Author: Mèo (meoancamam)

Mỗ áo đen nằm bên dưới trố mắt, hắn đánh tiểu cô nương yếu đuối? Nàng mà yếu đuối? Bạch Ngạo Y bên cạnh cũng thấy không ổn, định lên tiếng thì Thiên Tuyết đã phun nước miếng ngàn dặm:

- Áo đen nhà ngươi có biết đánh con gái là tội nghiêm trọng thế nào không? Nữ nhân từ khi sinh ra thể chất vốn không mạnh như nam nhân, họ còn phải thực hiện cái nghĩa vụ người vợ trong miệng cái đám học đòi văn vẻ ngoài miệng đày nho giáo cổ lỗ sĩ của mấy người, quần quật quần quật mỗi ngày, sức khỏe cũng bị hao mòn. Các nàng còn phải sinh con, không khác gì dạo quanh qủy môn quan, mệt mỏi khó khăn mà vẫn phải tiếp tục cái công việc hàng ngày. 

Còn cái đám nam nhân mấy người, suốt ngày cứ có cái tư tưởng đầu đội trời chân đạp đất nghĩ mình tài giỏi, trong khi các ngươi được thượng đế ban cho cái thân thể khỏe mạnh, lại toàn cái đám ẻo lả học vẹt, trong bụng đầy thứ kinh sách mà nội tâm đen tối, nghĩ mình cao thượng trong khi các người khác quái gì người thường? Không phải là người yếu ớt công tử bột tiểu bạch thì còn lại toàn cái đám thô lỗ hở tý lại quyền cước động tay động chân. Nghĩ mình khỏe mạnh là khoe khoang chống được trời hả? Suốt ngày coi bản thân như lão đại, ai không nghe lời thì dọa nắm đấm, còn có người đánh đập vợ con, bán con bán vợ cầu vinh hoa. 

Nói cho mà rõ, không có nữ nhân thì đám nam nhân các ngươi cứ cạp đất mà sống, cũng đừng mong tưởng có con trai con gái gì hết nữa. Cả cái đám suốt ngày luôn mồm vợ không sinh được con trai trong khi mấy người các ngươi mà là những kẻ phải đi kiểm tra mình ăn ở thế nào mà không đủ sức tạo ra được đứa con trai, nữ nhân chỉ phụ trách việc đứa bé được hình thành, còn cái việc nó là gái hay trai đám nam nhân các ngươi tốt nhất nên hỏi bản thân đi..

Thiên Tuyết tuôn ra một tràng, hết hơi mà liên tục hít thở. Mỗ áo đen ngớ người, chưa theo kịp tư duy của cô nàng nào đó, mà Bạch Ngạo Y bên cạnh khó xử lên tiếng:

- Cái này... Thực ra người dưới chân ngươi...

Còn chưa kịp nói hết thì Thiên Tuyết đã lấy lại tinh thần tiếp tục:

- Bạch Y (Áo trắng) ngươi không cần cầu tình đồng cảm cho cái tên áo đen này. Hắn phải hiểu cái đám cùng giới tính với hắn đáng chê trách thế nào. Này nhá áo đen, nói cho ngươi biết, các ngươi đáng nhẽ phải tôn trọng nâng niu nữ nhân, thế mà suốt ngày chỉ muốn đánh đấm các nàng. Ta thân là nữ nhân, à không, ta còn chưa cập kê, còn là tiểu cô nương ngây thơ trong sáng yêu đời. Nhà có phụ mẫu thương yêu, có đệ đệ ngoan ngoãn, nhân cách thì không còn gì phải chê, dù không biết may vá thêu thùa cầm kỳ thi họa, cũng vẫn biết nấu ăn, đối nhân xử thế chăm lo cuộc sống. 

Thế mà nhà ngươi, nhìn thấy ta với mục tiêu nhà ngươi, dù muốn giết nàng cũng phải thấy ta đang nói chuyện vui vẻ, phải biết làm quân tử lịch sự để chúng ta nói xong rồi mới hành động. Thế mà ngươi lại hấp tấp vội vàng xông vào động thủ. Ngươi làm sát thủ dởm hay sao mà không hiểu cái đạo lý cơ bản khi làm sát thủ hả? 

Các ngươi là sát thủ, giết người đối với các ngươi là ám sát, ám sát cũng phải có nghệ thuật ngươi hiểu không? Làm sát thủ phải có lòng tự trọng của sát thủ, phải có tư cách nghề nghiệp, phải biến cái cách làm sát thủ thành một nghệ thuật đẹp đẽ, đến nỗi cái đám người bị ngươi ám sát cũng cảm thấy ngươi ám sát bọn hắn cũng là nghệ thuật! Làm sát thủ, phải có kiên nhẫn, mắt nhìn và khả năng phán đoán. Các ngươi còn phải có nguyên tắc, dù ngươi có làm nghề gì cũng phải có nguyên tắc, làm sát thủ cũng phải để người khác thấy ngươi có tự trọng đáng làm sát thủ, hiểu chưa? 

