Điện chủ là ai?
Điện chủ trong miệng Tiêu Ngọc Thụ, ngoại trừ điện chủ Thánh Tâm Điện còn có thể là ai? Có thể khiến Tiêu Ngọc Thụ có cảm giác còn mạnh hơn điện chủ, vậy là cấp bậc gì?
Cấp bậc kinh khủng tới không dám tưởng tượng,
Đúng lúc này, bên phía Cố Cửu Tiêu vang lên tiếng kinh sợ như gặp quỷ, thân thể run rẩy, gương mặt đau đớn vặn vẹo, toàn thân đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đột nhiên ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó hắn ngã ngửa ra sau, bất tỉnh nhân sự.
Lãng Phiên Thiên thấy vậy cực kỳ kinh sợ!
Hai người Tiêu Cổ mặc dù thân phận dưới mình nhưng xét theo tu vi chỉ kém mình một chút thôi. Hơn nữa cả hai có bí thuật độc môn, một khi liên thủ bản thân cũng chẳng thể địch nổi. Nhưng hai người như vậy, một bị doạ tới hồn ví lên mây, luôn miệng “may mà thoát được”, một người khác trực tiếp hôn mê...
Phải là lực lượng cỡ nào mới có thể khiến hai vị cao thủ cấp Thánh Hoàng vô thanh vô thức trọng thương tới độ này?
Chẳng lẽ… Cường giả đẳng cấp Thánh Nhân trong Linh Chi Mộ Địa thật ra luôn chú ý tới nơi này?
Nếu vậy, nếu vậy thật quá đáng sợ, biến cố nơi này đã nghiêm trọng vượt xa nhận định ban đầu của mình, cũng vượt xa ước định lúc trước!
Ngay lúc này...
Bên phía Phong Quá Hải cũng kêu lên kinh hãi, có điều âm thanh bên hắc mặc dù cũng là kinh sợ nhưng vẫn rất khoẻ mạnh, không hề có cảm giác thụ thương.
- Vân Dương đâu?
Lãng Phiên Thiên cùng Tiêu Ngọc Thụ đột nhiên quay đầu lại nhìn theo tiếng hô, chỉ thấy nơi Vân Dương vốn đang khoanh chân ngồi giờ đã trống rỗng, không biết người đã biến đi đâu!
Mây mù vẫn mờ mịt lượn lờ trước mắt.
Nơi đây vẫn như chỗ ở của thần tiên, tiên vụ mịt mờ, tĩnh lặng như không.
Nhưng giờ cảm giác tĩnh mịch đó lại càng khiến những người ở đây chịu áp lực càng lớn, khó lòng chịu nổi, cảm giác không thể tiếp tục nổi!
Một lát sau, Cố Cửu Tiêu rên rỉ một tiếng, tỉnh lại, hai mắt đầu kinh sợ, giọng run run nói:
- Thật đáng sợ, lực lượng nguyên linh của ta, lực lượng nguyên linh của ta… không ngờ lại bị thôn phệ một phần… Ta ta ta..
Nói tới đây lại phun một ngụm máu, thần sắc cực kỳ suy sụp.
Lãng Phiên Thiên cùng Tiêu Ngọc Thụ nhìn nhau một hồi, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nành rơi xuống từ chóp mũi.
Chỉ xét theo tu vi đơn thuần, thực lực Cố Cửu Tiêu xếp cuối trong ba người, nhưng thân có lực lượng nguyên linh chỉ tu giả Thánh Hoàng mới có, lại tính thêm công phái bí truyền Tôi Linh Quyết của Cố Cửu Tiêu, nguyên linh cường đại vượt xa người khác, không ngờ lại gặp chuyện tại đây, bị hao tổn nghiêm trọng.
Mà chuyện tới nước này đã có thể xác định, Linh Chi Mộ Địa kia quả thật tồn tại, trong đó cũng quả thật có cường giả tuyệt thế!
Vân Dương không hề nói dối.
Thậm chí còn chưa nói được một phần vạn thực lực của vị cao thủ thần bí khó lường trong đó!
Ba người mình lại dám ngông cuồng dùng thần thức thăm dò, dùng lực lượng nguyên linh giám sát ngay dưới mí mắt cao nhân bậc này… Có khác gì mèo liếm mũi hổ, chuột làm phù rể cho mèo? Cũng chẳng khác gì một lòng muốn tìm đường chết.
Cũng may vị cao nhân này khoan hồng độ lượng, không chấp nhặt ba người mình, nếu không nơi này liệu ai còn mạng?
Chỉ riêng việc khiến thần thức Tiêu Ngọc Thụ kinh hãi, khiến Cố Cửu Tiêu tổn thất một chút lực lượng nguyên linh… Đây rõ ràng là vị cao nhân kia hạ thủ lưu tình.
