- Tử Cực Thiên Tinh ở chỗ ta.
Sử Vô Trần thấy Lãng Phiên Thiên nói được nửa câu đã dừng lại bèn nói thêm.
- Ài!
Không nói chuyện, trước thở dài.
Nước mắt Vân Dương suýt nữa chảy dài!
- Vị tôn thượng kia rất bất mãn đối với vật tư ta đưa tới, nói thẳng nhiệm vụ lần này ta hoàn thành không tốt, cực kỳ thất bại. Suýt nữa xoá bỏ ta…
Vân Dương ủ rũ, sắc mặt ủe oải:
- Chỉ chút linh ngọc thượng phẩm miễn cưỡng lọt mắt… Những thứ khác đêu không được. Thậm chí…
Hắn ngẩng đầu nhìn đám người Lãng Phiên Thiên, muốn nói lại thôi.
Ba người lập tức mặt mo đỏ bừng, đồng loạt ho khan, cố gắng xoa dịu cơn xấu hổ của bản thân, lại quên mất hành động này ngược lại bộc lộ cảm giác thật của bọn họ, cũng nêu rõ ngọn nguồn sự việc hổ thẹn này.
- ... Chuyện này cũng không sao, đây là cốt lõi để hai bên hợp tác, cần phải làm vậy. Dẫu sao với sức mình ta khó lòng cung cấp tài nguyên khiến tôn thượng hài lòng.
Vân Dương lại nói tiếp:
- Có điều, tiếp đó… Ta cũng không biết nên nói thế nào nữa.
- Tiểu huynh đệ cứ nói thẳng là được, tình huống cụ thể ra sao?
Lãng Phiên Thiên ra vẻ cực kỳ chân thành nói.
- Thật ra… Thật ra có một chuyện trước đó ta chưa nói rõ, vị tiến bối trong đó chỉ còn một luồng thần niệm…
Vân Dương nửa ngày sau mới yên lòng nói:
- Lão nhân gia người truyền ta một bộ công pháp, thu nhận ta làm đệ tử ký danh, lại nói có lẽ ngày nào đó có thể gặp nhau, hoặc là… Có hy vọng trở thành đệ tử nhập thất của người… Nhưng giờ xem ra hy vọng quá xa vời, cũng do ta quá kém cỏi, không đạt yêu cầu của người, làm hỏng mất cơ duyên lớn bằng trời này… Ài!
Hai câu này khiến mọi người cùng chấn động!
Chỉ là một luồng thần niệm!
Chỉ sáu chữ này thôi cũng như sấm đánh ầm ầm trong đầu ba người Lãng Phiên Thiên!
Chỉ một luồng thần niệm cũng có uy lực như vậy!
Nếu chân thân đến… Vậy uy năng kinh thiên động địa đến mức nào?
Lại còn… đệ tử ký danh?
Đệ tử ký danh của đại năng như vậy, thân phận đã đủ ghê gớm lắm rồi!
Mặc dù đệ tử ký danh lúc nào cũng có thể mất mang nhưng… lại là thật, cũng là người duy nhất có thể vào Linh Chi Không Gian.
Đấy là còn chưa tính tới đoạn sau, có hy vọng trở thành đệ tử nhập thất, đây rõ ràng là cực kỳ kỳ vọng, là mục tiêu tiến bộ!
- Nếu chúng ta đã dự tính hợp tác cùng vân huynh, vậy bất luận khó khăn gì đều phải cùng nhau đối mặt chứ. Huống hồ Thiên Hạ Thương Minh cũng ta cũng nhận lợi ích cực lớn từ chuyện này.
Lãng Phiên Thiên xúc động nói:
- Vân huynh có gì khó xử xin cứ nói.
Lãng Phiên Thiên nói câu này cực kỳ thẳng thắn, xuất phát từ tận đáy lòng.
Lặng lẽ thay đổi, xung hô cũng đổi.
Ban đầu là: Vân huynh đệ, Vân tiểu huynh đệ, mặc dù biểu hiện thân cận nhưng rõ ràng thái độ từ cao nhìn xuống.
Mà giờ lại trực tiếp gọi Vân huynh, thân phận hai bên trực tiếp đảo ngược!
Sau chuyện này, bất kể Lãng Phiên Thiên hay Cố Cửu Tiêu, Tiêu Ngọc Thụ đều đoạn tuyệt tâm tư thu nhận đồ đệ.
Ai dám đoạt đồ đệ với một cường giả như vậy, chán sống rồi ư?
Hơn nữa chút đạo hạnh tầm thường của mình làm sao lọt mắt Vân Dương được?
Trước đó còn có ý định bắt Vân Dương lại, khống chế nghiêm ngặt. Nhưng giờ… không còn sót lại chút gì?
Đùa gì vậy? Cho ngươi bắt ngươi dám bắt sao?
