EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨ

st111

Mấy ngày nay Ân Húc Đông rất bực bội, cậu không liên lạc được với Tần Khả Tuyên nữa! Gọi điện thoại không ai bắt máy, nhắn một ngày mười mấy tin cũng là đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có tin tức! Trước đây cho dù thế nào, em ấy đều sẽ nhắn lại một tin!

Cậu cắn đầu bút đi tới đi lui ở bên trong phòng, Hà Nghị đau đầu đối với Ân Húc Đông đang không ngừng ở trước mặt cậu vòng vòng vo vo nói: “Tôi cầu xin cậu có thể ngồi xuống hay không hả? Vòng đến tôi đều bị hoa mắt rồi!”

“Làm sao đây? Làm sao đây? Tuyên Tuyên mất tích rồi!” Ân Húc Đông xông lại nắm lấy vai Hà Nghị lắc lắc.

Hà Nghị dùng lực tránh thoát, xoa vai bị nắm đau, “Cô ấy cũng không phải con nít, tại sao lại mất tích chứ? Cậu không phải nói cô ấy về nhà sao? Cậu tìm người nhà của cô ấy hỏi thử thì không phải được rồi?”

Ân Húc Đông lập tức nghẹn, lúc trước cùng Đệ nhất danh nói Tần Khả Tuyên là về nhà, chứ không đem chuyện Tần Khả Tuyên đã là bộ đội đặc chủng đi đặc huấn nói cho Đệ nhất danh.

“Nói đến cái này thì tức chết tôi mà! Tôi hỏi ba của Tuyên Tuyên, chết tiệt, lại dám hỏi gì cũng không biết!” Ân Húc Đông nếu không phải nể mặt ông lấy là ba của Tuyên Tuyên, đã sớm không muốn hỏi ông ấy! Có người cha như thế sao? Trước đây cùng vợ trước của ông có mâu thuẫn cũng chưa từng trong nom Tuyên Tuyên, sau đó còn mang về cho Tuyên Tuyên một mẹ kế em trai, tuy là người mẹ kế này nhìn dịu dịu dàng dàng, cậu cũng không cần lo lắng Tuyên Tuyên sẽ bị người bắt nạt, người như em ấy không đi bắt nạt người khác thì tốt rồi, nhưng thế nào cũng không phải là mẹ ruột của em ấy, trong lòng khẳng định khó chịu với người mẹ kế này.

Nhưng mẹ nó chứ, cậu hỏi Tần Thụ Hoa có cách liên lạc khác với Tuyên Tuyên không, con mẹ nó lại có thể không biết!

Ân Húc Đông ở vào lúc sau khi Tần Khả Tuyên lên làm bộ đội đặc chủng, cố ý lên mạng Baidu* một tí, tìm một ít tài liệu về bộ đội đặc chủng nhìn, cái gì phá hoại tập kích, đánh cắp tình báo, chống tập kích, chống đặc công, chống khủng bố và chống uy hiếp, con mẹ nó tất cả đều là công việc nguy hiểm! Hiện tại không liên lạc được với Tuyên Tuyên, lẽ nào em ấy đi làm nhiệm vụ rồi? Cậu chỉ là thử nghĩ đến việc Tuyên Tuyên đi làm những việc này đều có khả năng bỏ mạng bất cứ lúc nào, thì liền cảm thấy trái tim thắt lại thắt lại như bị ai bóp chặt, em ấy có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng còn là một cô bé đấy! Lại còn không cha thương không mẹ yêu!

*Baidu: Được ví như trang Goolge của Trung Quốc.

Những việc này cậu toàn bộ đều mặc kệ, bọn họ không thương Tuyên Tuyên, vậy còn có cậu! Tuyệt đối sẽ không để Tuyên Tuyên lẻ loi không ai thương không ai yêu! Hiện nay điều quan trọng nhất chính là phải xác định sự an toàn của Tuyên Tuyên!

Ân Húc Đông bên này vô cùng rối rắm bực bội, còn trong một gian phòng mổ ở thành phố bên kia, Tần Khả Tuyên đang nằm ở trên bàn mổ tiến hành phẫu thuật.