Nếu là người độc ác hơn một chút, bốn người phe mình ít nhất một nửa sẽ chết không minh bạch tại đây!
Sức mạnh thần thức cùng lực lượng nguyên linh cũng không phải huyền khí.
Nếu người ta đã có thể thoải mái thôn phệ một chút của ngươi, vậy cũng nghĩa là người ta có thể dễ dàng thôn phệ toàn bộ của ngươi!
Nói cách khác… đây thật ra là một hành động cảnh cáo.
Cảnh cáo từ cao thủ cực mạnh kia!
Còn sao Vân Dương lại không thấy đâu?
Chuyện này sao còn phải nghĩ?
Chắc chắn là tiến vào Linh Chi Mộ Địa.
Linh Chi Mộ Địa này là cấm khu tử vong mà người phe mình khó lòng chạm vào, chỉ dính tới một chút cũng là nguy cơ sinh tử, sống chết trong chớp mắt!
Chỉ mình Vân Dương mới vào được!
Chuyện này đã là sự thật ngay trước mắt, không thể nghi ngờ!
Thật ra lúc này không riêng bốn người Lãng Phiên Thiên cực kỳ kinh hãi, ngay cả Sử Vô Trần cũng trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên như gặp quỷ, nghẹn họng á khẩu không nói được một lời!
Mẹ nó!
Hoá ra lão đại.. Thật… thật sự có kỳ ngộ!
Những lời trước nói khoác trước đó… Thật ra không phải nói khoác… mà là sự thật!
Chuyện này… quả thật lật đổ trí tưởng tượng của ta… Quả nhiên thiếu thốn kinh nghiệm lịch duyệt kiến thức tài nguyên cũng đã hạn chế nhận biết cùng sức tưởng tượng của mình!
Lãng Phiên Thiên, Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu, Phong Quá Hải, Sử Vô Trần, năm người cùng một biểu lộ: Ngây ra như phỗng nhìn mây mù xung quanh, con mắt thất thần nhìn vào khoảng không.
Sử Vô Trần còn khá hơn chút, mặc dù vẫn hơi dao động nhưng dẫu sao cũng là người của Vân Dương, dẫu sao lão đại cũng sẽ không làm gì bất lợi cho mình.
Còn đổi lại bốn người khác trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập như trống bỏi.
So với Sử Vô Trần sừng sững bất động, hai chân bọn họ suýt nữa nhũn ra.
Nếu không phải việc này liên quan trọng đại, bốn người chỉ muốn co cẳng bỏ chạy, mau chóng rời khỏi nơi thị phi này!
Nhỡ đâu vị cường giả vô địch này đi ra thấy bốn người, lại không vui không thích, đột nhiên nổi giận, vậy phải làm sao?
Cho dù không để ý tới thể diện kêu gào cứu mạng, có vẻ cũng chẳng ai để ý đến mình!
Trong cơn kinh hãi đó...
Lại một lúc lâu sau.
Không trung đột nhiên truyền tới một luồng chấn động, Vân Dương chợt hiện thân từ mây mù, rơi thẳng xuống như đồng bạc, mặt mũi trắng bệch không chút sắc máu, lẩm bẩm:
- Các ngươi lần này hại khổ ta rồi…
Lại nghe một tiếng xoạt, mười viên Tử Cực Thiên Tinh tản mát từ tay hắn, còn bản thân Vân Dương không nói một lời ngã nghiêng trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, thân thể vẫn toát mồ hôi lạnh, không dám cử động dù chỉ một chút.
Nếu trước đó chứng kiến nhiều Tử Cực Thiên Tinh như vậy, cho dù với thân phận bối cảnh lai lịch của đám người, phân nửa cũng sẽ liều mạng xông tới cướp một khối. Nhưng giờ Tử Cực Thiên Tinh rõ ràng bày ngay trước mắt, nhưng bốn người thậm chí không dám nghĩ đến.
Chỉ có thể toát mồ hôi, tim đập loạn, miệng lưỡi đắng ngắt, hai chân nhũn ra, lúc nào cũng có thể quỳ rạp xuống đất...
Mẹ nó… Quá kinh khủng!
Lại nửa ngày sau, mây mù vẫn đó, không có bất cứ dị trạng nào.
Lại qua nửa canh giở, bốn người mới như tỉnh khỏi giấc mộng, đưa tay lau mồ hôi, cực kỳ sợ hãi, thất thố vụng trộm nhìn bốn phía xung quanh, nhỏ giọng nói:
- Cái này… chắc không sao… chứ?
Lãng Phiên Thiên chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị nhét một nắm cát, giọng khàn khàn:
- Xem ra… chắc thế…