Đang yên đang lành, ngươi xông đến, vội vội vàng vàng như con thiêu thân xông vào ta, thế cũng đáng mặt chữ sát thủ?! Ngươi phải bình tĩnh đợi chúng ta nói chuyện xong, âm thầm ám sát từng người một, còn phải tao nhã ám sát, bởi vì chúng ta là nữ nhân nên khi giết xong phải chôn cất cẩn thận, phải có đạo đức nghề nghiệp, ngươi nghe có rõ không?

Thiên Tuyết phun ra một tràng liền mệt bở hơi tai, lâu lắm rồi mới tức giận dạy dỗ người như thế. Mà mỗ sát thủ áo đen vẫn nằm trơ trên đất, tròn mắt nhìn cô nương dẫm đạp mình đang phun tràng dài, não đại thông báo vẫn đang cập nhật và xử lý dữ liệu bị bất đắc dĩ chui qua đường thính giác. 

Nghe cô nương đang đạp chân lên người mình liên miệng nói mà mỗ áo đen bỗng cảm thấy việc bản thân đột ngột xông đến là không đúng, bỗng dưng thấy đợi các nàng nói chuyện xong rồi mới ra tay mới là đúng đắn. Hắn phải học được đúng đạo đức nghề nghiệp của sát thủ. Hắn còn cảm giác bản thân như vừa được khai sáng, bỗng dưng thấy nữ nhân quả thực nên đáng trân trọng, không giống như hồi trước, trong mắt hắn chỉ chia làm hai loại người, người quen biết và người lạ mặt. Hắn còn cảm thấy nếu sau này có cưới vợ thì chắc chắn không được nạp thiếp, phải trân trọng yêu thương nàng ấy 

Sau khi làm việc nghĩa khai sáng cho cái tên áo đen dám đánh lén mình thì Thiên Tuyết cũng hết hơi, không thèm để ý tư thái gì hết há miệng hít thở. Bạch Ngạo Y vẫn câm nín bên cạnh bỗng lên tiếng thu hút chú ý của mỗ nữ nào đó:

- Cái này... Thực ra cái người sát thủ dưới chân cô nương...là ám vệ của ta...

Thiên Tuyết đang dùng tay quạt quạt cho đỡ nóng bỗng nghe thấy Bạch Ngạo Y nói mà ngẩng đầu. Đôi mắt to tròn chớp chớp, nàng nhìn cô nương áo trắng trước mặt, lại cúi đầu nhìn tên áo đen đang bẹp dí dưới chân. Nhìn Bạch Ngạo Y, lại nhìn sát thủ áo đen. Nhìn Bạch Ngạo Y, lại nhìn sát thủ áo đen... 

Không khí bỗng trở nên im lặng lạ thường, đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Cả khoảng đất rộng lớn chỉ có ba người đang nhìn nhau, thực ra mỗ áo đen bị bẹp dí dưới đất vốn cũng muốn ngẩng đầu lên nhìn nhưng cổ hắn lại đau quá, không có cách nào ngước mắt nên chỉ có thể nghe ngóng xung quanh. 

Mỗ mèo đang phơi nắng ấm áp trên tường, hưởng thụ spa tự nhiên thì bỗng bị một tiếng "Ha ha!" làm giật mình mà không kịp bám víu mà rơi xuống, "Méo!" một tiếng vô cùng bất mãn, tại sao lần nào nó tìm được chỗ nào thoải mái thì lại bị giật mình rơi xuống vậy chứ?!

Thiên Tuyết cười ha ha phá vỡ bầu không khí, nàng sờ sờ đầu, cũng từ từ nhấc chân ra khỏi người áo đen bị mình dùng như bao cát khi nãy, nói với Bạch Ngạo Y trước mặt:

- Ha ha, thì ra là hiểu lầm sao? 

