- Bất luận ra sao, Âm Dương Ngọc này cũng cực kỳ trân quý đối với tán tu cùng đệ tử môn phái, càng nhiều càng tốt.
- Lan Nhược Quân đeo bên người cũng là vậy. Nhưng Lan Nhược Quân dường như có ý liều chết, quyết tâm muốn tử hiến…. Nếu không hắn đã không đeo Âm Dương Ngọc ra ngoài như vậy.
Lúc này ánh mắt Sử Vô Trần đầy vẻ cảm động cùng đau đớn.
Vân Dương thở dài, chuyện này hắn cũng phát hiện.
Vân Dương thở dài nói:
- Thế giới này… Quả thật có quá nhiều điểm bất công đối với tán tu.
Sử Vô Trần bi phẫn:
- Nếu chỉ là đệ tử môn phái Thiên Vận Kỳ so với tán tu là không công bằng thì cũng thôi. Chúng ta đâu phải người không hiểu chuyện, môn phái nhà người ta trâu bò cũng là nhờ tiền bối nhà người ta bỏ bao công sức bao hy sinh phấn đấu mới đổi lại được điểm xuất phát cao hơn cho hậu bối. Ta cũng không ghen tị, chỉ thấy bất công, không thì hâm mộ, cũng chỉ coi như mục tiêu mà thôi.
- Nhưng những đệ tử môn phái kia vốn xuất phát điểm đã cao hơn chúng ta rồi nhưng vẫn muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào chèn ép chúng ta, vũ nhục chúng ta, đây mới là chuyện khiến chúng ta khó chịu nhất.
Vân Dương chậm rãi nói:
- Lời này rất có lý. Đệ tử các môn phái mặc dù điểm xuất phát cao nhưng cũng là thứ họ nên có, vì trưởng bối họ đã bỏ ra còn nhiều hơn… Chuyện này quả thật không thể trách trời trách đất, nhưng cũng như vậy, nếu chúng ta bỏ công bỏ sức, hậu bối của chúng ta cũng sẽ có điểm xuất phát tốt hơn.
- Chúng ta có thể không ức hiếp người khác, nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không để người khác ức hiếp!
Ánh mắt Sử Vô Trần bỗng bừng sáng, âm trầm đáp” “Đúng!
Trận chiến bên dưới theo Âm Dương Ngọc bị Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng phá huỷ, lại thăng cấp.
Ba đệ tử Thiên Vận Kỳ trung phẩm âm mưu đã hỏng, ngược lại còn tổn tự tổn thất, thẹn quá hoá giận, điên cuồng công kích, không còn chơi trò mèo vờn chuột như lúc trước. Mà Nhậm Khinh Cuồng cùng Lan Nhược Quân đối mặt với thế công tăng cường đó cũng không hề sợ hãi, ngược lại mỉm cười, chỉ công không thủ, kiệt lực phản kích!
- Trước khi chết có thể trêu chọc đám khốn kiếp các người một vố cũng là chuyện thú vị!
Nhậm Khinh Cuồng cười cực kỳ sảng khoái, mặc dù thân thể đã đầy máu tươi vẫn không hề để ý.
Lan Nhược Quân cũng cười ha hả.
Rắc một tiếng, một người áo xanh thân pháp loé lên, một chưởng lập loè thanh quang đánh thẳng vào lưng Lan Nhược Quân, lạnh lùng nói:
- Đã thế, các ngươi lên đường đi.
Đòn này, Lan Nhược Quân vẫn còn có đường né tránh, song lúc này hắn chẳng tránh chẳng né, gắng chịu một chưởng này lại thuận thế trở tay chém ngược, xoạt một tiếng đâm vào trước ngực kẻ này, xuyên thẳng ra phía sau, miệng phun một ngụm máu tươi, cười như điên như dại:
- Đại trượng phu có chết thì chết, ta làm đá mài đao lâu như vậy, sao lại không thu hồi chút lãi cho được!
- Nói hay lắm!
Nhậm Khinh Cuồng cười lớn cố xông qua mưa đao rừng kiếm, nhanh chóng chặt đầu kẻ trúng đao xuống!
Kẻ chết đầu tiên không ngờ lại là một trong ba đệ tử Thiên Vận Kỳ trung phẩm!
Lan Nhược Quân cũng chịu một chưởng, thương thế cực kỳ nặng nề, mà Nhậm Khinh Cuồng vì muốn đánh giết mục tiêu cũng xông thẳng qua thế công của hai đệ tử Thiên Vận Kỳ, mặc dù một đòn thành công nhưng thương tích cũng đầy mình, vết thương chồng lên vết thương!
