Ngày hôm sau vừa lúc lễ hội, đã vậy còn là lễ tuyển phò mã cho công chúa nên triều đình cho toàn bộ quan viên nghỉ dưỡng sức tại gia.

Đây là lễ hội lớn nhất trong năm, thế nên dĩ nhiên cũng đông vui và rực rỡ nhất. Người từ khắp nơi đổ xô về kinh thành khiến cho nơi nơi đều chật cứng những người. Bọn họ phần đi xem hội, phần lại biến nơi này thành điểm sinh nhai, chuyển hàng hóa tới buôn bán.

Nguyên ý nghĩa của lễ hội đã đủ thu hút dân cư tới xem xét chứ đừng nói gì tới chuyện năm nay song song với kì lễ này còn một đại lễ khác xen ngang: chính là chuyện tuyển phò mã cho công chúa.

Tối qua trong dạ tiệc hoàng thượng đã thẳng thắn tuyên bố, giờ Mùi công chúa sẽ thân chinh lên lầu cao, tại nơi này nàng sẽ dùng tú cầu chuẩn bị sẵn ném xuống phía dưới. Chỉ cần trúng người nào, người ấy nghiễm nhiên sẽ trở thành chồng của người con gái đáng mơ ước nhất nước Nam này. Thế nhưng đây chính là phò mã đó, làm gì có chuyện công bằng cho cả thứ dân vào chứ? Hoàng thượng vốn là một lão hồ li yêu con gái hết mực, vậy nên chuyện này người đều đã tính toán chi li cả rồi.

Một lầu cao dựng giữa quảng trường rộng mênh mang, lại thêm một tường rào ngăn cách, vây tròn lầu cao ấy lại. Quân lính đứng gác bên ngoài tường rào, người đàn ông nào ôm tâm lí muốn vào nhận tú cầu cũng phải đáp ứng đủ vài tiêu chí. Ví như vẻ ngoài, ví như thân thể sạch sẽ, ví như tiềm lực phía sau.. Nói chung là dân thường cũng được, nhưng nhà ngươi nhất quyết phải có tiền!

Ta nhếch khóe môi ngồi trong đình viện tại phủ, chậm rãi nhìn đám người làm đi qua đi lại tấp nập chuẩn bị. Hơi rượu từ đêm qua sau giấc ngủ dài đã tan biến sạch, nhưng cảm giác đau nhức mệt mỏi vẫn đọng lại khiến ta khó chịu mãi không thôi.

Ừ, khó chịu cũng không vấn đề gì, dù sao khó khăn lắm mới có được thời cơ nghỉ ngơi thích hợp thế này, ta phải nhanh chóng về Cao Bình tìm Thạch Sanh mới được. Chậc, đúng là thảm, rõ ràng thân là quận công vậy mà không có lấy một kẻ giúp việc thân tín, chuyện tìm kiếm em trai cũng tự mình phải ra tay làm lấy.

Có trách cũng chỉ tự trách ta mà thôi, ai bảo ngay từ đầu ta nhẫn tâm ích kỉ dối gạt Thạch Sanh làm gì?

Nhưng... Nếu như gặp lại, ta biết phải nói gì với hắn bây giờ?

"Lí Thông, con còn chưa xuất phát?" Mẹ ôm một đống lụa là trên tay, thất thanh gọi lớn "Sắp tới giờ Mùi, công chúa chuẩn bị lên đài rồi!"

"Dạ mẹ..." Ta chậm chậm đứng dậy, cố gắng nở nụ cười bình thường nhất của mình. Ta vốn không có ý cùng người ta tranh giành giai nhân, đến đó để làm gì chứ?

