Trên đầu thành, Vân Tiêu Dao cũng năm chặt một chiếc nhẫn, nhìn thân ảnh Vân Dương cùng Kế Linh Tê rời đi càng lúc càng xa, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Mãi cho đến khi thân ảnh hai người đã hoàn toàn khuất, Vân Tiêu Dao vẫn còn đang sững sờ.
Gió đêm quét qua, trên đầu thành truyền ra một tiếng thở dài nhẹ nhnangf.
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay lại, siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
- Cả đời ta, quyết không mở chiếc nhẫn này.
Vân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Đây là lễ vật mà nhi tử của hắn cho hắn.
Nhưng hắn không muốn biết bên trong có những gì.
Hắn chỉ muốn giữ lại một cách hoàn hảo nhất, giữ lại thật hoàn hảo.
…
Kế Linh Tê cùng Vân Dương một đường hướng đông, tốc độ không phải quá nhanh, đương nhiên, không quá nhanh này cũng là so với tốc độ cực hạn của bọn hắn, còn so với tốc độ người thường, thực lớn hơn không biết bao nhiêu lần,
Hai người vừa đi, vừa cảm nhận khí cơ.
Đều có một cảm giác rõ tệt: Chỉ cần ta muốn đi, hiện hoàn toàn có thể toàn lực phát động Huyền khí, sau đó, rời khỏi thế giới này, tiến vào Huyền Hoàng giới!
Loại cảm giác này, càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càng sáng tỏ.
Hai người không tự chủ mà cùng suy nghĩ.
Nhưng hai người cũng không làm vậy.
Tứ Quý lâu còn chưa diệt!
Trên đường đi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy khói bếp lượn lờ, bách tích ven đường, mặt mũi tươi cười, một bộ dạng như triệt để buông lỏng.
Mỗi khi tới gần một sơn trang, đều chỉ thấy mấy đứa nhỏ truy đuổi chơi đùa, ngẫu nhiên còn chạy lên đường lớn.
Người đi trên đường cũng nối liền không dứt, nam bắc vãng lai, đông tay đều có, cũng không hề có vẻ lo sợ tuyệt vọng không yên như khi tứ quốc vây kín, từ trên mặt mỗi người, đều có thể nhìn thấy hy vọng tốt đẹp về cuộc sống, còn có một phần tự tôn tài trí hơn người.
Ngẫu nhiên còn thấy quân đội đi qua, phàm là những quán trà ven đường, đều sẽ nhiệt tình chào hỏi mời các binh sĩ dừng chân uống ngụm nước, biểu đạt tâm ý. Tất nhiên, quân đội sẽ không thể dừng, đành phải mỉm cười phất tay đi tiếp.
Đợi đến khi quân đội đi qua, chủ nhân quán trà lại dứt khoát chuyển quán sát mặt đường, chờ quân đội lại đến, dứt khoát bưng khay, đưa từng bát tới tận tay các chiến sĩ.
Không cần sao được, đây là tâm ý của ta, quân đội có quy củ, nhưng ta cũng muốn tận tâm ý!
- Linh Tê, ngươi biết không, nguyện vọng lớn nhất của chín huynh đệ chúng ta, chính là được nhìn thấy cảnh tượng như vậy!
Vân Dương thỏa mãn nhìn người ven đường, lòng đầy vui vẻ, lại nhịn không được mà thả thậm bước chân, ngừng chân nhìn chủ nhân quán trà đưa nước cho các chiến sĩ.
- Đại ca đã từng nói, nếu có một ngày, dân chúng Ngọc Đường có thể ăn no mặc ấm. Đi thì ngửa đầu, ưỡn ngực oai vệ, ngạo ý nghiêm nghị, không kiêu không ti… thì, ngày thiên hạ đại đồng đã không xa. Mà sở nguyện cả đời huynh đệ chúng ta, cũng sẽ thành sự thật. Vì mục tiêu đó, sinh tử vô hối, bách chiến không từ.
- Bây giờ, tứ phương Ngọc Đường đều đã an định, bá nghiệp nhất thống đã ở trước mắt, gần trong gang tấc. Tương đối mà nói, lòng tự tin của dân chúng đều được dâng lên. Ngọc Đường, đã có sống lưng không thể phá vỡ, chỉ cần sông lưng này còn, sự phấn đấu của chúng ta liền không uổng phí.
Vân Dương vui mừng nói:
- Nói cách khác, mục tiêu phấn đấu cả đời của chúng ta, đã có thể xem như hoàn thành, cuối cùng ta cũng không cô phụ phó thác của các huynh trưởng, sau này gặp lại, ta cũng có mặt mũi nhìn thẳng bọn họ, ta thực sự vui vẻ, thực sự hưng phấn.
Kế Linh Tê tôn kính nói:
- Các ngươi đều là người không tầm thường, ngươi cùng ca ca ta đều như vậy, những ca ca khác cũng như thế.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Có lý, tất cả mọi người đều như vậy.
Kế Linh Tê nói:
- Mà ý của ngươi, là sau khi Ngọc Đường nhất thống, ngươi sẽ không tham gia nữa sao?
- Không sai.
