Mấy người kia phiền muộn không gì sánh được.
Dân bản địa xung quanh Thất Tinh Hồ đã bị bọn hắn giết sạch, thậm chí trong phạm vi ngàn dặm cũng không còn sinh vật sống, không có một nửa vết chân, đã là một vùng đất chết.
Thế mà còn có người đến đây!?
Hơn nữa, tu vi lại cao như vậy, mà càng hơn nữa, lại là hai người đến!
Thật sự khiến người ta phiền muộn a!
Không nói những thứ trước đó, chỉ nói hai người kia tu luyện công pháp gì a? Tại sao bá đạo như thế, chúng ta đã chuẩn bị hi sinh một nửa diệu dụng của ánh sáng trăng sao, thế mà còn chưa đủ, lập tức cướp đoạt hơn chín phần, thế này còn để chúng ta sống không a?!
Vừa bắt đầu đã hấp thụ linh khí khổng lồ như vậy, không sợ ăn no bể bụng a?
Nào ngờ, sau khi Vân Dương và Kế Linh Tê hấp thu linh khí khổng lồ này, còn đang nói thầm trong lòng: Sao mà... Linh khí này nhìn thì khủng bố, thực tế... Lại ít như vậy?
Đêm thứ nhất trôi qua khi Vân Dương và Kế Linh Tê còn đang hoang mang khó hiểu.
Ừm... Những người kia phiền muộn, phẫn nộ hay nguyền rủa, vân vân, hai người Vân Dương hoàn toàn không để ý, tôm tép không đủ thành đạo!
Mười một người kia phiền muộn phẫn nộ, thầm nguyền rủa hai người Vân Dương hấp thu quá nhiều linh khí, bạo thể mà chết quách đi, nhưng bọn hắn hồn nhiên không biết, sau khi Vân Dương và Kế Linh Tê hấp thu hơn chín phần linh khí huyền dị dưới ánh sáng sao trăng, vẫn cảm thấy rằng: Cường độ linh khí bực này, mặc dù cũng có thể nói thần kỳ, nhưng suy cho cùng, vẫn y nguyên... Chẳng qua chỉ như vậy, không hơn!
Nói ra lời này thật muốn ăn đòn, nhưng người nói chuyện chính là Vân Dương và Kế Linh Tê, mỗi ngày linh khí quán đỉnh, ngủ một giấc tu vi tiến nhanh, càng có vô số Đông Cực Tử Tinh phụ trợ tu luyện, vẫn là hợp tình hợp lí, dù sao thì nếu so sánh linh khí kỳ dị trước mắt với linh khí bọn hắn vẫn dùng tu luyện, đúng là cũng chỉ... Cùng lắm là quái dị một chút mà thôi.
Về phần cái gì mà... Kỳ ngộ tuyệt thế?
Tất nhiên không đáng nói!
Thế này cho dễ so sánh: Mười mấy người ở đây đều là người nghèo, hôm nay được ăn tiệm đã thấy rất tốt, nếu có thể ăn tiệm mỗi ngày, đó chính là cuộc sống trong mơ... Nhưng Vân Dương và Kế Linh Tê lại là người ăn ở tửu lâu đỉnh cấp mỗi ngày...
Có lẽ đồ ăn ở tiệm nhỏ này phi thường xuất sắc, nhưng trong mắt Vân Dương và Kế Linh Tê, chỉ là có một phong vị khác, đáng giá nhấm nháp một lần, nhưng cũng chỉ thế thôi, thật sự chỉ có thế thôi.
Đến lúc rạng sáng, rốt cuộc những Thiên Võng do ánh sáng sao trăng dệt thành cũng dần tán đi.
Đất trời nơi đây cũng khôi phục hoàn cảnh ban đầu, xung quanh tái hiện âm thanh côn trùng râm ran, càng thanh thúy gấp mấy lần.
- Cái này có chút... Không xứng với kỳ danh a.
Kế Linh Tê mở to mắt, nhức đầu nói:
- Ít nhất là so với diệu dụng trong tưởng tượng, thất vọng... Tình huống thế này, ở đâu còn có đại bí mật kinh thiên động địa gì chứ...
