Kế Linh Tê liếc mắt, nhịn không được mà có chút đỏ mặt, càng cảm thấy thật chờ mong.
Nếu như ta làm thế, có thể giúp hắn triệt tiêu tổn thương, thực ra ta lại rất tình nguyện…
Hồng quang trên người Kế Linh Tê, Thượng Quan Linh Tú cũng hiểu rõ, cho nên câu nói này nói ra thực không chút nghĩ ngợi.
Không chỉ Thượng Quan Linh Tú, ngay cả Vân Dương vốn không định đưa ai theo, cũng hơi động tâm, nhịn không được mà suy nghĩ.
- Hôm nay ngươi đấu trí đấu lực đấu mồm với Niên tiên sinh kia cả ngày, trước nghỉ ngơi một chút, ăn ngon một bữa, sau đó lại nói sau.
Thượng Quan Linh Tú đi chuẩn bị đồ ăn.
- Ngươi thực sự nắm chắc sao? Ta muốn nghe lời nói thật!
Kế Linh Tê đưa mắt phượng nhìn Vân Dương, quan tâm không nói thành lời.
- Nắm chắc…
Vân Dương nói:
- Nếu chỉ vẻn vẹn có mình ta, xác thực cũng không quá chắc, nhưng nếu có ngươi giúp ta, phần thắng tăng gấp mấy lần.
- Được, ngươi nói đi, ta cần làm gì!
Kế Linh Tê lập tức hưng phấn, chỉ cảm thấy bản thân khổ tu mấy ngày nay, rốt cục cũng được coi trọng, đã có đất dụng võ!
Đối việc Vân Dương nói: Ta cần ngươi giúp. Kế Linh Tê thực sự cao hứng.
Hóa ra, nàng vẫn có thể làm chút chuyện cho hắn a?
Không chỉ vẻn vẹn đứng sau lưng, vĩnh viễn không lên được mặt bàn!
Mặc dù tu vi của Kế Linh Tê còn trên Vân Dương, nhưng khi hai người ở cùng, vô luận Kế Linh Tê ra vẻ cường thế thế nào, áp chế khi luận bàn thế nào, nhưng trong lòng vẫn là một phương yếu thế, thường thường mơ hồ biến thành được chiếu cố.
Đối với điểm ấy, bản thân Kế Linh Tê cũng không làm rõ ràng.
Rõ ràng nàng lợi hại hơn Vân Dương a.
Sao lúc nào cũng là hắn chiếu cố nàng?
Ừm, mặc dù đáy lòng Kế Linh Tê cũng rất muốn được chiếu cố như vây.
Vân Dương kéo nàng vào trong phòng.
Lôi ra bảy viên Đông Cực Tử Tinh, mỉm cười nói:
- Chuyện ta cần ngươi giúp ta hoàn thành, chính là hấp thu hết năng lượng trong mấy viên tử tinh này, dùng tốc độ nhanh nhất mà không để lại họa ngầm để hấp thu.
- Đây là cái gì? Thiên tài địa bảo? Năng lượng kết tinh?
Kế Linh Tê ngạc nhiên hỏi.
- Thứ đồ chơi này là gì ta cũng không rõ lắm, tóm lại là đồ tốt hiếm có.
Vân Dương nói:
- Chút nữa ngươi vận khởi tâm pháp, ta sẽ ở bên hiệp trợ, chúng ta dùng Huyền khí giao hòa, hợp dòng hai cỗ nội lực thành một chu thiên vận hành, tận sức tăng tu vi tự thân. Trong hai ngày giảm xóc tới, nhất định phải để thực lực bản thân tiến thêm một bước. Sau đó liền xuất phát!
Nói xong liền làm, Vân Dương không chút chủ quan lãnh đạm, đầu tiên bố trí một cái Mê Huyễn trận, sau đó tại giữa Mê Huyễn trận, lại bày bảy viên Đông Cực Tử Tinh theo vị trí Bắc Đẩu Thất Tinh. Sau đó dùng một sợi tơ vàng xuyên qua, một đầu tơ nắm trong lòng bàn tay.
Cứ vậy mà tạo thành một cái tụ linh trận cỡ nhỏ, lấy tơ vàng làm đường dẫn kết nối, chỉ cần dùng Huyền khí kích hoạt, liền có thể nhanh chóng hấp thu linh khí.
- Bắt đầu!
Hai người ngồi đối diện quanh Thất Tinh trận.
Vân Dương một tay bắt tơ vàng, một tay đối chưởng với Kế Linh Tê, thấp giọng nói:
- Tập trung vận chuyển công pháp của ngươi, lấy Huyền Âm chân khí, kích phát linh khí trong tử tinh, tuyệt đối không nên chậm chễ, cần toàn lực ứng phó.
Kế Linh Tê theo lời mà làm, Huyền khí chầm chậm vận chuyển, ngay khi Huyền khí tiếp xúc đến tử tinh, ông nhẹ một tiếng, linh khí trên tử tinh bốc lên.