Chỉ thấy trên người Nhậm Khinh Cuồng máu bắn khắp nơi, vẫn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu:
- Ông đây không được Thiên Vận Kỳ chiếu cố chính là số phận, nhưng nếu có kiếp sau vẫn quyết không chết không thôi cùng các người.
- Lãi đã nhận, dẫu không đủ nhưng cũng tạm an ủi!
- Ha ha ha...
Hai người cùng cười to.
Hai người khác gầm lên, đao kiếm trong tay lấp loé chém về phía điểm yếu của hai người Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng nhanh như tia chớp.
Mắt thấy Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng sắp mất mạng dưới lưỡi dao mũi kiếm, sắc mặt cả hai vẫn thong dong, đối mặt với đao kiếm lấp loáng sắc máu vẫn không né không tránh, cùng hét lớn:
- Thiên đạo bất nhân, kiếp sau nhất định phải diệt tuyệt Thiên Vận Kỳ! Ha ha ha ha…
Đúng lúc này, một luồng đao quang kinh diễm loé lên, ngắt đứt ánh đao tử vong, một giọng nói vang lên:
- Đã có lòng như vậy cần gì kiếp sau? Thiên Tàn Thập Tú nào chỉ hai người các ngươi?
Hai tiếng keng keng vang lên, thanh kiếm cứu mạng của Sử Vô Trần tách rời đao kiếm đoạt mạng hai người, thân thể lay động, mặt biến xanh, khoé miệng tràn ra một tia máu tươi, vẫn ngăn cản trước mặt hai người, không lui một bước.
- Sử Vô Trần?
Hai người đối diện cũng thuận thế lui lại, gào lớn:
- Sử Vô Trần, ngươi tự thân cũng khó giữ, lại dám can thiệp tới đại sự của Thanh Vân môn chúng ta, cẩn thận trả giá đắt đấy!
Sử Vô Trần cười to:
- Thanh Vân môn gì chứ, trong mắt lão tử chỉ là cứt chó!
Lan Nhược Quân vừa ho vừa cười:
- Được được, Sử Vô Trần, câu nói này của ngươi quá hợp tâm ý lão tử.
Hai người Thanh Vân môn ánh mắt lập loè sát cơ, trầm giọng nói:
- Thiên Tàn Thập Tú hôm nay chắc chắn mười người mất ba! Sử Vô Trần ngươi đã nghĩa khí như vậy, ta không giúp ngươi hoàn thành tâm ý há chẳng tiếc nuối ư?
Lời còn chưa dứt, một luồng đao quang đột nhiên hiện lên sau đầu hắn!
Đao quang lạnh thấu xương này tới cực nhanh, nhanh tới mức khó lòng hình dung. Người kia còn chưa nói hết lời đầu đã văng ra.
Một đao chặt đầu, uy thế đao kia chưa giảm, chém thẳng tới bả vai kẻ còn lại!
- Nếu đã thế lấy nhiều lãi một chút đi!
Ngay lúc Sử Vô Trần lao tới cứu người, Vân Dương cũng hoá gió lướt tới, nhân cơ hội ân nấp sau lưng hai người, tuỳ thời ra tay!
Khi hai người này hoàn toàn tập trung về phía vị khách không mời mà đến Sử Vô Trần, đương nhiên là cơ hội hoàn mỹ cho mình tấn công. Càng không nói nói thần thông Vân Dương vượt ngoài phạm trù nhận biết của họ, trong hoàn cảnh không hề phòng bị như vậy, tai hoạ sát nách, người đầu tiên bị một đao của Vân Dương làm đầu thân hai chỗ, mất mạng đương trường.
Nhưng hai người này dẫu sao cũng là tu giả Thánh cấp. Một đao toàn lực của Vân Dương sau khi chém đầu một người, dư thế chém tới bả vai người còn lại sức cũng dã kiệt.
Chỉ chém sâu được vài tấc, hắn lập tức cảm thấy lực cản cực lớn từ xương cốt, nếu thúc kình bổ xuống cũng có thể chém đứt bả vai của mục tiêu nhưng không thể chém ngang lưng đối phương.
Người cụt tay gầm lên, một đam chém ngang lại, lướt qua người Vân Dương. Không ngờ lại chỉ như chém vào không khí, lướt qua làn mây gió.
Sử Vô Trần cầm kiếm xông lên:
- Giết!
Lan Nhược Quân cũng dốc hết lực lượng cuối cùng quát:
- Thống khoái! Giết!
Cả Nhậm Khinh Cuồng ánh mắt điên cuồng hét lớn:
- Giết! Giết sạch bọn chúng!
Ba người phía trước, một người phía sau ra tay toàn lực, vây giết bốn phương.
Đao quang kiếm ảnh phủ thành một cái lưới không chút sơ hở.
Máu tươi bắn lên.