Đúng như kịch bản, chỉ trong một cái chớp mắt, đám côn đồ lâu la kia đã bại dưới tay Lý Vân Kiệt. Hạ Tiểu Mễ chớp chớp mắt. Đúng là nam chính có khác nga, cái gì cũng giỏi. Nó bất chợt nhớ tới Lương Khúc Hành. Bà tác giả cẩu huyết kia cũng mới chỉ nói về thế lực to lớn đằng sau anh, chứ cũng không đề cập đến mánh võ của anh như thế nào. Điều này khiến nó thực sự tò mò a. Không biết liệu anh có giỏi như Lý Vân Kiệt không nhỉ?

Hạ Tiểu Mễ miên man nghĩ, không để ý tới hai người kia sau khi xử xong đám lâu la đã rời đi.

=================================================================

"Cô không sao chứ?". Kéo Hạ Vãn Tình tới một nơi xa khỏi đám côn đồ đó, Lý Vân Kiệt lạnh lùng hỏi cô.

Tưởng chừng sẽ được cô rối rít cám ơn, nào ngờ, cô chỉ vén tóc mái, bước đi, đến một cái liếc cũng không bố thí cho hắn. Lý Vân Kiệt làm sao chấp nhận nổi loại đối xử này, vì vậy rất nhanh nắm lấy tay Hạ Vãn Tình, nhíu mày:"Cô không có gì để nói?"

Cô nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng, dường như đối với cô, thế giới còn không bằng con kiến. Giọng nói lạnh lẽo:"Buông!". Hạ Vãn Tình ghét nhất là ai đụng chạm đến người mình.

Lý Vân Kiệt sững sờ, ngay lập tức buông ra. Hắn hơi cúi đầu, đúc tay túi quần:"Tại sao cô lại thay đổi tới vậy?".

Khi hắn ngẩng đầu lên, thì cô đã đi xa mất. Bóng dáng cô tịch đơn côi đó khiến người vừa thương vừa sợ.

=================================================================

Hạ Tiểu Mễ và Hạ Vãn Tình vừa chén xong bữa sáng, liền được Lương Khúc Hành đưa đi học như mọi hôm.

Tới trường, nó chào tạm biệt anh sau đó tung tăng vào lớp.

"Mễ, cậu biểu diễn lại trò đó đi. Đi mà đi mà!".

Sau tiết Anh Văn, cả lớp xúm đến chỗ nó, vẻ mặt đứa nào cũng phấn khởi. Hạ Tiểu Mễ trong lòng cảm thấy tự hào vô đối, chỉ sau vài ngày đã khiến cả lớp thay đổi cái nhìn về mình, khiến cho họ cảm thấy yêu thích mình hơn.

"Được được, các người xem trẫm đây!". Nó cười, sau đó lấy ra một mảnh giấy vệ sinh, một cái xà beng, một cái mũ bảo hiểm honda, rồi trùm giấy lên mũ honda, lấy xà beng đập "cốp" một cái.

"1, 2.....". Nó bắt đầu đếm.

Cả đám học sinh lâu bâu nhìn vào.

"3!". Dứt lời, liền lấy giấy ra, và bên trong hiện ra một bánh kem to, hoàn hảo không móp miếng nào.

Cả lớp hoan hô rộn rã, sau đó chạy lại nắm lấy từng miếng bánh bắt đầu công cuộc chọi nhau.

Tiếng cười đùa vang lên khắp lớp, sau đó là khắp trường. Đúng lúc này, bà giáo bước vào, nhìn một cảnh trước mặt, sau đó rất "vô tình" mà nhận một miếng bánh to vào mặt.

"AI? AI ĐÃ BÀY RA TRÒ NÀY?". Bà giáo hét lên.

Trong lòng Hạ Tiểu Mễ "Cầu trời lạy phật cho con tai qua nạn khỏi, con sẽ ngày ngày lên Hoa Qủa sơn thắp hương cho Chúa Jesus."

