Tiểu mập mạp trợn mắt một cái rồi nói:
- Ta nào biết ngài phải làm gì chứ… Ta giờ chỉ muốn cầu xin lão đại ngài… Thời gian vừa rồi hai ta quan hệ, từ khi thấy ngài ta luôn cảm thấy thân thiết hợp ý, chúng ta ký khế ước đi…
- Cái quỷ gì vậy? Quan hệ? Ngươi thấy ta thân thiết? Còn hợp ý ký khế ước?
Vân Dương quay đầu lại nhìn hắn, con mắt trợn tròn, mặc dù đã sớm đoán trước người nào đó sẽ đầu nhập nhưng hắn nói loạn cái gì vậy?
Có biết ngại hay không? Ta đánh ngươi… Ngươi nghiện đòn đúng không?
Gương mặt tiểu mập mạp lộ vẻ xấu hổ:
- Ta… khụ khụ, thật ra… ta hơi cô đơn, muốn kiếm bạn…
Vân Dương suýt nữa cười ra thành tiếng.
Cô đơn? Sao ngươi không nói ngươi trống rỗng tịch mịch cô quạnh? Ông đây bắp tay có to cũng không thể cho ngươi nắm được!
- Ngươi sợ đúng không? Sợ mình một thân một mình lúc nào cũng có thể bị người ta tiễn lên đường?
Vân Dương trêu tức nhìn tiểu mập mạp:
- Đi theo ta thật ra chỉ định tìm một bảo tiêu đúng không? Không chỉ lúc thường có thể nói chuyện đối chút giải sầu bớt cô đơn tan tịch mịch, lúc mấu chốt còn được che chở giúp đỡ đúng không?
Tiểu mập mạp sắc mặt đỏ tới mang tai:
- Cái này… Cái này không mất mặt đúng không?
Vân Dương cười, âm trầm đáp:
- Đương nhiên không mất mặt rồi.
Tiểu mập mạp vui vẻ reo hò một tiếng rồi nói:
- Dẫu sao lão đại ngài vừa đến đây, cho dù có ta lý luận nhưng không có thực tiễn, biết ra sao những không biết tại sao. Chẳng bằng kết đội cùng đi với ta, ít nhất cũng có người dẫn đường có chút hiểu biết, phải không?
Vân Dương gật đầu:
- Ngươi nói quả có đạo lý, ta cực kỳ tán thành. Ừm, được! Ta kết giao với ngươi.
Tiểu mập mạp nghe vậy cực kỳ vui vẻ, hớn hở ra mặt.
- Tiểu mập mạp, gia thế của ngươi cũng không đơn giản?
Vân Dương hỏi.
Câu hỏi này đường như chạm tới chuyện thương tâm của tiểu mập mạp, sắc mặt vừa rồi còn vui vẻ chợt ảm đạm xuống, im lặng thở dài nói:
- Ngươi đoán không sai, chỉ tiếc… Nhà ta, giờ đã không phải là nhà ta nữa rồi… Cha ta là gia chủ, năm ngoái đã chết truyền vị cho nhị thúc. Mới ba tháng trước, nhị thúc trục xuất ta khỏi gia tộc, còn cưỡng ép tước đoạt linh mạch Thiên Vận Kỳ của ta… Hiện giờ, ta cũng chỉ là một tán tu trên giang hồ mà thôi.
Nói tới đây, gương mặt tiểu mập mạp lộ vẻ dữ tợn, cơ bắp run lên bần bật.
Hít vài hơi, hắn cố kiềm nước mắt, chậm rãi nói:
- Giờ ta không những không có nhà để về còn không có chỗ để ở. Ta liều mạng muốn Vạn Cảnh Băng Lan cũng chỉ định chữa trị linh mạch trên người mình. Nhưng mà… cho dù có chữa trị cũng không thể hưởng thụ phúc lợi từ Thiên Vận Kỳ của gia tộc nữa…
Hắn cười thảm một tiếng rồi nói tiếp:
- Nói thật nhé, trên người ta hiện giờ sau khi mua Vạn Cảnh Băng Lan, chỉ còn chưa đủ trăm viên linh ngọc, ngoài ra còn ít hoàng kim với đan dược, những thứ khác đã mất hết rồi.
- Ngày hôm đó khi đuổi ta ra khỏi nhà, bọn chúng thậm chí không để ta về chỗ ở thu thập chút gia sản…
Vân Dương trầm mặc một lát rồi nói:
- Thì ra là thế.
Hắn vẫn luôn cảm thấy tiểu mập mạp này hành động thật quá cực đoan, lúc nào cũng biểu lộ vẻ lo âu thấp thỏm, như chim sợ cành cong, lục bình không rễ, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Hiện giờ đối xử nhiệt tình với một người xa lạ vốn chẳng quen biết như vậy cũng chính vì thế.