Trước đó còn nghi ngờ suy đoán, vì sao Tam Thu Kiếm Khách Sử Vô Trần tu vi cỡ Thánh Giả, sao lại cam tâm thần phục Vân Dương. Giờ xem ra Sử Vô Trần người ta mới là kẻ biết đầu tư, như vậy chẳng khác gì không dưng tạo được quan hệ? Hâm mộ ư, ghen ghét ư, hận ư… Cũng chẳng để làm gì, việc do người làm, giờ tới kết giao còn chưa quá muộn!
Sử Vô Trần không dưng bị người ta hâm mộ ghen ghét ra vẻ vô tội. Lúc trước mặc dù mình cũng có chút tâm tư nhỏ nhưng không có dã tâm lớn đến vậy, chỉ có thể nói là duyên phận! Tất cả đều do duyên phận!
- Để hiểu rõ hơn, ta cũng… khụ khụ, ta đã thuật lại chuyện chúng ta hợp tác.
Vân Dương nói.
Sắc mặt Lãng Phiên Thiên lập tức đen kịt.
Ba người khác cũng lộ vẻ lo sợ.
Ngươi đã đem chúng ta ra bán?
Nói vậy, sau này... Chúng ta cũng bị tính sổ?
Nói vậy, chúng ta không hợp tác với ngươi có vẻ… không được rồi? Vạn nhất bị vị đại năng tuyệt thế đó tìm tới cửa… Chỉ một Thiên Hạ Thương Minh làm sao gánh nổi?
Trong lúc nhất thời, cả bốn người cùng có cảm giác “lên nhầm thuyền giặc”.
Rõ ràng trước đó là mưu toan lợi ích… Rõ ràng là cục diện Vân Dương ngươi không hợp tác cũng không được, giờ sao lại lật ngược hoàn toàn?
- Vị tiền bối kia tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong đó cần rất nhiều thứ, lần này trực tiếp giao phó cho ta.
Vân Dương nhẹ nhàng thở dài:
- Cần linh ngọc, đại lượng linh ngọc thượng phẩm chỉ là yêu cầu thấp nhất… Nếu có linh ngọc cực phẩm số lượng kha khá là tốt nhất. Ngoài ra còn cần Thiên Huyền Kim, Thiên Phạt Kim, Thiên Vẫn Kim, Tinh Thần Tâm, Nguyệt Hồn Thiết, Bạch Vân Đồng... Cực Tằm Ti, Huyền Thú Đan… Những loại thiên tài địa bảo năm ngàn năm trở lên, số lượng càng nhiều càng tốt…
Vân Dương xiết chặt ngón tay bắt đầu nói.
Nói chừng trăm loại kim loại, sau đó lại nói tới hơn 200 loại đồ vật khác, sau đó mới nói tới thiên tài địa bảo.
Thao thao bất tuyệt một loạt như vậy, đừng nói Sử Vô Trần, ngay cả đám người Lãng Phiên Thiên, Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu tự phụ kiến thức rộng rãi cũng không khỏi choáng váng. Đám người mắt trợn tròn mồm há hốc, khiếp sợ tới không nói nên lời!
Há miệng đã đòi nhiều đồ tốt như vậy, hơn nữa còn không phải mỗi thứ một phần, mà là… Càng nhiều càng tốt?
Mặc dù ai cũng biết thứ này càng nhiều càng tốt, nhiều nữa cũng chẳng từ chối, nhưng vấn đề thực tế là… Ngươi sẽ trả bao nhiêu tài nguyên cho những thứ đó?
Ngài tu vi tuyệt thế, uy năng vô địch, chúng ta đều biết rồi, đây là lý do đủ mạnh bạo rồi, nhưng… thẳng thắn đòi nhiều thứ như vậy, số lượng cũng lớn vậy, không đến mức đó chứ?
- Đổi lại, mỗi lần mang bao nhiêu đồ vào, hồi báo của Linh Chi Không Gian cũng sẽ tăng cao… Lúc đó hồi báo không riêng gì Tử Cực Thiên Tinh mà còn rất nhiều thứ nữa, như Tiên Thiên Tử Khí, Sinh Linh chi khí... Sinh Tức Linh Năng, Nguyên Linh Chi Lực… Những thứ này chỉ có trong truyền thuyết, kể cả… Thậm chí lực lượng thần thức cũng có thể cung cấp. Còn có thể nhận các loại đan dược, có Hoàn Đồng Đan khiến một người già yếu lưng còng chỉ một đêm trở lại thời trai trẻ, Thanh Vân Đan có thể khiến người ta trực tiếp nhận thành quả tu luyện ngàn năm… Phá Cấm Đan có thể khiến người ta đột phá bất cứ cảnh giới gì… Thậm chí còn đủ loại thần binh lợi khí vân vân…
Vân Dương thao thao bất tuyệt một tràng nữa rồi cười chát đắng:
- Chỉ tiếc giờ ngoại trừ Tử Cực Thiên Tinh, ta không thể nhận những thứ tốt khác. Những thứ kia đều là tôn thượng thuật lại, có thể coi như lời đồn, không thể chứng minh những thứ đó thật sự tồn tại… Thật hổ thẹn!
- Hô hô...
Bốn vị đại cao thủ đều trọn tròn hai mắt, hơi thở hồng hộc.