Cơ mà ta không muốn không có nghĩa là mẹ không muốn. Từ đêm qua bà nghe được tin tức công chúa muốn dùng cách này tuyển chồng liền háo hức mãi không thôi. Bà tìm đủ mọi cách lấy về quần áo đẹp đẽ nhất cho ta, trang sức đắt giá và gây chú ý nhất cho ta. Chỉ hi vọng công chúa nhìn ta một cái lập tức bị ta chiếm mất tim mà ném xuống quả cầu lửa. Ây, thật sự nhiều lúc ta cũng không hiểu nổi tư duy cao cấp của mẹ, thứ quần áo này, số trang sức này mà khoác lên người ta đảm bảo người ta sẽ không gọi ta là quận công nữa mà chuyển thẳng ta tới gánh xiếc rong làm thằng hề!

"Con đi ngay bây giờ đây!"

"Ơ này, còn quần áo... Lí Thông? Lí Thông??"

Ta không tới quảng trường mà đi ngược với đám đông, xuyên thẳng tới cổng thành mà bước. Bộ quần áo hiện tại ta mặc rườm rà vô cùng, hết tầng này tới lớp kia chồng chất lên nhau, chẳng thể nào thoải mái giống như đồ của chúng ta ngày trước. Biết vậy ta giấu một bộ đồ để ra ngoài này thay cho rồi, kiểu này nếu về đến Cao Bình cũng khó mà trèo núi tìm người.

"Quận công! Quận công đây rồi!" Ta vừa đưa tay gọi một chiếc xe ngựa ven đường lập tức bị tiếng gọi sắc bén này ngăn lại. Không cần quay đầu ta cũng có thể nhận ra được vị này là ai, người quen, rất quen...

"Công công, ngài tìm ta đấy ư?" Ta nhanh chóng xoay lại, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng tươi rói "Chỗ hoàng thượng có chuyện gì hay sao, lại để công công ngài phải vất vả thế này?"

"Không vất vả!" Công công hòa nhã lại gần ta, ngay cạnh ông ta cũng có hai cỗ kiệu tám người khiêng xa hoa cực kì "Quận công xem, hoàng thượng nói ta đón người đến quảng trường, không đi không được!"

"Ta vốn sợ xuất thân bần hàn không xứng với công chúa cành vàng lá ngọc..." Ta làm ra vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, sau đó đôi mắt anh khí cương trực không giấu được xúc động, giọng cũng run rẩy hơn hẳn "...Vậy mà hoàng thượng... Hoàng thượng..."

"Quận công phải biết, hoàng thượng trọng người tài!" Công công hài lòng vỗ vai ta, nhanh nhẹn đẩy ta tới kiệu bên cạnh "Mau đi thôi, sắp tới giờ Mùi!"

"Dạ!"

Ta miễn cưỡng ngồi trên kiệu, chậm rãi cảm nhận từng nhịp bước của người khiêng phía ngoài. Toàn bộ âm thanh và ánh sáng đều bị mành rèm nho nhỏ che lấp, cũng hoàn hảo che giấu vẻ mặt thất vọng của ta.

Kế hoạch lại vỡ nát!

Nếu cứ như vậy đến khi nào ta mới có thể tìm thấy Thạch Sanh đây?

Giá như hắn và ta tâm linh tương thông thì tốt biết mất, hắn sẽ hiểu được ta không có cách nào rời đi tìm hắn mà tự động tới nơi này gặp ta. Haha, ta đúng là con rùa tham lam ngu ngốc, đã ăn gọn hào quang của hắn, còn không biết liêm sỉ mà đòi gặp lại hắn cho bằng được. Lí Thông! Nếu ngươi gặp hắn rồi, ngươi sẽ dùng cách nào để đền bù cho những dối trá ngươi gây cho hắn?

Kiệu dần dần chậm lại, sau đó dừng hẳn.

Ta cắt đi toàn bộ mớ suy nghĩ viển vông, nhanh chóng hất rèm đi xuống. Kiệu của công công không có ở đây, nơi này chỉ toàn là những vị anh khí hào kiệt, so với các hoàng tử trong dạ tiệc đêm qua đúng là chỉ có hơn chứ không có kém!

