Không để Thập Thất chờ lâu, một luồng tin tức được truyền thẳng vào đầu hắn ta.

Thập Thất hơi chỉnh sửa lại tin tức về công pháp kiếm linh truyền cho hắn ta, sau đó hắn ta không nhịn được mở mắt kinh hỉ nói: "Công pháp Huyền cấp trung phẩm《 Huyết Hà Quyết 》?"

"Đúng, chính là 《 Huyết Hà Quyết 》!"

《 Huyết Hà Quyết 》 là một trong những tuyệt học của cao thủ Ma đạo Bạch Toa quận, Hồng Hà lão tổ, tuyệt đối là một môn công pháp rất không tệ, khá quý trọng. Sau đó Hồng Hà Tam Quỷ dựa vào 《 Huyết Hà Quyết 》 lăn lộn được danh tiếng không nhỏ.

Bàng Bân, thằng xui xẻo đã từng là kiếm chủ của Thập Thất, một kẻ không biết dùng kiếm, vận khí lại không tốt, không nhắc tới cũng được!

Trần Hạo hỏi: "Ngươi có phải thừa nhận cảm giác giống khi tiếp nhận truyền thừa 《 Kiếm Pháp Chém Đầu 》không?"

"Không, lần này chỉ có tin tức!"

"Ah, thì ra là thế!"

Rốt cục Trần Hạo cũng hiểu rõ, vì sao lần trước Thập Thất có thể nhìn thấy một đoạn trí nhớ của Phó Viễn Minh thông qua 《 Kiếm Pháp Chém Đầu 》!

Kỹ năng thí chủ truyền thừa không chỉ ghi chép lại kiếm pháp kiếm chủ tự nghĩ ra, nó còn có thể ghi lại toàn bộ quá trình kiếm chủ nghĩ ra kiếm pháp, sau đó truyền thừa cho vị kiếm chủ kế tiếp.

Mà công pháp vũ kỹ không phải kiếm chủ tự nghĩ ra, kỹ năng thí chủ truyền thừa chỉ có thể truyền thừa lại một chút công pháp đơn giản cho kiếm chủ đời sau, không có miêu tả cụ thể nào.

Nói thí dụ như《 Huyết Chiến Công Pháp 》Thập Thất mới tu luyện vừa rồi, nếu như hắn ta chết đi, nếu kiếm chủ kế nhiệm được Trần Hạo truyền thụ 《 Huyết Chiến Công Pháp 》, hắn ta cũng chỉ có thể nhìn thấy tin tức về 《 Huyết Chiến Công Pháp 》, tựa như đang nhìn một quyển công pháp bí tịch, không thể để hắn ta thấy toàn bộ quá trình sáng tạo 《 Huyết Chiến Công Pháp 》, tăng cảm ngộ khi tu luyện.

Nghĩ thông suốt những thứ này, Trần Hạo lại suy nghĩ, bản thân mình có nên đợi khi thực lực của Thập Thất đạt đến trình độ nhất định lại giật dây, để hắn ta tự nghĩ ra công pháp vũ kỹ và vân vân.

"Bây giờ ta biết vì sao kiếm linh đại nhân lại để ta lựa chọn 《 Huyết Chiến Công Pháp 》."

"Ừm, biết là tốt rồi, dù sao thì hai chúng nó đều là công pháp thuộc tính huyết, võ giả bình thường khó có thể phân rõ, cho dù có cao thủ cảm thấy có điểm gì đó không đúng, ngươi cũng có thể giải thích với người ngoài đó là do thể chất của ngươi thúc đẩy!" Trần Hạo hiếm khi tán dương Thập Thất một câu, "Lần trước cái cớ ngươi dùng để ứng đối với Lam Ngạn Minh rất không tồi, lại thêm thời cơ ngươi nói ra cái cớ này rất chính xác. Trong khoảng thời gian này, ngươi đã thành thục không ít."

"Là kiếm linh đại nhân dạy dỗ tốt!" Thập Thất suy nghĩ một chút, có chút chần chờ nói, "Thế nhưng trong 《 Huyết Hà Quyết 》 có một số phương thức tu luyện quá tàn nhẫn!"

