôi cúi đầu chào nhau, bộ tóc giả theo lực hút
của Trái Đất mà rơi xuống.
Thật là đau khổ cho những đứa ngồi bàn đầu như chúng
tôi, đột nhiên một cái gì đó đen thùi lùi rơi trước mặt, ai cũng bị dọa đến run
rẩy không thôi.
Mà vị thầy giáo của chúng ta ngược lại không chút
hoang mang, bình tĩnh nhặt lên, đội xong, sau đó mới nói, "Các học sinh,
mời ngồi".
Chẳng qua lúc đó, chúng tôi đã ngã xuống một đoàn rồi.
Thầy
giáo Hóa học lại là một ông già gầy gò, nhớ tới khi chúng tôi làm thí nghiệm
"Natri + H20", thầy dặn dò: "Mọi người nhất định phải
cẩn thận, nhất thiết phải cẩn thận, Natri không thể cho quá nhiều, cho nhiều có
thể dẫn đến nổ mạnh, cháy nổ vô cùng nguy hiểm, vì thế nhất định phải cẩn thận,
nhất định phải cho một ít thôi..."
Thầy
vừa nói xong, liền cho một phần Natri bằng 1/4 quả trứng gà vào trong nước, chỉ
nghe "Ầm" một tiếng, toàn bộ phòng thí nghiệm chấn động mấy cái,
chúng tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn vị giáo viên Hóa học cũng trợn mắt há hốc
mồm y chang.
Một lúc
sau, lại làm ra vẻ như không có việc gì, nói, thấy chưa, đây chính là kết cục
của việc không nghe lời tôi.
Từ đó,
chỉ cần là tiết thực hành thầy dạy, không ai dám ngồi bàn đầu nữa.
Giáo
viên số học của chúng tôi, là một thanh niên thật thà, kỹ năng giảng bài cũng
không tồi.
Thầy
mỗi ngày đều mặc một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, chưa bao giờ thay đổi, nhưng
kỳ lạ là, cái áo sơ mi đó lại có thể sạch sẽ vô cùng, việc này được xếp hạng
bảy trong tám kỳ tích của trường tôi.
Lúc sắp
tốt nghiệp, chúng tôi cuối cùng cũng điều tra rõ, giáo viên Số học đi cửa hàng
bán sỉ quần áo, một lần mua một tá, thay mỗi ngày.
Ngày
biết rõ chân tướng, mỗi người đều trầm mặc.
Trong
đó, việc khiến chúng tôi không thể chịu đựng được nhất, đó chính là thầy dạy
chúng tôi môn Vật Lý. Ngoại hình của vị giáo viên này vô cùng giống huấn luyện
viên Anzai trong "Slam Dunk"[2], nói
tóm lại, chính là một quả bóng thịt.
Nhưng
tính cách của họ lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (hoàn
toàn trái ngược), thầy hướng dẫn môn Vật Lý giống như thời kỳ mãn kinh
đến rồi vậy, mỗi ngày mắng mỏ học sinh không lý do, hơn nữa còn có sở trường
châm chọc khiêu khích, không ưa ai thì làm khó dễ người đó, thật là một ông chú
không đáng yêu.
Việc thầy
thích làm nhất chính là lúc lớp chúng tôi đang học, chạy đến trước cửa trước
phòng học âm thầm quan sát chúng tôi xem có chuyên tâm nghe giảng hay không.
Nhưng
vì chiều cao so với mực nước biển của mình, thầy phải nhảy lên mới có thể nhìn
thấy.
Vì thế,
mỗi khi giáo viên khác lên lớp, đều có thể nhìn thấy ngoài cửa kính phía trước
phòng học, có một cái đầu tròn tròn lúc thì trồi lên lúc lại lặn xuống, ban
ngày còn đỡ, buổi tối thì đúng là muốn dọa chết người.
Hơn
nữa, do cân nặng gần 180 cân (90kg) của thầy, lúc rơi xuống đất, toàn bộ tầng
lầu đều run rẩy.
Một năm
sau, chúng tôi phát hiện, xi măng trên mặt đất chỗ cửa trước bị nện ra một cái
lõm.
Có một
lần, tôi, Sài Sài cùng Đồng Diêu đang ở ngoài phòng học kích động nói chuyện
phiếm.
Vì cái gì
mà kích động ư, bởi vì ngày đó, xếp hạng nhất trong tám kỳ tích lớn của trường
tôi, nghi án WC đã xảy ra.
Quá
trình sự việc là như vầy, giờ giải lao tiết thứ hai, trong bồn cầu phòng thứ ba
WC nữ tầng cao nhất của tòa nhà, kinh khủng xuất hiện một cục phân dài khoảng
30cm, rộng chừng 7cm.