Vân Dương thầm trầm vuốt càm:
- Tình thế đã sáng tỏ, bất kể là có Vân Tôn tham gia hay không, thiên hạ này, Thiên Huyền đại lục này cũng nhất định thống nhất trong tay Ngọc Đường, nhiều lắm cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn! Tồn tại của Vân Tôn, hiện tại cũng chỉ có tác dụng tinh thần mà thôi.
- Trước đó, ta đã có thể nhìn thấy trên gương mặt mỗi người dân Ngọc Đường, cố nhiên vẫn tràn đầy nhiệt huyết không cam lòng, nhưng mà càng nhiều hơn là thống khổ tuyệt vọng. Hiện tại, mỗi một bách tính bình dân, từ làm ruộng đến buôn bán, từ quân đội đến quan phương, đều viết đầy tự hào cùng dã tâm trên mặt!
Vân Dương mỉm cười nói:
- Đây là cường thịnh chi cơ, là căn bản cho vạn thế không dời!
Kế Linh Tê trầm tư hỏi:
- Nhưng… các quốc gia khác, sao lại có thể ngồi yên nhìn Ngọc Đường thống nhất?
- Lòng người trước nay đều vậy, đó là điều đương nhiên.
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Thống nhất cùng bị thống nhất, sao có thể giống nhau. Nhìn vào chiến tranh, nếu muốn truy cứu căn bản ai đúng ai sai cũng rất khó nói, chỉ là lập trường khác biệt mà thôi. Lấy lập trường cá nhân mà tính, ai cũng đúng cả, cả Hàn Sơn Hà, cả Tử Nguyên Long, hay là Thu Kiếm Hàn hay là ta… tất cả lựa chọn của chúng ta, đều là đúng, đều là những điều có lợi nhất cho thần dân bổn quốc!
- Trong mắt của ta, mỗi một vị quân chủ đều cho thống nhất thiên hạ trong tay mình mới là điều tốt nhất cho người trong thiên hạ. Thứ nhất, đó là dã tâm, dục vọng, là cảm giác thành tựu, cũng đồng thời, là một sức mệnh từ cõi U Minh. Cũng cảm giác bản thân có thể quản lý được thiên hạ, ân huệ tỏa chúng sinh, quang diệu vạn thế!
Thanh âm Vân Dương chậm chậm nói.
- Nhưng đến cùng ai mới chính là thiên hạ bá chủ, xưa nay không phải bọn hắn có thể tự định đoạt, chỉ có thiên hạ đại thế mới có thể quyết định, mới có thể kết luận.
- Từng ấy năm tới nay, Ngọc Đường vẫn luôn trong hạch tâm vòng chiến, mấy vạn vạn dân chúng bị ức hiếp đến biệt khuất vạn phần. Hi sinh càng như khảm vào đáy lòng mỗi con dân Ngọc Đường. Quốc gia như vậy, chỉ cần có một chút xíu hy vọng, chúng ta cũng có thể dùng thế tinh hỏa liệu nguyên mà bừng sáng!
- Lấy đó làm cơ, chúng ta còn không thống nhất được thiên hạ, vậy còn người nào có tư cách hơn?!
- Xét đến cùng vẫn là câu nói kia, chuyện thiên hạ, không có đúng sai, chỉ có mạnh và yếu, cũng chỉ có lựa chọn lập trường!
- Chúng ta, từ một quốc gia bị ức hiếp trưởng thành đến ngày nay, sống lưng được dựng từ chiến tranh, không muốn kẻ nào, không một thế lực nào có thể ép đổ.
Vân Dương hứng thú, nhìn ven đường, thời tiết đã dần ấm lên, màu xanh biếc chậm rãi phủ khắp mặt đất, theo gió chập chờn, tràn đầy khí tức sinh mệnh, sinh cơ dạt dào.
Ven đường, một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh chạy đến, khi thấy hai người Vân Dương, chớp chớp mắt hỏi:
- Thúc thúc, ngươi có muốn đến uống một chén trà hay không?
Vân Dương cười ha ha một tiếng, xoa đầu bé trai:
- Thúc thúc không khat, ngươi tên là gì?
Đứa nhỏ có chút ngại ngùng:
- Ta gọi là Tam Hổ Tử.
- Ừm, là Tam Hổ Tử…
Vân Dương thú vị cười cười:
- Ta đoán ngươi còn hay ca ca, một người là Đại Hổ Tử, một người là Nhị Hổ Tử, đúng không?
Bé trai lập tức ngạc nhiên nhìn Vân Dương:
- Thúc thúc, sao ngươi biết? Ngươi là thân thích nhà chúng ta sao? Nhưng sao ta lại không biết ngươi nhỉ, trí nhớ của ta khá tốt a!
Kế Linh Tê đứng bên không nhịn được mà hé miệng yêu kiều.
Vân Dương nói:
- Ừm… hai ca ca của ngươi đâu? Sao không đưa ngươi đi chơi?
Đứa nhỏ phấn chấn nói”
- Hai ca ca ta đều đi quân đội làm tướng quân, bọn hắn đều là đại anh hùng, mẹ nói, bọn hắn cùng cha ta đều là đại anh hùng, đại tướng quân! Tết xuân vừa rồi, Hổ Tử còn dâng hương cầu phúc cho bọn hắn a!
Cùng cha.
Dâng hương!
Cầu phúc?!