Cơ hồ cùng lúc đó, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của Vân Dương cũng theo đó mà vận chuyển, lấy tơ vàng làm môi giới, tiếp lấy linh khí do tử tinh tiết ra, linh khí tràn vào kinh mạch, nhanh chóng du tẩu quanh kinh lạc, từ tay phải độ nhập vào cơ thể Kế Linh Tê.
Kế Linh Tê chỉ thấy một cỗ linh nguyên tràn trề không gì sánh nổi tràn vào cơ thể, kinh mạch quanh thân bỗng phồng lên, linh nguyên tràn trề nhanh chóng chuyển hóa thành linh khí bàng bạc, tựa như trường giang đại hà, chảy trồm trong kinh mạch.
Chỉ trong nháy mắt, linh khí đã tràn đầy quanh thân.
Kế Linh Tê khẽ đổi tâm niệm, toàn lực vận chuyển công pháp, một phần dẫn lưu lực lượng hướng vào đan điền, biến cho bản thân sử dụng, một phần lại đi qua tay trái, lần nữa phân lưu chuyển về, chuyển thành vòng tuần hoàn tiếp theo.
Mà bên kia, Vân Dương cũng đang làm chuyện giống vậy.
Bảy khối Đông Cực Tử Tinh, đồng thời tán ra hào quang chói sáng, chói lọi vô tận.
Kế Linh Tê kinh hãi nhìn bảy khối tử tinh phát ra uy năng mênh mông, đồng thời cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì tâm pháp của nàng, đã sớm không phải tâm pháp tu luyện khi còn ở Kế gia, mà chính là do lão cha không đứng đắn của nàng lưu lại thần niệm truyền thừa, không những có công hiệu siêu phàm, mà bản thân nó cũng đã mang cấp độ vượt xa khỏi công pháp tu hành trên thế gian này. Mà mặc dù Vân Dương có thân phận Vân Tôn bí ẩn, công pháp tu hành của hắn đáng lý cũng chỉ nên giới hạn trong thế giới này, tuyệt không thể đánh đồng với nàng được!
Nhưng, hiện thực lại là, khi nàng vận chuyển tâm pháp, phối hợp với tâm pháp của Vân Dương, sau khi hình thành một đại tuần hoàn, thế mà không hề có bất cứ chỗ nào mất cân đối, thậm chí là phù hợp đến khó nói thành lời!
Tốc độ vận công của cả hai như tăng lên gấp đôi, chói sáng như kỳ quan!
Linh khí không ngừng gào thét trong kinh mạch, tốc độ tăng phúc càng lúc càng nhanh, có điều tuy nhanh mà bình ổn, không mảy may hỗn loạn.
Chỉ hàng công mới nửa canh giờ, linh khí trong đan điền đã tiếp cận mức độ bão hòa, nhất định phải tiến hành áp súc, nếu không không thể tiếp tục được nữa, có hấp thu Huyền khí từ ngoài, thì vẫn chỉ là tốn công vô ích.
Có điều, sao Vân Dương lại biết, công pháp của hai người lại có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhịp nhàng ăn khớp đến vậy?
Nhớ là nàng chưa từng nói gì với Vân Dương về đặc tính công pháp tu hành a.
Chuyện này… thực sự quá khó hiểu, càng khó tin!
Linh khí cọ rửa thân thể hai người, hai người đều cảm nhận được thực lực của mình từng chút tăng trưởng, dần dần hai người tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, hoàn toàn tiềm tu, trong lòng không còn bất cứ suy nghĩ nào khác, một lòng cầu tinh tiến.
…
Thượng Quan Linh Tú yên lặng đẩy cửa phòng, lại chỉ thấy linh khí trong phòng không ngừng gào thét, hoàn toàn không thấy được thân ảnh của hai người, mặc dù kinh hãi với động tĩnh luyện công, nhưng cũng biết không thể quấy rầy, kinh ngạc nhìn nửa ngày, rốt cục thở dài, yên lặng kiếm một cái ghế, ngồi ở ngoài cửa, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ngơ ngác xuất thần.
Một hồi lâu sau, Thượng Quan Linh Tú đột nhiên vận khởi toàn bộ tu vi, tận sức nắm chặt tay lên chuôi kiếm, hung hăng vặn một cái.
Buông tay ra, nhìn thủ ấn nhàn nhạt trên chuôi kiếm, lại cảm nhận đau đớn trong tay, không khỏi nhớ lại cảnh tượng mấy ngày trước, Kế Linh Tê cũng từng cầm một thanh kiếm tương tự, nhẹ nhàng vặn thành cái bánh quai chèo. Sau đó tiện tay nắm một cái, chiếc bánh kia lập tức hóa thành đống sắt vụng…
- Kém quá xa, chênh lệch quá xa, sao lại kém xa vậy cơ chứ…
Thượng Quan Linh Tú cười khổ, lẩm bẩm nói:
- Ta cứ như vậy, sao có thể theo kịp bước chân của hắn?