"Lý Vân Kiệt? Chị biết hắn ta?". Thôi Hoàng Ân có chút khó chịu hỏi Hạ Tiểu Mễ. Cái tên kia âu cũng thuộc dạng soái ca, mà chị Mễ lại quá mị lực a.

Hạ Tiểu Mễ nhất thời nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào đây. Hắn ta là người mà nữ phụ theo đuổi? Hay đây là người mà chị theo đuổi?

Rốt cục, nó vẫn nhả ra hai từ:"Không biết!".

Thôi Hoàng Ân tuy nghi ngờ nhưng vẫn nhoẻn miệng cười tươi rói.

Lý Vân Kiệt nhếch miệng, đi tới cạnh nó, ngạo nghễ nhìn xuống:"Lạt mềm buộc chặt? Vậy là cô đã thất bại rồi!". Hắn vừa nói vừa vừa cười lạnh, nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy.

Nhưng đối với nó, nụ cười này chẳng bằng 1 phần đáng sợ của thằng cha đầu trọc bị nó đánh rơi tóc giả ngày trước, vì vậy nó không sợ mà chống nạnh quát lại:"Xí, bày đặt lạnh lùng, lạnh với ai chứ? Cũng chả phải gặp chuyện đau thương gì mà phải lạnh lùng cả.". Nó nhớ tới gia thế của Lý Vân Kiệt, nhà giàu, ba mẹ thương yêu, nó thầm nghĩ nếu như những nam chính khác, một là mẹ mất, bà tái hôn, hay là ba lăng nhăng này nọ thì còn lạnh lùng. Chứ như thằng nam chính này thì có gì mà phải lạnh, lạnh cho mà xem à?

Lý Vân Kiệt hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất không dấu tích. Hắn lạnh lùng nhìn nó. Bình thường mỗi khi nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của hắn nó đều run sợ, nhưng sao hôm nay.....

"Thằng điên này, tự nhiên vào đây mắng chị tao là sao?". Hạ Lạp Dương điên tiết, đá một cái vào sườn hắn. (Oimeoi, tự nhiên thấy Dương tử đáng yêu chết mất)

Bị đánh bất ngờ, nhưng dù gì thì hắn vẫn là con nhà võ, vì vậy nhích người tránh được, nhưng vẫn bị đá xượt qua hông khiến hắn lui người, hơi đau.

Lạnh lùng nhìn Hạ Lạp Dương, chỉ thấy một thiếu niên tầm 19 tuổi, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Ban đầu hắn nghĩ đó là một đối tượng khác của Hạ Tiểu Mễ, nhưng mà........chị? Hạ Tiểu Mễ mới 17 tuổi, tại sao tên đó lại gọi cô ta là chị chứ?

"Hạ Tiểu Mễ....". Hắn nhỏ giọng gọi. Nhớ lại hôm đó trên sân thượng....

***

Lý Vân Kiệt đi lên sân thượng tính cúp học, nhưng vừa lên liền thấy Hạ Vãn Tình đang đứng trên lan can, xoay lưng về phía hắn.

"Hạ Vãn Tình, cô có dùng tính mạng ra uy hiếp, tôi cũng không thích cô đâu!". Hắn những tưởng cô là đang đứng trên đó, ý định tự tử, muốn dùng tính mạng uy hiếp hắn, vì vậy hắn chỉ đúc tay túi quần, lạnh lẽo nói.

Hạ Vãn Tình không quay đầu, mái tóc đen tung bay trong gió, cô không đáp. Nguyên nhân là cô đang đeo headphone, nghe được cái gì chứ? Cô vốn lên trên này hóng gió, nhưng nghĩ thế nào lại đứng hẳn lên lan can, dáng vẻ lạnh lùng cô đơn, ngạo nghễ không tả. Hạ Vãn Tình đang nghĩ cách để trở về, mặc dù biết chuyện này có xác xuất vô cùng nhỏ.

Thấy cô không đáp, Lý Vân Kiệt liền nhếch miệng, nhặt hòn đá nhỏ lên ném về phía cô. Hắn ghét nhất là lũ con gái phiền phức,lúc nào cũng yếu đuối như Hạ Vãn Tình. Nếu như cô muốn chết, vậy để hắn giúp.

Pặc

Hòn đá được ném ra, xé gió lao thẳng đến chỗ Hạ Vãn Tình, nhưng đột nhiên cô quay người, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy hòn đá.

Lý Vân Kiệt ngạc nhiên.

Hạ Vãn Tình nhảy xuống khỏi lan can, lạnh lùng nhìn Lý Vân Kiệt, đôi mắt chứa đầy sát khí. Cô nhếch miệng, từ từ mở lòng bàn tay. Hòn đá vừa nãy bị cô nắm chặt, vỡ vụn trở thành những hạt nhỏ li ti, theo nền đất mà rơi xuống. Cô đi lướt qua Lý Vân Kiệt, nhếch miệng nói nhỏ:"Muốn giết tôi? Cậu còn non lắm!".