Thấy Bạch Ngạo Y gật gật đầu, Thiên Tuyết lại cảm thấy khó xử hơn, quay sang nhìn thấy tên sát thủ áo đen mình vừa đạp dưới chân khi nãy đang chật vật đứng dậy thì liền nhanh chân đến giúp hắn đứng dậy. Tiếc rằng mỗ nữ nào đó chỉ vừa mới bước một bước đã gặp phải ánh mắt đề phòng của sát thủ áo đen, dáng vẻ phòng thủ trong khi vẫn gắng ngồi dậy này quả thực rất không dễ nhìn... Thiên Tuyết chỉ có thể cười xấu hổ, đầu óc xoay chuyển một lúc, cuối cùng đến bên cạnh Bạch Ngạo Y:

- Này Bạch Y, ta không có ý đánh đến ám vệ của ngươi, tại ta tưởng hắn là sát thủ đến ám sát ngươi. Với cả hắn còn xông đến ta trước nên ta mới phản ứng theo bản năng. Chuyện này ấy à, cũng do ta lo lắng cho ngươi nữa mà, thế nên ấy...

- Không sao, để rèn luyện cho hắn cũng được. - Bạch Ngạo Y ngắt lời Thiên Tuyết, khoát tay nói. Nàng có thể nhìn ra cô nương này võ công cực tốt, đến nhất đẳng ám vệ của nàng Bạch Dạ còn không cả đỡ được một chiêu thì thực sự rất dễ để giết hắn, cả nàng cũng có thể. Nhưng nàng ấy lại chỉ dùng quyền cước, thấy được cũng không có ý muốn giết người, mà qua mấy chuyện này cũng thấy người này không có ý xấu.

Tuy Bạch Ngạo Y không để ý nhưng Thiên Tuyết vẫn thấy không được tốt cho lắm, nàng có xấu bụng nhưng cũng không đến nỗi đánh người vô tội nha. Nghĩ vậy Thiên Tuyết liền đề nghị:

- Này, hay là hai người các ngươi đến chỗ ta đi. Dù sao dáng vẻ chúng ta thế này đi đâu cũng không tiện...

Còn một điều nữa Thiên Tuyết không nói, đó là hai người này có vẻ thông thuộc đường xá, có thể nhờ hai người này biết đường về Ngôn gia được, chứ để một mình nàng mò đường thì chắc cả ngày cũng chưa tìm được đường về. Bạch Ngạo Y nghĩ nghĩ, vốn đang định lên tiếng thì bỗng nhạy bén cảm nhận được có người đang đến. Nàng xoay người, nhanh như cắt xông đến nơi phát ra tiếng động, để lại Thiên Tuyết đang ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì cùng mỗ ám vệ áo đen đang chỉnh lại xương cốt bị Thiên Tuyết đá cho lệch vị trí khi nãy. 

Thiên Tuyết hơi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nàng xoay người dùng khinh công nhảy lên theo Bạch Ngạo Y, muốn xem xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. 

Bạch Ngạo Y vừa đến nơi phát hiện ra tiếng động thì liền nhìn thấy một cô nương che mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, đang ra tư thế nghênh địch. Nàng nhíu mày, trong chốc lát liền tỏa ra sát khí dày đặc, khuôn mặt băng lãnh đặc biệt, quả thực không hề giống với vẻ thản nhiên đối mặt Thiên Tuyết khi nãy. Nàng nhíu mày, xông đến chỗ cô nương che mặt kia, đời này trừ phụ thân cùng cô nương võ công cao cường kia chưa ai thấy được mặt thật của nàng lại có thể sống được. 

Khi Thiên Tuyết đến nơi thì liền nhìn thấy có hai bóng người đang đánh nhau đến bụi đất mù mịt. Bóng dáng áo trắng thì có thể đoán được là cô nương khi nãy, còn người đấu với nàng thì Thiên Tuyết cũng không rõ, nhưng lại thấy có chút gì đó quen quen. Nhìn có vẻ võ công hai người này tầm tầm nhau, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra, cô nương áo trắng mà có ám vệ bị nàng đánh bầm dập cao tay hơn hẳn, còn người kia chiêu thức quả thực rất sắc bén, nếu ở giang hồ vẫn sẽ thuộc hàng cao thủ, nhưng nội lực cùng khí thế kém hơn. Thiên Tuyết vốn đang định đứng ngoài cuộc làm bình luận viên thì bỗng tròn mắt, vội vàng hô lớn với hai người đang đánh nhau đằng kia:

- Dừng, dừng tay!! Bạch Y, đó là tỳ nữ của ta. Nguyệt Vũ, đó là bằng hữu của ta! 

Hai người đang đánh hăng say kia bỗng dưng dừng lại, cả hai đều đồng loạt quay đầu nhìn đến nơi phát ra tiếng nói, là cô nương võ công cao cường/tiểu thư nhà nàng! 