"Vô cùng tàn nhẫn?" Trần Hạo cười nói, "Ngươi có Xích Huyết Ma Kiếm trong tay, cho dù ngươi không dùng mấy phương thức tàn nhẫn này vẫn có thể tăng thực lực lên. Lợi ích khi tu luyện 《 Huyết Hà Quyết 》 không chỉ là để tu vi của ngươi tăng lên nhanh hơn! So với việc tu luyện công pháp Hoàng cấp, tu luyện 《 Huyết Hà Quyết 》 sẽ khiến chân khí của ngươi càng thêm thuần túy, trữ lượng chân khí tối thiểu trong đan điền cũng nhiều gấp đôi. Hơn nữa trong 《 Huyết Hà Quyết 》còn ghi chép một môn bí pháp, rất đáng để ngươi học tập!"

"Ta hiểu rồi, kiếm linh đại nhân!"

Trời còn chưa sáng, Thập Thất đã rời giường sớm, tu luyện cả đêm nhưng hắn ta vẫn phấn chấn như cũ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vậy mà không thể mở cửa được!

Bị đóng băng rồi.

Gió bắc đập vào mặt, trút vào gian phòng của Thập Thất, cuốn đi tất cả nhiệt khí.

Nhưng nhiệt độ không khí không thấp đến mức khiến Thập Thất cảm thấy khó có thể chịu nổi, dù sao hiện tại hắn ta cũng là võ giả Khí Hải cảnh.

Cơn tuyết lớn còn chưa ngừng, tuyết đọng gần như vùi lấp con đường, sân viện trước cửa phòng đại tiểu thư.

Không biết lại có bao nhiêu người phải chết vì cơn tuyết lớn này.

Thập Thất chỉ suy nghĩ một chút, sau đó hắn ta tìm một tấm ván gỗ rộng lớn, áp tấm ván gỗ trên mặt đất, cậy mạnh dùng sức gẩy lên, tấm ván gỗ nạo sạch tuyệt đại đa số tuyết đọng trên mặt đất.

Tay chân Thập Thất lanh lẹ, lại thêm lực lượng dũng mãnh, rất nhanh hắn ta đã dọn dẹp xong lớp tuyết đọng dày cộm trong viện trước của đại tiểu thư cùng với con đường ở vùng phụ cận.

Tuyết đọng bị hắn ta chất thành một đống tuyết.

Lúc này, Thập Thất mới lấy Xích Huyết Kiếm ra, dự định tu luyện kiếm pháp mới chiếm được.

Đúng lúc này, cửa mở.

Trong khe cửa, hai cái đầu nhỏ cột tóc hai bên mới vừa lộ ra, sau đó lại nhanh chóng rụt trở về. Không lâu sau, cửa lại bị mở ra, hai tiểu nha hoàn bị đông cứng co đầu rúc cổ cầm cây chổi lớn chui ra.

"Khí trời lạnh quá!"

"Đúng vậy, Từ Thư Thư, nếu không phải ngươi kêu ta, sợ rằng ta sẽ không rời giường nổi!"

"Thế nhưng chúng ta còn cách nào khác đâu? Là Lục Nha tỷ dặn chúng ta nhất định quét xong buổi sáng, không quét xong không được ăn cơm!" Một nha hoàn nhỏ giọng nói, "Nếu như ta không gọi ngươi tỉnh, Lục Nha tỷ sẽ đánh mông ngươi."

"Được rồi! Không phải ta đã dậy rồi sao?"

Nha hoàn nhìn sân viện sạch sẽ, thấp giọng hỏi: "A! Tuyết đâu?"

"Tuyết? Không phải còn đang rơi sao?"

"Ngu ngốc, ta muốn nói tới tuyết trên đất!"

"Ách... có khi nào nó tan hết rồi không?" Trên mặt tiểu nha hoàn nói lời này hiện lên nụ cười mừng rỡ.

"Trời lạnh như vậy, ngay cả hồ cá cũng đóng băng, sao tuyết có thể tan hết được? Ta thấy đầu óc ngươi mới tan hết!"

Thập Thất nghe được lời hai tiểu nha hoàn nói, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, hắn ta lớn tiếng nói: "Ta đã quét xong tuyết rồi, đang chất đống ở đằng kia!"

Hắn ta chỉ chỉ góc sân viện cách đó không xa.

Cái tiểu nha hoàn có chút mơ mơ màng màng hỏi: "Ngươi là hộ vệ mới tới?"

"Đúng, chính là ta!"

Hai nha hoàn đi xuống bậc thang, nhìn về phương hướng Thập Thất vừa chỉ, quả nhiên tuyết đọng đang được chất đống ở nơi đó.

"Đúng là làm xong hết thật!"

"Tỷ tỷ, nếu chúng ta đã không cần làm, vậy chúng ta đi chơi một hồi đi!" Tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói, "Chúng ta đi đắp người tuyết được không?"