***

Hai chị em nhà họ Hạ ngày càng lạ lùng. Lý Vân Kiệt nhíu mày rồi lạnh lẽo nhìn lướt qua ba người, sau đó bước ra khỏi phòng.

"Á à thằng ôn con, dám liếc đểu lão tử à?". Hạ Lạp Dương tức tối, sắn tay áo lên, vùng vằng muốn chạy theo hảo hảo "giáo huấn" Lý Vân Kiệt.

"Aish, quay lại, mày không phải đối thủ của hắn đâu!". Đôi mày nó khẽ giật, kéo Hạ Lạp Dương lại.

Hạ Tiểu Mễ thầm nghĩ không biết chị hai đã gặp Lý Vân Kiệt chưa...

===============================================

Cạch

"Á".

Vừa mở cửa vào, nó liền hét lên. Hạ Tiểu Mễ trân trân nhìn Lương Khúc Hành đang bờ phờ ngồi ở ghế ở bàn ăn. Anh thấy nó về, liền ngẩng mặt, gương mặt tươi cười mang theo vài phần khổ sở:"Mễ Mễ, em đã về! Lại đây ăn cơm!".

Hạ Tiểu Mễ trong lòng xuất hiện cảm giác áy náy. Đồng hồ đã chỉ 10h 23 phút. Hôm nay nó cùng với 4 người kia ở trong bệnh viện ăn cơm, vừa nói chuyện về cuộc sống của nhau sau khi xuyên tới. Đến khi nó trở về đã rất muộn rồi, vậy mà anh vẫn đợi nó về ăn cơm sao?

Mắt nó rớm lệ, nhào vào lòng anh khóc rống lên:"Oa oa, em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi. Xinh lỗi anh, xin lỗi vì đã bắt anh đợi. Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. ô ô!".

Lương Khúc Hành vuốt mái tóc nó. Sáng sớm biết tin nó cùng với hai người hôm qua đi cùng nhau, tới quán cafe rồi lại tới bệnh viện, anh vừa lo vừa tức giận. Lo lắng nó tại sao lại tới bệnh viện. Tức giận nó vì sao lại đi cùng với mấy người kia. Phải, là anh ghen, anh ghen muốn chết. Trước đây chỉ đơn thuần là tuân theo chỉ thị của nó, thấy nó dán chặt vào Lý Vân Kiệt cũng chỉ là bộ dáng thờ ơ, dù đau lòng nhưng không dám nói gì. Nhưng hôm nay.....

Đột nhiên Lương Khúc Hành lôi nó ra, nâng mặt nó lên đặt lên một nụ hôn nồng nàn. Anh dây dưa không dứt, ngậm mút như muốn trút hết hơi thở của người kia. Hạ Tiểu Mễ mở to mắt, anh hôn nó? Nó hô hấp khó khăn, đấm đấm và ngực anh như muốn cầu xin anh tỉnh táo lại, tha cho nó một hơi thở tàn.

Lưu luyến rời bờ môi mềm mại của Hạ Tiểu Mễ, Lương Khúc Hành ánh mắt mờ đục:"Anh rất lo!". Đè nén lửa dục, anh nói.

Hạ Tiểu Mễ ngăn cơn nhức nhối do sưng lên bởi nụ hôn của Lương Khúc Hành, mặt khổ:"Em xin lỗi!".

"Anh đã rất ghen!".

Nghe đến đây, nó liền nhìn anh. Anh ghen? Nó phì cười. Có lẽ Lương Khúc Hành cũng đã thay đổi rồi. Vì ghen mà cướp đi nụ hôn đầu của nó. Nhưng dường như, chính nó cũng tự nguyện.

"Được rồi, họ đều là em trai em. Anh không cần lo!". Nó búng mũi anh, mắng yêu.

"Em trai? Nhưng trông họ đều đã....". Trưởng thành. Phải, thân thể đều đã 19, 20 rồi chứ nào có ít ỏi, sao có thể là em trai nó?

Hạ Tiểu Mễ đảo mắt, sau đó nhìn anh nghiêm túc nói:"Lương Khúc Hành, anh có tin em chứ?!".

Như bừng tỉnh, anh liền ôm nó vào lòng, đau đớn. Anh tin nó, anh tuyệt đối tin nó. Chắc chắn nó sẽ không coi tình cảm của anh như trò đùa. Anh biết thế, bởi....anh tin nó!

"Được rồi, trẫm lệnh cho anh phải cõng trẫm ra bàn ăn. Trẫm đói!". Nó cười tinh nghịch, trèo lên lưng anh, hai chân huých huých.

Lương Khúc Hành dở khóc dở cười, cõng nó đến bàn ăn. Cảnh hạnh phúc êm ấm....

....

Trong lúc đó, ai kia vẫn đang ngồi trong phòng vệ sinh, cảm thấy như muốn giết hết nhân loại.