Thấy hai người đã dừng lại thì Thiên Tuyết liền nhanh chóng tiến đến, đứng giữa tách hai người ra nói:

- Bạch Y, đây là nha hoàn bên cạnh ta, em ấy không phải kẻ xấu. Nguyệt Vũ, cô nương này là bằng hữu tiểu thư em mới nhận, em vốn không thắng người ta mà cứ muốn cá chết lưới rách là sao đây. Sao người cổ đại cứ thích dùng cái chiêu này làm gì nhỉ...

Nghe Thiên Tuyết nói vậy thì Bạch Ngạo Y và Nguyệt Vũ mới quay đầu quan sát đối phương, cũng không còn thấy sát khí đằng đằng như trước. Tuy biết đây là nha hoàn bên cạnh cô nương mình mới quen nhưng Bạch Ngạo Y vẫn có chút khó xử, phụ thân đã nói nàng phải có quy tắc với khuôn mặt này, nàng liền quyết định sẽ giết những kẻ người ngoài nào nhìn thấy được, đương nhiên cũng dựa trên việc võ công nàng cũng đủ đối phó. Duy chỉ có cô nương này (Thiên Tuyết) là nàng không đánh thắng được, mà còn không hiểu ra sao lại còn bị thuyết phục. Thế nhưng nha hoàn của cô nương này trong mắt nàng vẫn chỉ là kẻ ngoài, đâu thể làm trái quy tắc được. Bạch Ngạo Y có chút rối rắm, định mở miệng thì đã bị Thiên Tuyết cắt ngang:

- Bạch Y ngươi đừng có lo lắng quy tắc gì gì đó, Nguyệt Vũ là nha hoàn ta tin tưởng, với cả em ấy từ nhỏ bị bệnh trí nhớ ngắn hạn, cái gì mới gặp rất nhanh sẽ quên nên đừng lo.

Bạch Ngạo Y nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng Nguyệt Vũ bên cạnh lại có chút không nói nên lời, từ bao giờ nàng bị mắc bệnh trí nhớ ngắn hạn vậy...

Thiên Tuyết nhạy cảm thấy Nguyệt Vũ khó tin nhìn mình thì lặng lẽ tặng cho nha hoàn nhà mình một ánh mắt. Nàng dùng khẩu miệng nói với Nguyệt Vũ điều gì đó, chỉ thấy Nguyệt Vũ đã nhanh chóng kiếm từ đâu ra một chiếc khăn che mạng khác, đưa cho tiểu thư nhà mình. Thiên Tuyết liền nhanh chóng đeo mạng che mặt cho Bạch Ngạo Y, tốc độ của nàng nhanh đến nỗi Bạch Ngạo Y không cả kịp trở tay, cảm giác như cô nương võ công cao cường này có khả năng di thuấn (dịch chuyển tức thời) vậy. Cô nương cường đại trong suy nghĩ của Bạch Ngạo Y đang ha ha vỗ vỗ đầu Nguyệt Vũ, sau đó cười đến "từ ái" hỏi nàng: 

- Nguyệt Vũ, em có nhớ đã gặp cô nương bạch y này ở đâu không?

Mặc dù Nguyệt Vũ theo bản năng muốn gật đầu, nhưng thấy nụ cười của tiểu thư nhà mình thì liền rất thức thời lắc lắc đầu, còn cực kỳ ngơ ngác lắc lắc đầu, dáng vẻ rất chân thực, đến cả Thiên Tuyết còn tưởng nha đầu nhà mình bị bệnh trí nhớ ngắn hạn thật. (Nguyệt Vũ: Tiểu thư cười rất đẹp, rất mê người, nhưng nụ cười của tiểu thư lúc ấy rất giống nụ cười khi nghĩ ra kế trêu Ngôn thiếu gia. Trông tươi rói nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy lạnh sống lưng.) Sau khi giải quyết vấn đề quy tắc của Bạch Ngạo Y, ba người liền dùng khinh công quay lại chỗ cũ, Thiên Tuyết đã được Nguyệt Vũ thần thánh lấy từ đâu ra một cái đấu lạp. Mặc dù hơi bức xúc vì sự chênh lệch chăm sóc nhưng Bạch Ngạo Y vẫn chỉ có thể kết luận, đúng là trong ngoài khác biệt.

Ba người nhanh chóng quay lại chỗ cũ liền thấy ám vệ áo đen của Bạch Ngạo Y đã tạm ổn, đang định đi tìm nàng ấy. Thiên Tuyết thấy vậy thì đề nghị qua nhà nàng một chuyến, tiện thể cũng muốn hỏi Bạch Ngạo Y chút chuyện. Chính Bạch Ngạo Y cũng tò mò với mỗ nữ nào đó nên liền gật đầu đáp ứng.