Xin
nhắc lại một lần nữa, dài khoảng 30cm, rộng chừng 7cm, hơn nữa còn là cục phân
hoàn toàn nguyên vẹn, không có bất kỳ hiện tượng đứt gãy nào!
Chúng
tôi kinh ngạc, chúng tôi hưng phấn, chúng tôi nhảy nhót. Phải là nhân tài như
thế nào mới lôi ra được một cục phân hoành tráng như thế, ngay cả áp lực lớn
nhất của nước cũng xối không xuống đây? Chúng tôi chăm chú cau mày nhớ lại,
muốn từ trong ký ức loằng ngoằng tìm ra một nữ sinh mặt mũi đỏ bừng đi vào,
nhưng đầy sức sống giống mới uống thuốc kích thích đi ra, đáng tiếc là không có
kết quả.
Kỳ
thực, việc này buồn nôn, vô vị, nhưng bản tính con người chính là thích nhưng
sự việc buồn nôn, vô vị.
Vì thế,
ngày đó, "cục vàng" trong trong bồn cầu phòng thứ ba WC nữ tầng cao
nhất của tòa nhà chúng tôi học đều được toàn bộ nữ sinh trong trường đến tham
quan một lượt.
Phỏng
chừng lúc đó ngôi sao nam hấp dẫn nhất đến trường chúng tôi cũng không thể tạo
ra náo động như vậy.
Những
nam sinh đó cũng rất muốn vào, nhưng sợ bị mắng là lưu manh, chỉ có thể chùn
bước.
Mà Đồng
Diêu, càng không phải người bình thường, lại có thể đem camera trong nhà đến,
sai chúng tôi quay cục vàng kia dưới mọi góc độ. Tôi và Sài Sài ráng nhịn sự
ghê tởm xuống, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này.
Sau khi
xem xong, hắn thở dài một hơi, ý tứ có vẻ như là nhìn thấy được một thứ như
thế, cuộc đời này không còn gì hối tiếc.
Tiếp
đó, hắn nói, các đồng chí đã vì thú vui buồn nôn của ta mà vất vả rồi, tối nay
ta mời các ngươi ăn mì.
Nghe
vậy, tôi và Sài Sài rốt cuộc nhịn không được, đồng thời nôn mửa.
Phải
biết rằng, bên trong cục vàng kia còn kèm theo mì chưa kịp tiêu hóa a!
Chờ
chúng tôi ói xong, Đồng Diêu quyết định lúc ăn cơm sẽ đưa những tấm ảnh đó cho
Ôn Phủ Mịch xem.
Sài Sài
ngăn cản hắn: "Thôi đi, đừng làm người ta mắc ói."
Đồng
Diêu nháy mắt mấy cái, hỏi: "Ngươi mắc gì mà lại giúp tên tiểu bạch kiểm
kia?"
Sài Sài
thở dài, nói: "Như vậy không tốt, không tốt, bạn học với nhau đừng đặt
biệt danh lung tung."
Đồng
Diêu nhướn nhướn mày, hỏi: "Ngươi thích Ôn Phủ Mịch!"
Sài sài nổi giận, nói: "Ta sao có thể thích cái
loại tiểu bạch kiểm này!"
Ta:
"..."
Nhưng
dùng từ tiểu bạch kiểm để hình dung Ôn Phủ Mịch thì cũng thích hợp thật, gương
mặt của hắn vốn đã đủ trắng rồi.
Đồng
Diêu vẫn còn đang trêu Sài Sài, nói: "Ngươi đã không thích loại tiểu bạch
kiểm Ôn Phủ Mịch này, thì chắc chắn là thích người như ông già dạy Vật Lý
rồi."
Sài Sài
phát điên, biện giải: "Ông già dạy Vật Lý vừa béo vừa xấu, hơn nữa, chiều
dài và chiều ngang là 1:1, làm gì có khả năng ta thích hắn được!"
Tôi lúc
này cười hô hô ha ha, cười run rẩy cả người, lại thấy Sài Sài và Đồng Diêu đột
nhiên ngồi xổm xuống, còn chưa kịp nghi hoặc, tôi liền nhìn thấy, giáo viên Vật
Lý đang đứng đối diện, lẳng lặng nhìn tôi, mắt kính lạnh băng hiện lên một tia
sáng lạnh bạc.
Tôi
nghĩ, lần này chết chắc rồi.
Quả
nhiên, bởi vì Sài Sài và Đồng Diêu trốn nhanh, thầy liền đem nợ nần tính lên
người tôi, gọi tôi đến văn phòng, nghiêm khắc phê bình tôi một trận, lớn thì từ
thành tích của tôi, nhỏ thì là tư thế ngồi của tôi, đều không thuận mắt.