Cả lớp đồng loạt chỉ vào nó. Hạ Tiểu Mễ cắn răng, vẻ mặt khổ sở:"Các người....các người bán đứng trẫm nga".

Kết quả, chị Mễ đã bay ra ngoài sân, bị phạt chạy 10 vòng. Sân trường rất rộng, phải tới hơn 2km (chém đấy ^^), bắt chạy như vậy, chắc chắn không thể sống. Nhưng mà cũng chả lo đối với nó. Dù gì trước kia nó đi học muộn suốt nên......ahihi, chắc ai cũng hiểu.

===============================================================

Về nhà, Hạ Tiểu Mễ mệt rã rời. Nó xin rút lại, chạy như vậy vào mùa đông còn sống, chứ vào thời tiết có nhiệt độ gần 50 độ C thì quả thật là chả khác gì khổ hình.

Đang lướt web, tự nhiên một trang báo đập vào mắt khiến nó lộn ruột.

Hạ Tiểu Mễ nhanh chóng thay đồ, sau đó vác chiếc xe đạp màu hồng phấn r, vẻ mặt hầm hầm chạy ngoài đường, thẳng tới tập đoàn BM của Lương Khúc Hành.

"Ê cháu bé, sao lại....ế ế, đứng lại....". Sát khí đằng đằng, nó chạy vào trong, bỏ qua cả bác bảo vệ kính yêu đang gọi ý ới.

Nó vừa vào trong sảnh, liền đập mạnh tay xuống bàn tiếp tân:"Chị gái, gọi Lương Khúc Hành xuống!".

Cô tiếp tân nhìn nó, chỉ là một học sinh trung học, vì vậy liền hừ lạnh, khinh thường nói:"Chủ tịch bận, không tiếp được nhóc". Hàm ý là: Chủ tịch là đấng cao cao tại thượng, há lại đi gặp một đứa nhóc?

Hạ Tiểu Mễ nhìn cô ta, ánh mắt bốc lửa:"Chị không gọi anh ta xuống, có tin căn nhà chị đêm nay sáng nhất cả cái thành phố này không?".

Nhìn ánh mắt của nó, cô tiếp tân liền nuốt nước bọt, trực giác mách bảo rằng cô bé này nói được là làm được.

"Mễ Mễ". Đúng lúc này, giọng nói ôn nhu như nước của Lương Khúc Hành truyền đến.

Hạ Tiểu Mễ quay đầu, nhìn anh, sau đó quay mặt đi, đôi mắt lạnh lẽo chứa đầy phẫn nộ.

Biết nó đang giận chuyện gì, anh liền cảm thấy không ổn, liền đi lại, mặc cho sự cự tuyệt giãy dụa của nó mà lôi nó lên thẳng phòng làm việc của mình. Trước khi rời đi, còn không quên bỏ lại một câu:"Từ giờ cô xuống học hỏi bộ phận vệ sinh".

Nghe lời tuyên thệ của anh, cô tiếp tân liền "hồn lìa khỏi xác".

Đưa nó lên phòng, anh liền nắm hai vai nó, để nó nhìn thẳng vào mắt mình mà hỏi:"Mễ Mễ, rốt cục đã chuyện gì? Anh đã làm sai gì ư?".

Hạ Tiểu Mễ nhếch miệng, giơ điện thoại ra:"Chủ tịch tập đoàn BM, Lương Khúc Hành chính thức ra mắt tổng tài phu nhân tương lai, minh tinh Hứa Lệ? Đó, anh có gì giải thích không?". Càng nói, mắt nó càng nhòe đi bởi nước, cổ họng nó nghẹn lại, mũi cay cay.

Anh hốt hoảng nhìn vào màn hình, sau đó ôm nó vào lòng, ghì chặt:"Mễ Mễ, không phải, không phải như vậy, em phải nghe anh giải thích!".

Hạ Tiểu Mễ hít thở, cố gắng bình tĩnh:"Được, vậy anh nói đi!".

