Danh bất chính, ngôn bất thuận, chính là câu nói mà Thiên Đạo Xã Tắc môn kiêng kỵ nhất, nếu không phải do tình thế bất đắc dĩ, bọn hắn cũng thực không muốn hành động cực đoan như vậy, lấy lực bức hiếp, khiến người khinh thường.
Nhưng mắt thấy đại thế đã mất khống, thiên vận nhân vận đều không ở bên, nếu còn không dùng lực, đến lúc đó sẽ là mất tất cả.
Nhưng nếu Ngọc Đường Hoàng có thể thay đổi mục đích, sắc phong Thiên Đạo Xã Tắc môn, như vậy chẳng khác nào giúp bọn hắn điền đầy vào nhược điểm, cho nên vừa nghe được hai chữ sắc phong, ánh mắt hắn bản năng mà phát sáng, vẻ bình thản đã không còn, chuyển thành nóng vội động lòng.
Hoàng đế Bệ hạ trầm mặt nói:
- Chuyện trước đó, cho ta thấy một điều, thực lực danh vọng của quý phái thực sâu không lường được, có thể nói là vô địch đương thời, cho nên Trẫm lại suy nghĩ, nếu quý phái có thể thay đổi tác phong, không tiếp tục cường quyền bá đạo như trước nữa, Trẫm có thể cân nhắc sắc phong quý phái thành hộ quốc giáo, truyền đạo khắp thiên hạ. Từ đó về sau, Ngọc Đường cùng quý phái sẽ thành thế dựa nhau mà sống, Ngọc Đường quốc tộ kéo dài, quý phái truyền thừa không kiệt.
Thanh âm kia kích động nói:
- Đa tạ Bệ hạ rộng lượng uông hàm, Bệ hạ đã có thành ý như vậy, chúng ta đương nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực, bảo vệ giang sơn Ngọc Đường, vạn thế không đổi.
Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:
- Nhưng Trẫm lại chưa thấy nửa phần thành ý của quý phái, trên thực tế, ngay cả hiện thân ngươi cũng không từng, nói thế nào đến tận tâm tận lực? Trẫm… ngay cả người cũng không gặp, nói thế nào đến sắc phong? Trẫm cũng không thể đứng không với văn võ cả triều, đi sắc phong Thiên Đạo Xã Tắc môn chứ.
Thanh âm kia có chút kích động không nhịn được:
- Đa tạ Bệ hạ, nỗi lòng của Bệ hạ, thảo dân đều hiểu, vậy để ta đi bẩm báo chưởng giáo Thánh Tôn, để chưởng giáo sư huynh tự mình tới viếng thăm Bệ hạ, cùng bàn đại sự, mong Bệ hạ chờ một chút.
Hoàng đế Bệ hạ hít một hơi thật sâu:
- Trẫm còn hy vọng, quý phái có thể khách khí một chút, Trẫm, mới là quân chủ!
Thanh âm kia liên thanh nói:
- Đương nhiên, Bệ hạ yên tâm, Bệ hạ yên tâm.
Lập tức liền vô thanh vô tức, hiển nhiên đã chạy đi bẩm báo.
Trong đại điện, bầu không khí vẫn trầm như cũ, sắc mặt đám đại thần vẫn rất khó coi.
Bọn hắn đều biết, vừa rồi Hoàng đế Bệ hạ cường thế như thế, nhưng chỉ cần đáp ứng sắc phong, vậy chính là thỏa hiệp, chính là khuất phục!
Vẫn vô cùng nhục nhã!
Nhiều lắm là thêm một tấm màn che, chỉ thế mà thôi!
Có ý nghĩa gì?
Bầu không khí yên tĩnh như chết.
Hoàng đế Bệ hạ trầm mặt chờ đợi, tại chỗ sâu trong đáy mắt, ẩn một mảnh vui mừng.
Chúng võ tướng lòng đầy căm phẫn, huyệt Thái Dương trực nhảy lên, ánh mắt như muốn phun lửa. Đám văn thần cũng thấy sỉ nhục lây, phẫn nộ tới cực hạn. Đây, mới là lý do chính khiến Hoàng đế Bệ hạ vui mừng.
“Đây mới là đế quốc chi hồn!”
Trải qua chuyện này, đến lúc Ngọc Đường thống nhất thiên hạ, Ngọc Đường triều đường mới thực sự ngưng tụ, mới thực là thiên thu vạn tái!
…
Ngọc Đường Hoàng nói thẳng đến điểm yếu hại của Thiên Đạo Xã Tắc môn, cho nên cũng không lâu sau, một thanh âm đã thản nhiên vang lên:
- Thiên Đạo Xã Tắc môn đương đại chưởng môn Tây Môn Hoàn Vũ hiệp đồng môn hạ đệ tử cầu kiến Ngọc Đường Hoàng đế Bệ hạ, nguyện Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:
- Chuẩn.