"Đắp người tuyết cái gì? Chúng ta mau trở về báo cáo một tiếng với Lục Nha tỷ!" Một nha hoàn khác vô cùng lễ phép nói, "Cảm ơn ngươi, hộ vệ ca ca!"

Thoạt nhìn hai nha hoàn này chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, gọi hắn ta là ca ca cũng hợp lý.

"Không cần khách khí."

Hai nha hoàn vội vã rời đi.

Không lâu sau, một nữ hài mặc áo xanh đi ra.

Thập Thất biết nàng, nàng là thiếp thân nha hoàn Lục Nha của đại tiểu thư, cằm của nàng rất nhọn, con mắt to mà có thần, tóc dày, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Nàng nhìn thoáng qua sân viện sạch sẽ, sau đó gật đầu với hắn ta, nói: "Khổ cực cho ngươi rồi, Thập Thất, đợi lát nữa ta sẽ nói Thúy nhi đưa điểm tâm cho ngươi!"

Thúy nhi cũng chính là tiểu nha đầu mơ mơ màng màng muốn lười biếng kia.

Sau khi nàng đưa một bữa cơm cho Thập Thất, hai người có thể tính là có quen biết.

Ăn điểm tâm xong, Thập Thất lại đi về trước, thu dọn quần áo chăn đệm của mình đưa tới Lam phủ.

Tân Nguyệt đã từng nói cho hắn ta biết, hắn ta có thể đi lĩnh đệm chăn mới, chỉ có điều Thập Thất vẫn cảm thấy hơi luyến tiếc bộ chăn đệm bản thân đã dùng trước đây.

Khiêng bao quần áo tới chỗ ở của đại tiểu thư, Thập Thất thấy một đám tiểu nha hoàn đắp người tuyết ở góc sân viện, còn có người nghịch ngợm cầm cầu tuyết đập những người khác, bên trong sân viện nho nhỏ tràn đầy tiếng vui đùa ầm ĩ của đám nữ hài.

Đại tiểu thư ngồi trên ghế mây, trên người, trên đầu gối đều đang đắp thảm thật dày.

Một tay nàng chống đầu, đưa mắt nhìn đám nha đầu tới xuất thần.

Lục Nha đứng sau lưng Lam Ngạn Lâm thấp giọng hỏi: "Đại tiểu thư, cứ để các nàng tiếp tục chơi đùa như vậy có được không? Nô tỳ cảm thấy chúng ta vẫn nên quản giáo các nàng thật tốt thì hơn."

"Ta thích nhìn các nàng chơi đùa náo nhiệt."

"Đại tiểu thư đối xử với các nàng quá tốt!"

"Các nàng còn nhỏ!"

"Đều đã mười hai tuổi rồi còn nhỏ nhắn gì, lúc ta mười hai tuổi..."

Lam Ngạn Lâm khoát khoát tay, ra hiệu cho nàng đừng nói chuyện.

Nàng thích bên tai thanh tịnh.

"Bái kiến đại tiểu thư!" Thập Thất hành lễ với Lam Ngạn Lâm, nói.

"Ừm!" Lam Ngạn Lâm đưa mắt nhìn Thập Thất, thản nhiên nói, "Bà bà đã nói với ta về chuyện của ngươi."

Thập Thất tĩnh yên tĩnh chờ đại tiểu thư nói hết lời.

"Thực ra ước định lúc trước chỉ là vì chúng ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi không cần để ý, càng đừng khiến nó trở thành gông xiềng cản trở ngươi. Đại ca rất coi trọng tiềm lực của ngươi, ngươi nên dành tinh lực vào phương diện tu luyện, theo đuổi cảnh giới chí cao của võ đạo, đó mới là chuyện một nam nhân nên làm."

Giọng nói của đại tiểu thư hơi khàn khàn, thanh âm mềm nhẹ vô lực lại mang theo uy nghiêm khiến người khác khó có thể kháng cự.

Thập Thất đang muốn nói chuyện, nhưng lại bị đối phương đánh gãy.

"Ta chỉ nói thế thôi, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ đi."

Nàng phất phất tay để hắn ta lui ra, rõ ràng nàng không muốn nói nhiều với Thập Thất.

Lúc chạng vạng tối, một nam hộ vệ gõ cửa phòng Thập Thất.

"Đi theo ta!"

"Tốt!"

Thập Thất không hỏi nhiều, trực tiếp đuổi kịp bước tiến của nam tử.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Trước Sau