Ta nhìn quanh một lượt, chỗ này chưa phải chân đài ném tú, chỉ là điểm xếp hàng ở rất xa mà thôi. Người người tụ tập bên cạnh quảng trường vừa vui vẻ giao thương vừa nhìn về phía đài cao. Công chúa chưa lên trên đó, nhưng đã có một vị hoạt náo viên tới làm nóng sân khấu, tập trung sự chú ý của toàn dân. Người nào người nấy hừng hực khí thế, vừa tò mò vừa mong chờ màn ném tú cầu định mệnh của công chúa xinh đẹp.

Chen qua chen lại, cuối cùng ta cũng tới được phía trong. Nơi này rộng hơn bên ngoài khá nhiều, chung quy lại đàn ông vừa đẹp vừa lắm tiền vừa có gia thế cũng không thể nhiều như lá mùa thu. Nơi này ngoài mười tám hoàng tử các nước lân cận còn có các công tử thế gia trong và ngoài nước, các thương nhân giàu có, anh tài trong các lĩnh vực... Tính ra tính vào cũng chỉ khoảng trên dưới ba trăm người mà thôi. Nhưng ta nói thật, chọn lựa trong mười tám người vốn dĩ đã khó, nay nó lên đến tận mấy trăm, thật sự còn khó hơn nhiều!

Công chúa thật tội nghiệp, những kẻ chen chân dưới này cũng tội nghiệp chẳng kém. Cưới một người mình chỉ vừa gặp qua một vài lần có gì hạnh phúc? Ta thật sự không hiểu nổi lí do khiến họ điên cuồng thế này.

Ai nấy đều ra sức chen chân vào gần đài hơn, dù sao công chúa cũng là nữ, sức lực có hạn. Tú cầu tuy không nặng nhưng nàng có thể ném xa đến đâu chứ? Bán kính vài ba chục mét là điều không tưởng!

Ta nép mình ra tận rìa, âm thầm quan sát toàn bộ xoay chuyển bên cạnh mình. Ta đẩy ngươi, ngươi đạp ta, lườm nguýt, gắt gỏng.. Thiếu mỗi công kích bằng ngôn từ là đủ biến nơi này thành cái chợ rồi! Vừa lúc tất cả mọi mâu thuẫn đều lên tới đỉnh điểm, rèm đỏ thẫm trên lầu cao được vén ra, công chúa xuất hiện phiêu diêu xinh đẹp như thiên tiên! Mặc dù đêm qua ta đã được thấy qua dung nhan của nàng, nhưng quả thật vẫn không thể tránh được ngẩn người. Không chỉ mình ta ngây ra ngắm mỹ nhân, toàn bộ quảng trường đều đã lặng như tờ trước sự tuyệt diễm của người này.

Nàng đẹp thật. Nhưng sao lại không có cảm giác kinh diễm chấn động như ngày đó ta thấy Thạch Sanh? Lẽ nào thẩm mỹ của ta có vấn đề?...

Công chúa không biết đến sự thắc mắc ấy của ta, nàng nhìn quanh một lượt, hài lòng với khung cảnh yên tĩnh vô cùng phía dưới. Tì nữa dâng khay tới, nàng ung dung cầm lên quả tú cầu đỏ tươi tinh tế. Đúng lúc nàng chuẩn bị đưa tay ngọc ném tú, trên bầu trời trong xanh thình lình hiện ra một bóng đen thật lớn! Bóng đen ấy có hai cái cánh vĩ đại, một cái đầu đầy lông lá và đôi chân với móng vuốt khổng lồ.

Nó nhanh như cắt quắp lấy công chúa, không đợi toàn dân hoàn hồn đã vội vã cất cánh bay xa, biến thành một chấm đen nhỏ xíu trên bầu trời.

Không gian vừa tĩnh lặng như tờ đột ngột vỡ òa, ai nấy đều la hét thảm thiết! Công chúa bị bắt! Công chúa bị yêu tinh bắt đi rồi!