Edit: Vân Nhi

Hắn thản nhiên cười, nói: “ Nàng thật là không phụ An Vương đã lấy tên rất hay cho nàng, quả nhiên là mắt tinh tâm sáng!”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cong cong khóe miệng: “ Ngài quá khen!” ta lại quay đầu xem ngoài cửa sổ, ngày có chút trễ rồi, ta liền nói với hắn: “ Bối lặc gia, muốn thẩm vấn thì nên làm thôi, mùa đông ngày rất ngắn, tối rồi thì không thể vào thành được!”

Dận Tự buông chén trà, hướng phía ngoài cửa kêu lên: “ lão Đức, ngươi đi mang người lại đây!”

Nghe được ngoài cửa có tiếng người đáp lại, tiếng bước chân vội vàng chạy đi.

Chúng ta hai người ngồi bên chiếc bàn tròn, ai cũng không có lên tiếng nữa. Ta nắm lấy chiếc chuỗi trơn bóng nằm trên cổ tay, âm thầm cân nhắc, đây đơn giản là tranh đấu bên trong nhà, một tiểu lão bà bị thất sủng nên sắp đặt muốn đầu độc chính thất mới vào cửa mà thôi. Nguyên nhân thì không nên hỏi, cụ thể chi tiết cũng không cần hỏi, vậy thẩm vấn kia mục đích là cái gì? Ta không khỏi trừng mắt liếc mắt nhìn Dận Tự một cái, không có việc gì tìm nhiều nữ nhân như vậy ở bên người làm cái gì?

Hắn vừa uống một ngụm trà, bị ta trừng một cái, khụ khụ hai tiếng, nói: “ Nàng làm sao vậy?” nói xong, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, thấp giọng nói:” hay là, nàng là ăn dấm chua không thành?”

“ ha ha!” Ta giả vờ cười lên hai tiếng “ Bối Lặc gia, Thiếp thân yêu thích ăn ngọt, không thích ăn chua!”

Đang nói, thì ta nghe thấy ngoài cửa có người thấp giọng nói: “ Hồi Bối Lặc gia, người đã được đưa tới!”

Vẻ mặt của Dận Tự lại trở nên nghiêm túc, ho một tiếng, nâng lên âm thanh nói: “ Mang vào đi!”

Cửa phòng bằng gỗ hoa điêu khắc bị đẩy ra, ông lão lúc nãy, cũng chính là lão Đức lúc nãy Dận Tự lên tiếng kêu, đi vào phía sau là hai vị vú già tráng kiện đưa một người đi vào.

Lão Đức cúi đầu thỉnh an, sau đó yên lặng đứng trang nghiêm ở bên cạnh, hai vị vú già kia phụ giúp nàng kia quỳ xuống, ta cúi đầu nhìn xem, thấy nàng kia mặc trên người là một bộ trường bào màu hoa tường vi hơi cũ, mái tóc đen được búi gọn lên, bên trên là cắm một cây trâm bạc, có đuôi là một chuỗi hạt mã não đỏ, nàng ta cúi đầu, chỉ có thể thấy được một chiếc cổ trắng nõn và lỗ tai mượt mà.

Dận Tự quay đầu nhìn ta một cái, trong mắt có chút ngượng ngùng cùng với khó xử. Ta hướng hắn cười cười, cúi đầu tiếp tục uống trà, trong lòng ta nghĩ ta sẽ không thèm mở miệng đâu. Hắn đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm, móng tay gõ lên miệng chén một cái, trầm ngâm một lúc lại lên tiếng: “ Viên thị, ngươi biết hôm nay ta gọi ngươi tới đây là vì chuyện gì không?”

Nàng kia nghe được thanh âm của Dận Tự, thân mình liền run lên, lập tức khẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt và khát khao, nàng ta rung động khẽ thì thào nói: “ thiếp chỉ biết, gia sẽ không quên Diệu Lăng…” nói xong, nàng ta chợt rơi nước mắt.

Ta nhịn không được liếc liếc mắt nhìn Dận Tự, thấy hắn nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “ Ngươi hãy nói cho rõ ràng, ngày đó làm sao lại mưu hại đích phúc tấn?”

Đuôi mắt của Viên Thị nhìn đến ta, hai mắt đẫm lệ đột nhiên lại nhiễm vẻ oán hận, nàng ta cười lạnh một tiếng: “ ngươi lại không có chết?” giống như nghĩ tới cái gì, nàng ta cất tiếng cười to “ Gia căn bản là chưa từng chạm qua ngươi đúng không? Uổng phí ngươi tự cho mình cao quý, bất quá chỉ luôn một mình một phòng mà thôi! Ha ha ha…”

Dận Tự trực tiếp đem chén trà quăng ra ngoài, chiếc chén kia lăn tới chỗ của Viên thị, nước trà chảy tràn ra ngoài. Hắn có chút thô bạo quát to: “ Câm miệng!”

