- Được!
Thật ra Sử Vô Trần vừa mở miệng lại lập tức nuốt những lời còn lại vào.
Con đường mình ngộ ra so với con đường người khác chỉ cho vốn dĩ rất khác biệt, chênh lệch như trời với đất!
Hai người vừa đi vừa nói, phía trước đã là chợ đen phồn hoa nhất trong khu vực. Chỉ thấy trên đường rất nhiều người giang hồ qua lại, mỗi cửa hàng đều người ra kẻ vào tấp nập.
- Vân Tôn, rốt cuộc ngươi định làm thế nào? Ta nghĩ ngươi nên nói rõ tính toán ra, một là để ta yên tâm, thứ hai cũng tiện cho ta phối hợp.
Sử Vô Trần hỏi:
- Khu vực này có rất nhiều người đang chờ chúng ta hiện thân. Ta dám chắc mỗi cửa hàng đều có kẻ do thám ôm mục đích như vậy. Chúng ta chỉ lộ một chút sơ hở thôi cũng có thể gặp hiểm cảnh không ngóc đầu lên nổi. Tuyệt đối đừng nghĩ chủ lực đều ở phía bên kia mà lơi lỏng cảnh giác.
Sử Vô Trần giờ nghĩ mãi mà không hiểu, hàng hoá trong tay mình rất giá trị, số lượng cũng cực kỳ kinh người, Vân Dương làm cách nào tiêu thụ hết được? Đây là một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành.
- Yên tâm yên tâm, sơn nhân tự có diệu kế. Chuyện này chỉ cần ngươi đi theo thôi, nếu nói sớm cho ngươi ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Có điều trong lòng ta đã sớm có kế hoạch rồi.
Ánh mắt Vân Dương tập trung vào một cửa hàng trước mặt.
- Thiên Hạ Kỳ Trân.
- Đây là thương hội đệ nhất của Huyền Hoàng giới, chi nhánh của Thiên Hạ Thương Minh, danh tiếng rất ốt, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Sử Vô Trần nhắc nhở.
- Thiên Hạ Thương Minh tàng long ngoạ hổ, vô số cao thủ, bản thân nó cũng sở hữu Thiên Vận Kỳ trung phẩm. Hơn nữa còn đang phấn đấu khiêu chiến Thiên Vận Kỳ thượng phẩm, thế lực này không dễ chọc đâu.
- Ừm, ta hiểu rồi. Thứ ta cần tìm chính là bọn họ.
Vân Dương nhấc chân bước vào, Sử Vô Trần lập tức giật mình.
Trong lòng hắn, toàn bộ chợ đen chỉ riêng nhà này là khó chọc nhất, cũng là nhà nguy hiểm dễ bị phát hiện nhất, vì vậy vừa rồi hắn nói thẳng như vậy không muốn Vân Dương tới đây thủ tiêu tang vật, không ngờ hắn lại coi trọng nhà này.
Đây không phải hành động tìm đường chết à?
Nhưng chuyện tới nước này, Vân Dương đã đi vào, Sử Vô Trần cũng chỉ có thể dậm chân thở dài, nối đuôi theo.
Thôi, ca ca cùng ngươi đi chịu chết vậy.
- Mời khách quan vào, cho hỏi ngài cần gì, xin cứ nói thẳng, tiểu nhân xin được chỉ dẫn cho khách quan!
- Ừm? Chưởng quỹ của các ngươi có đây không? Ta có một vụ làm ăn cực lớn muốn gặp hắn bàn bạc.
M lượng của Vân Dương không thấp, chí ít rất nhiều khách khứa trong cửa hàng đều nghe được.
Câu này vừa nói ra, bốn phía ít nhất 7- 8 ánh mắt nhìn lại, ai nấy hoặc nghi hoặc, hoặc dò xét.
Không ít người lại lập tức liên tưởng, chẳng lẽ bọn họ là Không Cướp Trời? Hắc Bạch Song Sát? Yến qua nhổ lông trong lời đồn?
Trong Thiên Hạ Thương Minh há miệng nói làm ăn lớn? Kẻ hèn sao dám làm vậy?
Còn làm ăn cực lớn?
Cực là lớn đến đâu?
Nếu không có chút hàng hoá tương đương, chỉ sợ tiếp đó sẽ khó xử, khó lòng xuống đài nổi?
Tiểu nhị nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng hắn cũng là người giàu kinh nghiệm, tố chất tốt, không hề lạnh lùng, cung kính nói:
- Vậy mời khách quan chờ một lát, tiểu nhân vào trong bẩm báo.