Lương Khúc Hành buông nó ra, sau đó từ từ giải thích:"Hứa Lệ này là do ba anh sắp đặt, muốn anh ở cùng cô ta để có thể kết giao với thế lực đằng sau cô ta, chính là tập đoàn đá quý của Hứa thị. Ba anh với anh vốn tình cảm nhạt nhẽo, ông ta thấy anh ngày một lớn mạnh hơn, vì vậy liền tìm cách trói buộc anh. Vốn Hứa Lệ kia có thể từ chối, nhưng không ngờ cô ta lại đồng ý, theo sát bên anh. Anh vốn không có tình cảm với cô ta, vì vậy không có qua lại gì, nhưng cô ta lúc nào cũng dính lấy anh, khiến cho truyền thông hiểu lầm mà thêu dệt mọi chuyện. Anh....em....". Anh rất sợ, sợ cô không tin anh, sợ cô sẽ phá vỡ đi mối quan mới tốt lên của hai người.

Hạ Tiểu Mễ nghe anh giải thích, lòng liền nguội đi. Hứa Lệ? Lúc đó nó mất bình tĩnh, vì vậy không hề suy xét trước sau. Giờ nhớ lại, hình như trong truyện, Hứa Lệ cũng theo đuổi nam chính. Không ngờ, mục tiêu của cô ta cũng có cả Lương Khúc Hành. Trong truyện, hình như vào thời điểm nam nữ chính có tình cảm, thậm chí đã mặn nồng vượt mức cho phép, thì lúc đó, anh bị ép phải cưới Hứa Lệ. Nhưng "Hạ Tiểu Mễ" lại vì lợi ích cá nhân, bởi Hứa Lệ hứa sẽ giúp "Hạ Tiểu Mễ" giành lại nam chính nên đã buộc Lương Khúc Hành phải cưới cô ta.

Hạ Tiểu Mễ hừ lạnh. Hứa Lệ? Chỉ tiếc hiện tại cô sẽ mãi không thể ở cùng một chỗ với anh.

Nó dựa vào ngực anh:"Em tin anh. Chỉ cần một ngày còn sống, em đều tin anh!".

Trái tim Lương Khúc Hành đang treo trên cây liền được hạ xuống. Anh mỉm cười, xoa đầu nó:"Ngốc!".

"Anh Hành, em tới.......". Cửa mở, một cô gái với mái tóc vàng nhạt uốn xoăn ở đuôi, thân mình gợi cảm bước vào. Vẻ mặt cô ta có vẻ rất vui, nhưng dường như sau khi thấy cảnh âu yếm của Hạ Tiểu Mễ và Lương Khúc Hành, sắc mặt liền đen lại, trầm xuống.

Hạ Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn, thản nhiên cười:"Ồ, hẳn đây là Hứa gia Hứa thiên kim đại tiểu thư rồi!". Dáng vẻ tự nhiên thoải mái khiến Hứa Lệ tức nghẹn.

Cô ta mỉm cười:"Chào em, em là em gái của anh Hành à?".

Hạ Tiểu Mễ chớp chớp mắt:"Chị nhìn em và ảnh giống anh em lắm à?".

Hứa Lệ liếc nó, môi son nghiến lại:"Cô là ai, sao dám ôm anh Hành của tôi?!". Cuối cùng vẫn là lộ mặt thật.

"Ai nói tôi là của cô?"

"Nói không biết ngượng mồm".

Cả hai người đều nói, sau đó nhìn nhau, híp mắt khanh khách cười.

Hứa Lệ tức nghẹn, nhìn Lương Khúc Hành nghiến răng:"Lương Khúc Hành, anh đừng quên ba anh đã nói anh phải làm gì?". Bất đường, cô ta đành lôi ông ta ra để dọa nạt.

Anh lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt sâu không thấy đáy, vẻ ôn nhu thường ngày đã tiêu biến hoàn toàn:"Xin lỗi, nhưng tôi mang họ Lương, không phải họ Lý!."

Giờ đến lượt Hạ Tiểu Mễ bất ngờ. Cái gì? Sao lại liên quan hai họ ở đây?

Họ Lý? Họ Lý? Nghe quen quen nha....