Trên người cô bị thương rất nặng, đạn trên đùi bắn trúng động mạch chủ, xuất huyết nhiều, vốn qua thời gian dài như vậy đã sớm nên tử vong vì mất máu quá nhiều, nhưng không biết là dùng cách gì lại có thể làm máu ngừng chảy, mà vết thương trúng đạn ở phần eo cũng cực phiền toái.

Sau khi trải qua mấy tiếng phẫu thuật, Tần Khả Tuyên bị người đẩy từ trong phòng mổ ra, hiệu quả gây mê vẫn còn chưa mất, cô đang hôn mê trên cáng cứu thương thì liền bị hai người đặt lên một chiếc xe quân sự đưa thẳng đến nhà tù quân sự.

Lúc Tần Khả Tuyên tỉnh lại, thì chỉ nhìn thấy bản thân ở trong một căn phòng nhỏ khép kín, ngoại trừ một cái giường ở dưới người, cả căn phòng nhỏ không có gì, đến bóng đèn cũng không có, một mảnh tối đen, chỉ có thể dựa vào tia sáng lờ mờ xuyên thấu từ miệng thông gió lớn cỡ bàn tay trên tường mới hơi phân biệt ra được tình trạng căn phòng.

Cô dùng tay chống thành giường ngồi dậy, dựa lưng vào tường, bắt đầu nhớ lại chuyện trước khi cô hôn mê.

Nghe thấy tiếng động trong nhà tù, người cai tù bên ngoài kéo cửa trên miệng cửa sổ nhỏ ra, cầm đèn pin khẽ chiếu vào bên trong, ánh sáng mạnh khiến Tần Khả Tuyên không thích ứng nheo mắt lại.

Một tiếng “loảng xoảng!”, miệng cửa sổ nhỏ liền bị đóng lại, bóng tối trong phòng khôi phục như trước.

Lại qua một lát sau, cửa được mở ra, hai người đàn ông đi tới, không nhận ra người kia, người còn lại là lãnh đạo của quân mật Lục Xử — Trưởng ban Hứa.

Trưởng ban Hứa nhíu mày nhìn khuôn mặt không một cảm xúc của Tần Khả Tuyên, nặng nề thở dài một hơi, “Nhóc à, cần gì chứ?”

Tần Khả Tuyên không đáp hỏi lại: “Đây là nơi nào?”

“Nhà tù. Hiện tại viện kiểm sát quân sự đã bắt đầu điều tra lấy chứng cứ rồi, chờ sau khi công việc lấy chứng cứ làm xong, tòa án quân sự sẽ bắt đầu tiến hành thẩm phán em. Haiz, em đứa nhỏ này sao lại xúc động như vậy chứ?” Trưởng ban Hứa thở dài, “Chuyện này dẫn tới cấp trên chấn động rất lớn, e là chúng tôi là không bảo vệ được em nữa…” Tổng bộ quân mật sẽ tiến hành giáng chức anh, hiện tại tư cách anh muốn vì Tần Khả Tuyên nói lên hai câu cũng không có, lần này là lần đầu tiên anh tới thăm tù, cũng là một lần cuối cùng, sau này thì anh không thể vào nữa.

Tần Khả Tuyên không lên tiếng nghe Trưởng ban Hứa nói chuyện, dù sao cô cũng đã giết sạch mọi người rồi, giờ nói cái gì cũng vô dụng, cho dù có cho cô một cơ hội làm lại, cô vẫn sẽ làm như vậy, dù thế nào đi nữa thì bọn phản chính phủ làm chia rẽ quốc gia, bị bắt được sớm muộn cũng phải chết…

“Đúng rồi, người nhà em còn không biết tình hình hiện tại của em, anh chàng hàng xóm nhà em đột nhiên đến căn cứ Đại đội đặc chủng Hùng Ưng tìm em, chỉ là, tình hình bây giờ của em cũng không thể nói với cậu ta, tôi đã bảo bên quân đội nói với cậu ta là em đi làm nhiệm vụ, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại.”

“Trưởng ban Hứa, tôi sẽ chết ư?” Tần Khả Tuyên nhàn nhạt hỏi.