Viên thị kinh ngạc nhìn Dận Tự, sau một lúc lâu, nàng ta cười lạnh nói: “ lúc trước gia muốn cưới Quách Lạc La cách cách, vì muốn để cho người cao hứng, trước khi thành thân liền đem ta và Lý muội muội đuổi tới nơi này. Lòng ta không hề cam chịu! Ta hầu hạ Bối Lặc gia vài năm, không có công thì cũng có cán, gia thế nhưng lại nhẫn tâm, không để ý tới nửa phần tình cảm, đơn giản Nghi phi nương nương phân phó thì liền nhẫn tâm đem chúng ta mặc kệ bỏ đi!”

Trong lòng ta kinh ngạc, tuy rằng ta đối với Dận Tự vô tình như thế có chút bất mãn, nhưng thật không dự đoán được chuyện này là do cô cô yêu cầu! ta nhìn Dận Tự, hắn cố ý quay đầu, không nhìn ta, cũng không nhìn Viên thị, trầm giọng nói: “ Nói ngươi làm như thế nào hạ dược?”

Viên thị nâng mặt lên, khuôn mặt thanh tú có chút vặn vẹo, nàng ta nhìn xem Dận Tự, bên môi là một nụ cười trào phúng: “ Gia nghĩ rằng chuyện này rất khó sao? Ta bất quá là tặng mười lượng bạc, còn có cả đám người giúp ta động tay động chân/”

“ Là ai?” Dận Tự tiếp tục truy vấn.

“ Là ai thì rất quan trọng sao?” Viên thị mang theo ý cười hỏi “ Hắn cũng không biết được đó là cái gì, còn tưởng đó là thuốc hỗ trợ cho khuê phòng gì đó!”

Dận Tự tức giận tới sắc mặt lúc hồng lúc xanh, thần sắc của hắn tăm tối nhìn Viên thị, lạnh lùng nói: “ Theo như việc làm của ngươi, xét nhà diệt tộc cũng còn nhẹ!”

Viên thị ngửa đầu, trong ánh mắt tựa như có lửa, nàng vô ý thức cười to nói: “ Gia quên rồi sao? Ta vốn là người lẻ loi một mình, không cha không mẹ không anh không chị, có làm lỗi cái gì thì cũng chỉ là do một mình ta gánh vác mà thôi!”

Bên ngoài trời càng lúc càng tối, gió càng thêm lạnh, bọn nha đầu ở trong phòng đã muốn đốt nến, nghe thấy tiếng cười thê lương của Viên thị, ta không khỏi có từng đợt run rẩy.

Chính vào lúc này, gã sai vặt ở ngoài cửa lên tiếng: “ Hồi bối lặc gia, Tứ gia và Thập Tam gia ra khỏi thành làm việc, thấy sắc trời không còn sớm, muốn ở thôn trang này tá túc một đêm!”

Dận Tự đứng lên, cao giọng đáp: “ Mau mời họ tiến vào!” Sau đó, hắn lại nhìn xem Viên thị đang quỳ, thanh âm lạnh lùng nói: “ Ngươi cũng biết hậu quả của việc này, nên làm như thế nào thì trong lòng ngươi cũng hiểu rõ!”

Viên thị kinh ngạc quỳ ngồi trên mặt đất, trong ánh mắt là vẻ trống rỗng không có thần thái, nàng tháo lấy cây trâm cài ở trên đầu mình ra, khóe miệng dâng lên ý cười, nhẹ giọng nói: “ Gia không nhớ rõ sao? Năm đó gia thích nhất là ta đeo cái trâm cài này, nói là ta đeo rất đẹp. Hiện nay, gia không thích nữa sao?”

Dận Tự nhìn cũng không nhìn, trực tiếp quát lên với hai vú già: “ Dẫn nàng ta đi di!”

Hai vú già bước tới kéo nàng, nhưng vào lúc này, Viên thị đột nhiên đứng lên, nắm lấy trâm cài vọt thẳng tới chỗ ta, trên mặt nàng ta là một vẻ điên cuồng, ta sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, thắt lưng lập tức đập vào cái bàn, đau đến ta kinh hô lên một tiếng.

Mắt thấy Viên thị đã muốn tới trước mặt ta, ta kinh hoàng, tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ thấy một thân ảnh nhanh chóng chắn ở trước mặt ta.