Kế Linh Tê nói:
- Cái gọi là đại bí mật kinh thiên động địa, chỉ có như thế?!
Vân Dương cũng có cảm giác tương tự, trầm ngâm chốc lát:
- Ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng có lẽ chỉ là tu vi hiện tại của chúng ta đã quá cao, vượt xa lĩnh vực của tu giả bình thường... Kỳ thật, theo lẽ thường mà nói, đây đã là thánh địa tu hành hiếm có, ít nhất là khi ta vừa đạt được tin tức này, đúng là cơ duyên hiếm có, dù sao hoàn cảnh này cũng đã hấp dẫn đám tu giả Đạo cảnh ẩn cư ở đây...
Nghĩ sâu hơn một chút, nếu sau thời điểm đạt được tin tức này, ta nhanh chóng đi đến nơi đây, có lẽ đã sớm bị đám người này tiện tay diệt sát, đám người này, tùy tiện một tên đều có thực lực vượt xa Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh, cho dù ta hóa thân phong vân, cũng khó... Nói chung, chẳng qua chỉ là trước khác nay khác mà thôi.
Kế Linh Tê chậm rãi gật đầu:
- Lời này cũng đúng. Vậy, bây giờ chúng ta làm gì? Lập tức khởi hành rời đi?
Vân Dương ngẩng đầu nhìn trời:
- Không vội, hôm nay là 14, ngày mai chính là đêm trăng tròn. Chúng ta đợi thêm chút nữa. Bảy ngọn núi vây quanh Thất Tinh Hồ thật sự có chút ý tứ, có vài phần giống như hình thức ban đầu của Thất Tinh Thiên Linh Trận... Nhất là sau khi dẫn động ánh sáng sao trăng, càng có xu thế kia.
- Đương nhiên, nếu thật đúng là Thất Tinh Thiên Linh Trận dẫn động lực lượng chu thiên tinh thần, nhất định không chỉ dừng lại ở trăng sao như thế.
Vân Dương mỉm cười nói:
- Thất Tinh Thiên Linh Trận, vào đêm trăng tròn sẽ phát huy hiệu quả lớn nhất, nếu ngày mai vẫn chỉ giống như hôm nay, vậy chúng ta không lưu lại nữa, trực tiếp đi Huyền Hoàng giới từ đây.
Kế Linh Tê ừm một tiếng:
- Cứ như vậy đi, mấy ngày này ta thật sự có chút áp chế không nổi tán loạn uy năng, luôn cảm thấy có dấu hiệu huyền khí mất khống chế...
Nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nói:
- Vân Dương, sao ngươi biết được nhiều như thế.
Vân Dương cười:
- Đây cũng không phải làm sao ta biết được nhiều, mà Thất Tinh Thiên Linh Trận kia vốn là trận pháp lưu lại trong truyền thuyết, ta cũng không xác định, thậm chí hoàn toàn không biết phương pháp bố trí trận thế kia. Chỉ là thấy vị trí địa lý của bảy ngọn núi này có điểm đặc biệt, nơi đây lại có ánh sáng huyền diệu chiếu rọi, vì thế mới nhớ tới cách nói: Thất Tinh Thiên Linh Trận có hiệu quả "Hướng thiên đoạt linh", lúc này mới suy đoán một chút.
- Về phần vì sao phải đợi đến đêm trăng tròn... Kỳ thật cũng chỉ bởi vì, trong thời gian dài như thế, ta vẫn luôn giám sát thần thức của những người kia, cả nhịp tim mạch đập... Sau đêm nay, có thể nói bọn hắn đã thống hận chúng ta đến cực điểm, nhưng ở thời điểm rạng sáng, trong thần thức bọn hắn lại có một loại cảm xúc vui mừng và buông lỏng, tựa như đang mong chờ thứ gì. Mà tim bọn hắn cũng đập nhanh dị thường. Lúc thiên địa này hiện ra dị tượng, mười một người dĩ nhiên chỉ lo xem xét động tĩnh của chúng ta, đây hiển nhiên không hợp lẽ thường, nhất là với loại người như bọn hắn.
- Kỳ thật vừa rồi ta đã cố ý toát ra cảm xúc thất vọng trong thần thức, mà bọn hắn cũng đột nhiên vui mừng buông lỏng ở thời điểm này.