“Việc này…” Trưởng ban Hứa khó xử nhìn Tần Khả Tuyên, em ấy đã tàn sát một bộ phận của tổ chức phân lập, thủ đoạn quá mức tàn bạo đẫm máu đến nỗi đã kích thích tổ chức phân lập, nếu như bọn chúng bạo động lớn, cái cổ thế lực này không thể khinh thường, có thể sẽ nguy hiểm đến an ninh quốc phòng của quốc gia, có ảnh hưởng rất lớn, nhưng việc này cũng không phải là quân nhân bình thường không tuân theo kỷ luật phạm sai lầm đơn giản như vậy, bộ máy an ninh nhà nước sẽ không để cho Tần Khả Tuyên cứ như vậy bình yên vô sự ra tù.

“Trưởng ban Hứa, xin hãy cho tôi cùng người con trai tìm tôi kia gọi điện thoại.” Tần Khả Tuyên đại khái cũng có thể đoán được kết cục của mình là như thế nào, mặc kệ đến lúc đó cô có thể đào tẩu hay không, hiện tại cô nhất định phải cùng Ân Húc Đông cáo biệt.

“Việc này e rằng không được.” Người đàn ông bên cạnh Trưởng ban Hứa mở miệng nói, “Từ giờ trở đi, cô cũng không thể cùng bất luận kẻ nào tiến hành liên lạc.”

Trưởng ban Hứa nhìn Tần Khả Tuyên xin lỗi, Tần Khả Tuyên như cũ vẫn là mặt không cảm xúc.

Lúc hai người bọn họ rời khỏi phòng giam, Hứa Xử đột nhiên quay đầu nói với Tần Khả Tuyên một câu: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp em.” Câu nói này như lập lờ nước đôi, cũng không biết là anh sẽ giúp cô cùng Ân Húc Đông gọi điện thoại, hay là giúp cô thoát khỏi khốn cảnh này, bất quá nhìn độ khó khăn mà nói, đoán chừng là cái trước nhiều hơn.

Ngay sau đó một tiếng “loảng xoảng” vang lên, cửa sắt lại khép lại, mắy Tần Khả Tuyên cũng khép lại.

“Lão Hứa, anh vượt quá giới hạn rồi, tình hình bây giờ của anh cũng không giúp được cô ấy cái gì.” Đi ở trên đường, người đàn ông đi cùng Trưởng ban Hứa trầm ngâm nói.

Trưởng ban Hứa vẻ mặt ảm đạm, khẽ thở dài một hơi, “Tất cả mọi người ở Lục Xử đều là con của tôi, bọn họ còn trẻ tuổi như thế… Mỹ Lệ mới vào Lục Xử không bao lâu, cứ như vậy đi… Tôi cũng rất muốn làm thịt những tên khốn khiếp kia! Nhưng mà chúng ta đều phải tuân theo mệnh lệnh của quốc gia, không thể làm bất cứ chuyện gì trái với pháp luật, cũng không thể có bất kỳ tình cảm cá nhân nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn những tên đó tiếp tục sống! Hiện tại, cô nhóc kia làm được chuyện chúng ta muốn nhưng không thể làm, thay Mỹ Lệ báo thù, cũng thay chúng ta gánh lấy tất cả trừng phạt, cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ đấy! Nếu như tôi cứ khoanh tay đứng nhìn như thế, tôi còn mặt mũi đối mặt với những đứa trẻ kia ư?!”

“Lão Hứa…”

“Lão Dương, giúp tôi đi, cho dù chỉ là giúp cô ấy cùng người nhà liên lạc một chút cũng được.”

“…Tôi sẽ cố.”

“Cám ơn anh, lão Dương.”

Ngoại trừ thời gian đưa cơm lúc ăn cơm, với cả thời gian bác sĩ đến đây khám bệnh thay thuốc, Tần Khả Tuyên đều là cả ngày lẫn đêm ngồi ở trên giường, nếu không phải là cô còn có thể ăn cơm, người phụ trách giám thị máy theo dõi ở đầu kia sẽ hoài nghi cô nhất định đã nhập thiền rồi.

Ở trong căn phòng tối om, trên người mang thương, Tần Khả Tuyên ngoại trừ dứt khoát luyện công không hề làm chuyện giải trí khác, việc này đã khiến vết thương trên người cô lấy tốc độ cực nhanh mà khôi phục, nội công lại tăng lên một ít, đã cùng công lực trước đây của cô hơn kém không bao nhiêu rồi.