Cuối
cùng còn giả vờ uyển chuyển nhắc nhở tôi, nói bộ dạng tôi cũng không phải
khuynh quốc khuynh thành, dáng người cũng không phải nóng bỏng nở nang, sau này
muốn làm nghề ‘đó’ cũng không có vốn liếng.
Từ văn
phòng trở về, tôi tức giận đến đầu choáng mắt hoa, thân mình phát run, ngồi
trên ghế cả buổi cũng chưa trở lại bình thường.
Một
người phía sau hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta
không sao, ông già dạy Vật Lý kia mới có sao!" Tôi nghiến răng kèn kẹt,
giống như đang nghiến xương cốt của hắn: "Ta sẽ tìm vô số thúc thúc lang
thang bỉ ổi, thay phiên nhau luân hắn, một lần lại một lần, cho đến khi hắn sùi
bọt mép, bán thân bất toại. Tiếp đó, ta sẽ cầm gậy Lang nha bổng[3], đâm vào
trong hoa cúc già của hắn, liên tục lật qua lật lại, xoay tới xoay lui, làm cho
nó to ra, ta muốn hoa cúc của hắn to đến nổi có thể cắm trong lọ nước, dùng để
trang trí trong nhà! "
Sau khi
nói xong, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, cũng hết giận hơn phân nửa.
Lúc
này, tôi mới chú ý đến giọng nói của người vừa quan tâm tôi khi nãy rất giống
của Ôn Phủ Mịch?!
Chầm
chậm quay đầu, trong cổ họng vang lên tiếng nghẹn lục cục.
Không
sai, Ôn Phủ Mịch đang nhìn tôi.
Tôi vỡ
vụn thành tro bụi ngay tại chỗ, theo gió bay đi
Hắn
nghe thấy rồi, hắn nghe thấy chuyện tôi muốn chọt hoa cúc người khác rồi!
Tay chân
tôi bủn rủn, cả mặt đỏ bừng.
Ai ngờ,
Ôn Phủ Mịch đột nhiên mỉm cười với tôi, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi
như thế này."
Nụ cười
của hắn, giống hạt sương trong hoa tràn ra dưới ánh mặt trời, lành lạnh cùng ấm
áp pha trộn, xinh đẹp tuyệt vời.
Bốn
phía xung quanh tôi tức khắc toát ra vô số bong bóng màu hồng phấn, trái tim bé
nhỏ nhảy tưng tưng như đang nhún trên đệm lò xo[4].
Phủ Mịch
a, ta chẳng qua mới chỉ lộ ra sơ sơ ngươi đã như vậy rồi. Ta còn chưa nói cho
ngươi, trong ý dâm của Hàn Sắc Thực ta, ngươi sớm đã bị ăn sạch sẽ, hiện tại đã
bước vào giai đoạn SM rồi.
Không
biết tại sao, sau khi phát hiện ra tính cách thật của tôi, Ôn Phủ Mịch ngược
lại cùng tôi trở nên thân thiết.
Đây
cũng tính là trong họa gặp phúc đi, tôi cũng không ghi hận ông già Vật Lý nói
tôi không đủ tư cách hành nghề nữa, chỉ là dùng một cái đinh đầu to đặt trên
ghế trong văn phòng của hắn, tạo lên một huyết án nho nhỏ.
Mà cái
người tên Ôn Phủ Mịch này, tiếp xúc nhiều liền phát hiện, hắn xem ra không hề
lạnh lùng như trên mặt, cho dù là băng thì cũng là một tảng băng ấm.
Lúc đó,
tôi, Đồng Diêu, Sài Sài và hắn thường xuyên cùng tụ tập lêu lổng, mấy người
chúng tôi chơi ngày càng thân, đã thành đẳng cấp "Tứ nhân bang" có
tiếng.
Có đôi
khi, tôi muốn dùng khuỷu tay chọc chọc bả vai của Ôn Phủ Mịch, sau đó nháy nháy
mắt, giả thành bộ dáng hai huynh đệ tốt, hỏi hắn, ôi chao, huynh đệ, ‘ngựa’ (của
quý) của ngươi đâu, sao không
mang ra xem một chút?
Nhưng
trước mỗi lần muốn làm như vậy đều chùn chân, quên đi, Hàn Thực Sắc tôi chính
là cầm tinh con đà điểu, coi như đứa con gái kia không tồn tại vậy, cứ vĩnh
viễn làm bạn với Ôn Phủ Mịch như vậy đi.
Dù sao
sở trường của tôi là ý dâm, hiện thực không thành, tôi hoang tưởng là được chứ
gì.
Vì vậy
đoạn thời gian đó, tần suất chảy nước miếng của tôi ngày càng cao.