Vân Dương gật đầu, tìm một cái ghế, nghênh ngang ngồi xuống đưa mắt nhìn mọi người bốn phía xung quanh, dáng dấp như nhà giàu mới nổi, ra vẻ ông đây là đại gia đệ nhất.
Dáng dấp khiến người ta chán ghét này khiến tất cả những người hoài nghi cùng xuất hiện một suy nghĩ: Quá nửa là không phải! Hai tên Không Cướp Trời kia mặc dù làm việc không kiêng nể gì cả nhưng dù sao cũng không trắng trợn đến mức này chứ? Chán sống rồi ư?
Một lúc sau, tiểu nhị bước xuống:
- Khách quan, đại quản sự nhà ta đang đợi trên lầu, xin ngài di giá lên trên.
Vân Dương đứng dậy nói:
- Vậy mới đúng, làm ăn lớn đương nhiên phải có nơi thích hợp chứ.
Lên lầu, Vân Dương không hề bất ngờ cảm giác được 7- 8 luồng thần niệm quẩn quanh người mình, mỗi luồng đều cực kỳ sắc bén như muốn xuyên thấu thân thể bản thân, soi rõ lục phủ ngũ tạng.
Nhưng từ đầu đến cuối không ai mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn hai người đi lên.
Như một đám sói im ắng lạnh lùng theo dõi con mồi bước vào lãnh thổ của mình, lặng lẽ thoi dõi biến động.
...
Chưởng quầy của Thiên Hạ Kỳ Trân là một ông lão gương mặt gầy gò, mái tóc đã nhuốm hoa râm. Dưới đôi lông mày dài là cặp mắt thâm thúy, dáng người thon gầy không như những thương nhân béo tốt khác. Thấy Vân Dương vào phòng, hắn đứng dậy mỉm cười thản nhiên:
- Quý khách tới cửa chẳng hay có việc làm ăn lớn gì muốn giúp đỡ tiểu điếm. Lão hủ Phong Quá Hải, xin hỏi quý tính đại danh?
- Tại hạ Vân Dương.
Vân Dương thoải mái báo tên thật:
- Phong chưởng quỹ, hân hạnh được gặp mặt.
- Hân hạnh. Mong Vân công tử chỉ giáo.
Đôi mắt thâm thúy của Phong Quá Hải nhìn thoáng qua Vân Dương, ánh mắt từ đầu đến cuối không lộ chút vẻ khác lạ.
Không tò mò, cũng không quan sát, càng không hoài nghi, chỉ tĩnh lặng, lạnh lùng như nước.
Quả không hổ danh người của Thiên Hạ Thương Minh, chỉ riêng khí độ không hề đổi sắc này đã khác hẳn người thường rồi. Vân Dương thầm tán thưởng một câu.
- Lần này tới đây, không dám lừa Phong chưởng quỹ, ta vô tình phát tài, muốn bán ra đổi chút linh ngọc thượng phẩm hoặc thiên tài địa bảo thượng đẳng.
Vân Dương đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng chuyện làm ăn.
- Ồ? Xin hỏi là thứ gì? Bản điếm tự hỏi hàng bình thường rất ít khi không nuốt nổi, danh dự tự thấy cũng tốt.
Phong Quá Hải nhướm mày, sắc mặt trịnh trọng.
- Chỉ là mấy viên Tử Cực Thiên Tinh.
Vân Dương thở dài:
- Không dối gặt chưởng quỹ, tại hạ là người hạ giới phi thăng lên, lần đầu tới Huyền Hoàng, phán đoán sai tình cảnh nơi này, vô ý làm lộ ra. Mặc dù không nỡ bỏ bảo vật này nhưng lại không thể không bỏ, miễn cho lưu lại trên thân mà gây họa. Mong Phong chưởng quỹ không cười chê.
Phong Quá Hải nghe vậy lập tức hiểu ra, mỉm cười:
- Lão hủ nghe nói lúc trước có một tiểu mập mạp lấy Tử Cực Thiên Tinh ra giữa đường, còn ngạc nhiên nửa ngày… Hóa ra…
- Đó chính là huynh đệ của ta. Ài, nói ra càng thêm buồn.
Vân Dương thở dài:
- Ban đầu ta chỉ định cho hắn chút tài nguyên để hắn tự tu hành, kết quả hắn không biết là thứ tốt, chỉ cho là mấy món đồ bình thường, đứng giữa đường mở nhẫn không gian lấy ra xem…
Vân Dương im lặng, vẻ mặt buồn bã.
Phong Quá Hải cười ha hả nói:
- Thì ra là thế, ta đã nói mà, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu không có nhân quả như vậy, lão hủ cũng chưa chắc gặp được công tử.
Trong lời nói, vẻ nghi ngờ đã giảm phân nửa.