Ngày hôm đó, cô đang ngồi thiền thổ nạp, cửa sắt lại bị mở ra, mà lúc này cũng không phải là thời gian ba bữa, hơn nữa đưa cơm cũng không cần mở cửa, cơm nước đều là mở miệng cửa sổ nhỏ đưa vào, mà lúc này cũng không phải thời gian bác sĩ khám bệnh.

Cô mở hai mắt ra nhìn phía cửa, là người đàn ông ngày đó cùng Trưởng ban Hứa đến thăm tù.

“Tần Khả Tuyên, cô có thể cùng người nhà tiến hành liên lạc, bất quá chỉ có thể nói 5 phút.” Anh ta lấy ra một cái di động đưa cho Tần Khả Tuyên.

Tần Khả Tuyên tiếp nhận di động, cô khẳng định di động này nhất định đã được trang bị thiết bị nghe lén, bất quá không sao cả, cô bấm một dãy số.

“Alô? Ai đó?”

“Ân Húc Đông, tôi là Tần Khả Tuyên.”

“Tuyên Tuyên?! Em bây giờ ở nơi nào? Em đã đi làm gì?! Tại sao lâu như vậy cũng không liên lạc với anh?! Anh sắp bị em làm lo chết rồi biết không?! Anh…em…”

“Đừng nói chuyện, thời gian của tôi không nhiều, cậu hãy nghe tôi nói.”

“Được, em nói đi.”

“Tôi sắp phải đi rồi.”

“Đi? Đi đâu á? Lúc nào thì trở về?”

“Rất xa ở một nơi rất xa, có thể chúng ta sau này không gặp nhau được nữa.”

“…Em đang nói đùa đúng không?”

“Không có. Cậu đừng nên thi quân y, chỉ nên làm một bác sĩ bình thường thôi.” Quân y quá nguy hiểm.

“Tuyên Tuyên…có phải em đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Bên kia di động, giọng nói của Ân Húc Đông đặc biệt cẩn trọng.

“Không có, cậu đừng nghĩ lung tung, nhớ kỹ đừng đi tìm tôi nữa, tôi sẽ không ở lại thành phố B, nếu như ngày nào đó tôi trở lại, tôi sẽ đi tìm cậu.” Thật ra, cô cũng không biết còn có thể sống sót trở về để tìm cậu ta không.

“Tuyên Tuyên…em có thể không đi không?”

“Tôi phải đi rồi, cậu đừng bởi vì tôi không giám sát cậu nữa mà cậu bỏ bê luyện công.”

“Được! Anh sẽ cố gắng luyện công! Đến lúc đó em nhất định phải trở về khảo sát anh có nghiêm túc luyện công hay không!”

“…Ừ.”

Điện thoại tự động tắt, Ân Húc Đông nhìn thời gian trôi qua, gọi lại máy của đối phương đã tắt điện thoại, thử nhiều lần cũng không thể gọi được, biết lại gọi cũng vô dụng mới buông tha.

Cậu suy sụp tinh thần ngã xuống giường, thì thào tự nói: “Tuyên Tuyên nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi…” Phảng phất có cảm giác bất an, cậu và Tuyên Tuyên có khả năng sẽ không còn được gặp lại nữa…

Tần Khả Tuyên đem di động tự động tắt đưa trả lại cho người đàn ông kia, giọng bình thản nói: “Cám ơn.”

“Không có gì. Haiz, nhóc à cô cũng đừng quá bi quan, có lẽ kết quả cũng sẽ không quá tệ.”

“Kết quả sẽ không quá tệ là không cần phải chết, nhưng sẽ bị giam ở trong tù cho đến hơi thở cuối cùng, thế thì cùng đã chết có khác nhau ư?”

“Việc này… Sống thì có hy vọng không phải sao? Không phải có câu, giữ cho rừng còn xanh sợ gì không củi đốt à!”

Cuộc sống trong tù của Tần Khả Tuyên tiếp tục buồn chán trôi qua, thỉnh thoảng sẽ bị người mang ra ngoài lấy lời khai lập hồ sơ, sau đó lên tòa án thẩm phán… Kết quả thẩm phán cuối cùng chính là — tử hình.