Ta Là Chí Tôn

Chương 966: Tấn thăng Thánh Giả, tiên phàm cách biệt!

Vân Dương nhanh chóng quyết định, lập tức lui lại.

Đổng Tề Thiên có thể nói là cường địch mạnh nhất Vân Dương chính diện đối mặt kể từ khi chào đời, mạnh hơn trận đánh với vị Mai cô cô lúc trước nhiều, thậm chí phải nói là rất nhiều, nhưng Mai cô cô từ đầu đến cuối chưa từng sinh ra chút sát cơ nào với Vân Dương.

Mà sát cơ của Đổng Tề Thiên trước mắt lại không chút khoa trương giả bộ, một khi động thủ chính là sát chiêu cực đoan, với chênh lệch tu vi hai người, cho dù Vân Dương có chỗ dựa là Chư Tướng Thần Thông cũng chưa chắc có mấy phần sinh cơ!

Phong Vân Hoá Tướng thậm chí Chư Hành Hoá Tướng mặc dù mỗi thứ đều có diệu dụng, đao binh không thương tổn, nhưng cũng chỉ có mức độ. Đối đầu cường giả siêu giai như Đổng Tề Thiên quả thạt khó lòng phát huy mấy phần diệu dụng!

Khoảnh khắc này là thời khắc nguy hiểm nhất của Vân Dương từ khi chào đời tới nay!

Vốn trong lòng Vân Dương còn đang suy nghĩ vui vẻ với lần hành động tới Thương Ngô môn này, không những thu hoạch rất nhiều bí tịch, đền bù cực lớn cho thiếu thốn cấp thiết nhất của cpt trước mắt, còn trùng hợp giúp đỡ một vị đại thần, quả thực như có thần giúp. Nhưng đúng lúc này vị đại thần lại cắn ngược lại, biến thành đại tần muốn giết ngược lại hắn, biết đi đâu nói lý lẽ đây?

Đại hỉ đại bi trong cuộc đời tới thật quá nhanh, quá đột ngột, vượt ngoài dự liệu, quả thật kinh tâm động phách, khiến người ta sợ tới vỡ mật!

Nhưng Vân Dương không hề hối hận.

Hay nên nói, giờ hắn vốn không kịp hối hận.

Càng lúc nguy cơ tới, thần trí của hắn càng tỉnh táo như băng tuyết.

Vân Dương lùi lại, ngoại trừ không dùng Phong Tướng Hoá Thể, đã vận tốc độ bản thân lên mức cao nhất, nhưng Đổng Tề Thiên vẫn như bóng với hình, dùng khí thế cường đại của bản thân kháo chặt lấy Vân Dương, bám chắc như giòi trong xương, không thể thoát khỏi.

Chỉ thấy Đổng Tề Thiên bước ra một bước, thân hình cơ hồ dán chặt vào trước mặt Vân Dương, thế như nhìn từ cao xuống, nắm hết ính sát trong tay, tàn nhẫn nói:

- Đừng phí công giãy dụa, lên đường đi, lúc tới hoàng tuyền vẫn có nhau làm bạn, không lo tịch mịch.

Lời còn chưa dứt, một tay Đổng Tề Thiên chậm rãi giơ lên.

Theo tay hắn dần dần nâng lên, Vân Dương chỉ cảm thấy áp lực bản thân phải thừa nhận càng lúc càng lớn, như một ngọn núi lớn đặt trên đầu mình, không thể động đậy nổi.

Thấy giờ phút này đã gần kề sinh tử, Vân Dương vận chuyển huyền khí bản thân tới mức cực hạn, Lục Lục cũng từ trong nguyên thần toàn lực hiệp trợ, cả hai đều biết trước mắt đã là thời khắc sống còn, hiểm ác chưa từng thấy.

Huyền khí toàn thân Vân Dương vận chuyển nhanh chóng mạnh mẽ chưa từng có.

Toàn lực thôi động vượt qua cực hạn, Vân Dương thậm chí nghe được tiếng vù vù do huyền khí vận hành quá nhanh trong kinh mạch, uy năng lực lượng ẩn trong thân thể do uy hiếp của tử vong mà liên tục tăng vọt, dần dần dật tới đỉnh điểm, rồi vượt qua cả giới hạn.

Thế nhưng áp lực đến từ Đổng Tề Thiên vẫn nặng nề theo sát, sát khí lại càng lúc càng nồng đậm. Vân Dương trực tiếp hứng chịu cố gắng gia tăng uy năng cực hạn của bản thân, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi uy hiếp kinh khủng này!

Ngược lại có cảm giác càng ngày càng bị đè ép, khó lòng xoay người.

Vân Dương cảm thấy mình không thể bị uy hiếp tử vong này áp đảo, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công vận chuyển tới cực hạn đồng thời bộc phát toàn bộ Chư Tướng Thần Thông, ý đồ toàn lực đánh cược một lần, tranh thủ chút hy vọng sống. Thế nhưng áp lực như núi cao đã lập tức phong toả không gian một trượng xung quanh Vân Dương, Chư Tướng Thần Thông toàn bộ bị phong toả, hoàn toàn không có đất dụng võ, chỉ có thể dựa vào Sinh Sinh Bất Tức Thần Công chống lại, dần lộ dấu hiệu phí công vô ích.

Ánh mắt Đổng Tề Thiên vẫn đạm mạc nhìn Vân Dương:

- Vô dụng thôi, cho dù ngươi có giãy giụa ra sao, thực lực chân thật vẫn cách biệt quá xa, tất cả kỳ môn dị thuật gì cũng thất bại thôi! Khoanh tay chịu chết đi.