Vân Dương mỉm cười:
- Linh Tê, ngươi nói xem, bọn hắn đang chờ đợi cái gì?
Kế Linh Tê xoay chuyển đôi mắt:
- Bọn hắn chờ đợi gì sao? Ngươi muốn nói bọn hắn chờ đêm trăng tròn?
Vân Dương cười nói:
- Hơn phân nửa không phải chờ đêm trăng tròn, mà là đang chờ chúng ta rời đi. Ừm, ta cũng đã biểu hiện thất vọng là nơi này chẳng huyền diệu bao nhiêu, tự nhiên bọn hắn sẽ rất hy vọng chúng ta thật sự chướng mắt nơi này mà mau chóng rời đi...
- Ban đầu, bọn hắn sợ nhất hẳn là thực lực của chúng ta có thể lấy mạng bọn hắn bất kỳ lúc nào, nhưng hôm qua ta đã buông tha bọn hắn, về cơ bản bọn hắn sẽ không còn lo lắng về tính mạng, trên cơ sở này, còn có chuyện gì khiến bọn hắn cảm thấy buông lỏng và vui vẻ, chỉ có thể là sau khi chúng ta rời đi, bọn hắn vẫn có thể an hưởng bí mật ở nơi này.
- Mặt khác, bọn hắn vui mừng càng lộ ra có quỷ. Có chúng ta ở đây chèn ép, tùy thời có thể đánh chết bọn hắn, trong tình huống này, bọn hắn còn có thể vui mừng...
Vân Dương ngừng lại một chút:
- Cho nên, chúng ta không cần vội vã rời đi.
- Căn cứ vào những điểm này, ta mới quyết định chờ sau đêm trăng tròn.
Ánh mắt của Vân Dương tập trung trên gương mặt xinh đẹp của Kế Linh Tê, ôn nhu nói:
- Hiện tại ngươi hiểu rồi a?
Kế Linh Tê bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế, ta không nghĩ sâu xa như ngươi... Ai, các ngươi... Không biết đầu não có bộ dạng thế nào, làm sao xoắn xuýt nhiều như thế, tùy thời thuận miệng một câu cũng có thể đội cho người ta một cái mũ lớn... Từ một điểm nhỏ xíu cũng có thể thu được nhiều tin tức như vậy, thật là đáng sợ.
Vân Dương cười ha ha:
- Đáng sợ nhất chính là tư duy, kỳ thật những chuyện này, chỉ cần chịu khó suy nghĩ một chút, dựa theo phản ứng của bọn hắn, suy nghĩ vì sao... Lập tức có thể biết được đại khái, mọi chuyện đều suy nghĩ thêm một hai bước, dù sao cũng không phải chuyện xấu.
- Nhất là về sau, khi ta không ở bên cạnh ngươi, mặc kệ sự tình gì, ngươi đều phải suy nghĩ như thế, nghĩ kỹ mọi thứ.
Kế Linh Tê gật gật đầu, ừm một tiếng.
Một ngày một đêm không nói chuyện, đảo mắt đã đến đêm trăng tròn...
Mặt trời chiều xuống dưới đỉnh núi, phương tây còn đang hiện ánh chiều tà chan hòa, một khắc này, mặt trăng vừa mới ngoi lên trên bình địa trước mặt...
Trong một khoảnh khắc ngẩn ngơ, khu vực hơn mười dặm xung quanh Thất Tinh Hồ đột nhiên rơi vào một mảnh sáng chói dị thường.
Mặt trời rõ ràng đã xuống dưới núi, đột nhiên tỏa ra vạn tia ánh vàng, phóng thẳng lên trời cao.
Mà mặt trăng chậm rãi lên cao bên kia, cũng phát ra vạn tia ánh bạc trong khoảnh khắc này, cũng phóng thẳng về phía chân trời.
Giờ khắc này, một khoảnh khắc này, một sát na này, ánh vàng của mặt trời và ánh bạc của mặt trăng, đồng thời giao hội giữa không trung. Một bên huy hoàng, một bên thanh lãnh, lại dung hợp hoàn mỹ!
- Nhật nguyệt cùng minh!