Xem ra tiểu mập mạp nói mình cô đơn cũng không phải là giả, có điều còn phải thêm một loạt mô tả đằng sau như tịch mịch, cừu hận, bất lực không nơi nương tựa với tuyệt vọng mới tạm coi là đủ…
Cũng vì lý do này, sau khi hắn xác nhận mình không phải là người xấu, ít nhất không phải người có mưu đồ với hắn, hắn lập tức dính vào như da trâu dán thuốc cao, thậm chí không để ý chuyện mình vừa phi thăng, cái gì cũng không biết, cũng chẳng chút căn cơ.
Tất cả chỉ bởi vì… Đây cũng như người lữ hành trong nơi băng tuyết ngập trời, thật sự chỉ muốn tìm một người khác ôm nhau sưởi ấm.
Việc này không liên quan tới bất kỳ thứ gì khác, cũng không dính líu gì tới suy nghĩ về hiệu quả hay lợi ích.
- Được được, giờ không phải lúc xuân đau thu buồn, mau nói cho ta biết, nơi ghi danh môn phái ở đâu?
Vân Dương đứng dậy thản nhiên nói.
Ánh mắt tiểu mập mạp đột nhiên bùng lên thần quang chói mắt, giọng nói run run:
- Lão đại, ngươi quyết định phải chọn con đường đó ư?
Con đường mà Vân Dương lộ ra qua câu hỏi, có thể nói là phương hướng gian nan nhất trong số tất cả những con đường tu luyện.
Vân Dương nhìn lên bầu trời, nhẹ nhàng nói:
- Ta không muốn ăn nhờ ở đậu, cũng không muốn làm nô tài cho người khác… Ít nhất trước khi đến lúc hoàn toàn tuyệt vọng cũng nên chọn con đường tự do thử một lần.
Vân Dương miệng nói thử một lần nhưng ánh mắt lại bừng lên hào quang kiên định không hề có ý định thay đổi.
Phụ thuộc vào môn hái hay thế gia có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thậm chí dùng thực lực tu vi bản thân hiện nay cũng không khó tìm chỗ phụ thuộc. Nhưng… một khi làm vậy sẽ có suy nghĩ tìm bình an dưới trướng kẻ khác, có thể nói là mất đi ý chí cường giả.
Từ đó trở đi, cho dù đạt được thành tựu cao hơn, đáy lòng vẫn sẽ có ràng buộc hay khúc mắc, chí ít Vân Dương có thể khẳng định một điều: Tuyệt đối không thể đi tới đỉnh phong của thế giới này!
Dựa thế người khác làm việc, đạo của ta không theo!
Trên thực tế, sau khi nghe từ đầu đến cuối những kiến thức về Thiên Vận Kỳ, Vân Dương đã có quyết định này.
Tự lực cánh sinh, chính mình cướp đoạt!
Nếu không phải Thiên Vận Kỳ là thứ độc hữu trên thế giới này, Vân Dương thậm chí có suy nghĩ tự sáng lập!
Vân Dương không phủ nhận Thiên Vận Kỳ chính là nền tảng phân chia tu giả trên thế giới này, còn là thần vật siêu phàm, nhưng trên người mình thứ xứng danh thần vật chẳng lẽ còn thiếu?
Bất luận Lục Lục, Thiên Ý Chi Nhận, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, cái nào không phải thần vật vạn thế khó tìm. Vân Dương tự tin gia sản bản thân tuyệt đối không kém hơn thứ gọi là Thiên Vận Kỳ kia!
- Ta còn một câu hỏi cuối cùng.
Vân Dương nói.
- Cái gì…
Tiểu mập mạp đáp theo bản năng.
- Cái gì, ngươi nói cái gì?
Vân Dương bị đáp án của tiểu mập mạp làm cho loạn cào cáo, trả lời vậy là sao, cái gì là cái gì?
Tiểu mập mạp giờ mới bửng tỉnh, tranh thủ thời gian mất bò mới lo làm chuồng:
- À… Ta hỏi là câu hỏi gì?
- Thiên Vận Kỳ này rốt cuộc từ đâu đến? Thứ này huyền ảo kỳ lạ như vậy, chắc chắn lai lịch cũng bất phàm?
Vân Dương trầm giọng nói.
- Thiên Vận Kỳ, tên cũng như ý nghĩa, đương nhiên là bảo vật do trời cao trao cho.
Tiểu mập mạp nghe câu hỏi của Vân Dương lại mơ mơ màng màng, nửa ngày sau mới đưa ra một đáp án rất hư ảo.
- Trời cao trao cho? Nếu Thiên Vận Kỳ là trời cao trao cho nên số lượng đã được định sẵn. Thế thì một môn phái cướp đoạt Thiên Vận Kỳ của môn phái khác rõ ràng là dùng sức mình cưỡng ép thu nhận, câu có phải trời cao trao cho. Nói trời cao trao cho chẳng phải lừa mình dối người ư?
Vân Dương nói.
- Cái này à, hai cái này thật ra không phải là một.
Tiểu mập mạp nhẹ nhàng thở dài nói:
- Cái gọi là trời cao ban cho thật ra về bản chất rất khác biệt với tranh đoạt giữa các môn phái, khác biệt ấy phải nói từ khởi điểm đầu nguồn của Thiên Vận Kỳ...