Khoanh tay chịu chết?

Vân Dương đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Vân Tôn ta trước nay không phải kẻ khoanh tay chịu chết! Cho dù đối mặt với đại đạo thương thiên Vân Dương ta cũng chưa từng cúi đầu! Đổng Tề Thiên ngươi là thứ gì? Dám bảo ta khoanh tay chịu chết?

Vân Dương lại gầm lên điên cuồng, khí thế trên người không ngờ vốn đã đaotj tới cấp độ đỉnh phong lại đột nhiên tăng mạnh, cưỡng ép nghiền ép tiềm lực vượt ngoài cực hạn bản thân, liều mạng ưỡn ngực, một tiếng keng vang lên, Thiên Ý Chi Nhận đột nhiên xuất hiện ở tay, nghiêm nghị chống đỡ!

Ầm!

Một luồng khí thế ngập trời không gì chống nổi đột nhiên mọc từ dưới đất lên, quét ngang bốn bề, khắp nơi tan tác!

Đổng Tề Thiên thấy thế đột nhiên cười ha hả, chợt thu tay lại, như thần tích lui khỏi vài chục trượng, thoải mái chắp tay, khẽ cười một tiếng nói:

- Không tệ! Quả thật không tệ!

Hắn nói thu tay liền thu tay, nhẹ nhàng biến nặng thành nhẹ, tất cả áp lứ sát khí thậm chí không gian giam cầm đều tan thành vô hình chỉ trong khoảnh khắc.

Thiên địa lại trở lại yên bình!

Sau đó Vân Dương lại chẳng dễ chịu, hắn vừa đem khí thế tăng tới mức trên cả cực hạn, bản thân cuồng bạo khó lòng khống chế nhưng lại đột nhiên mất đi đối thủ, huyền khí toàn thân như bắn tên không đích, bay thẳng lên như nước sôi.

Chỉ chớp mắt này, Vân Dương thấy đầu óc choáng váng, huyền khí không nhận khống chế nghịch chuyển toàn thân, đi khắp kỳ kinh bát mạch.

Ngay trước khi ngoại lực khổng lồ tan biến, Vân Dương cưỡng ép huyền khí thôi động trên cả cực hạn, lúc này lại hoàn toàn không có đất dụng võ, huyền khí hoành hành ngang ngược, ngữ tạng tổn hại, miệng mũi lập tức chảy máu tươi. Khí thế không gì chống đỡ nổi cũng ngưng trệ trong chốc lát rồi lập tức bùng phát ra bốn phía như pháo hoa!

Lúc này nhìn như Đổng Tề Thiên thu liễm sát khí, nguy cơ giải trừ, thế nhưng tình huống của Vân Dương lại còn nguy hiểm hơn lúc trước, chỉ sai lầm một chút huyền khí sẽ triệt để bùng nổ, thân thể cũng tan nát. Lục Lục mặc dù dùng hết khả năng vận chuyển sinh linh chi khí khai thông đường huyền khí nghịch chuyển làm bùng nổ nhưng cũng chỉ như hạt cát trong sa mạch, khó mà vãn hồi tình hình nguy hiểm này.

May mà một luồng hào quang màu xanh đột nhiên loé lên trên đỉnh đầu hắn. Chỉ thấy bên người Vân Dương đột nhiên bạch liên nở rộ, hương thơm lan tới như trong biển hoa. Vân Dương chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể mình lâm vào một luồng không khí dễ chịu không cách nào tả nổi.

Hoá ra ngay trong lúc nguy hiểm này, thực lực vốn đã đạt tới Thánh Giả cấp bốn đỉnh phong của hắn độ nhiên tiến thêm một bước mấu chốt.

Tấn thăng lên Thánh Giả cấp một.

Mặc dù chỉ chênh lệch một cấp, chỉ khác biệt một bước, nhưng khoảng cách này thường cả đời khó lòng bước qua!

Sau khi đột phá, khí thế vẫn còn tiếp tục tăng lên, Vân Dương cảm giác rõ ràng huyền khí trong cơ thể đang đột nhiên nghịch chuyển, chỉ chớp mắt sau khi đột phá lại lập tức tiêu biến, thay vào đó là một luồng huyền khí hoàn toàn khác biệt!

Tổng lượng huyền khí nay trước mặt thật ra không nhiều, nhưng uy năng ẩn chứa trong đó ít nhất cũng gáp mười lần lúc trước!

Tôn Giả đột phá tới Thánh Giả vốn là chồng chất số lượng dẫn tới biến hoá về chất lượng!

Chỉ chớp mắt khi đột phá, tu vi nhanh chóng tăng cường, nhưng chiến ý huyền khí mà Vân Dương súc tích vẫn là tên đã trên dây, tất phải phát ra!

Hắn đã không thể thu lại!

Như không cần suy nghĩ, một đao cuồng mãnh ngang nhiên nhanh chóng bổ ra, mục tiêu chính là Đổng Tề Thiên!

Một luồng khí lãng bén nhọn chưa từng có, khí thế kinh người đánh về Đổng Tề Thiên phía đối diện, thế tới một đi không trở lại.

Thân thể Đổng Tề Thiên lay động một chút, né qua đao này rồi mỉm cười nói:

- Chúc mừng tiểu huynh đệ, rốt cuộc bước qua cách biệt tiên phàm!