Thanh âm vừa dứt, trên đại diện phốc nhỏ một tiếng, sáu bóng người như bước ra từ hư không.
Một người cầm đầu, khuôn mặt gầy gò, dánh người cao cao, ba sớ râu dàu, phiêu nhiên xuất trần, hắn lặng yên đứng thẳng trên đại điện, lại khiến người cảm thấy thoáng như di thế mà độc lập, tựa như người trong chốn Thần Tiên, phảng phất lúc nào cũng có thể siêu thoát hồng trần, phi thăng mà đi!
Nói đơn giản, chính là tiên phong đạo cốt, thần thái phi phàm!
Mà năm người đi theo hắn tới, ai nấy cũng dung nhan tuấn mỹ, phong thái hơn người, khiến người ngoài nhìn vào, liền lập tức xuất hiện một phần hảo cảm không nói nên lời.
Trong mắt Hoàng đế Bệ hạ gần như bản năng lộ vẻ tán tưởng, hòa nhã nói:
- Tây Môn Hoàn Vũ?
- Chính là thảo dân.
Vị chưởng môn nhân của Thiên Đạo Xã Tắc môn tản nhiên mỉm cười, ung dung tự nhiên:
- Hai người bên cạnh thảo dân, chính là tả hữu hộ pháp trong môn, Tiêu Bất Khí, Mộng Vô Lượng. Hai người tiếp theo là trưởng lão, Bình Thế Thúy, Hải Vô Cương. Còn người cuối cùng chính là sư đệ bất tài của thảo dân, cũng chính là người trước đó đối thoại với Bệ hạ, Khổng Thiên Ba.
Tiêu Bất Khí cùng Mộng Vô Lượng đều có vẻ trung niên, mà Bình Thế Thủy cùng Hải Vô Cương thì lại mang tướng mạo già nua. Về phần Khổng Thiên Ba, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi, dung nhan tuấn mũ, ngọc thụ lâm phong.
Sáu người cùng khom mình hành lễ:
- Tham kiến Bệ hạ!
- Bình thân.
Hoàng đế Bệ hạ mỉm cười nói:
- Thiên Đạo Xã Tắc môn quả là có nhân tài đông đúc, riêng chỉ nhìn phong thái sáu vị, đã khiến lòng người sinh hâm mộ, không hổ là đệ nhất ẩn tông, thanh danh vang dội thực không phải hư danh.
- Thảo dân không dám nhận Bệ hạ khen như vậy.
Hoàng đế Bệ hạ khoát khoát tay, càng hòa ái dễ gần:
- Ai, có gì mà không dám nhận? Thiên Đạo Xã Tắc môn truyền thừa đã lâu, tuyên cổ dĩ hằng không biết đã từng trải qua bao nhiêu xuân thu tuế nguyệt, nói là thiên hạ đệ nhất tông cũng không hề quá khen! Tây Môn chưởng môn, xin hỏi hiện Thiên Đạo Xã Tắc môn có bao nhiêu môn nhân?
Tây Môn Hoàn Vũ cũng không chần chờ, càng cung kính nói:
- Thiên Đạo Xã Tắc môn, mỗi một đời đều có đúng ba trăm sáu mươi người. Chính là con số hợp chư thiên…
Hoàng đế Bệ hạ hỏi:
- Ba trăm sáu mươi người? Số lượng này hơi ít a, thực sự hơi ngoài dự đoán của Trẫm.
Tây Môn Hoàn Vũ mỉm cười:
- Bệ hạ có chỗ hiểu lầm, vừa rồi thảo dân nói ba trăm sáu mươi, vẻn vẹn chỉ là số lượng đệ tử một đời, không phải là toàn bộ môn nhân chỉ có chừng đó. Bản môn hiện tổng có sáu đời, từ đời thứ nhất tới đời thứ sáu, toàn bộ số người là hai ngàn một trăm tám mươi.
Hoàng đế cười nói:
- Vẫn có chút ít, sau này quý phái thành Ngọc Đường hộ quốc thần giáo, còn có trức trách phải làm, chỉ sợ còn cần mở rộng nhân thủ.
Nghe được lời ấy, trái tim Tây Môn Hoàn Vũ triệt để yên xuống, không kìm nổi mà nhếch miệng tươi cười:
- Mỗi thời mỗi khác, bản môn được Bệ hạ thưởng thức, sau đó tự nhiên phải lấy lệnh của Bệ hạ làm điểm xuất phát cùng nơi quy tụ.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Thực khó được một chưởng môn biết nghe lời phải, Trẫm có một yêu cầu quá đáng, không biết ngày sau khi Thiên Đạo Xã Tắc môn chiêu thu đệ tử, phải chăng có thể nghĩ đến tử đệ hoàng thất cùng số con em thế gia trong kinh thành một chút?
Tây Môn Hoàn Vũ càng thêm an tâm:
- Bệ hạ đã nói, thảo dân tự nhiên ghi nhớ trong lòng. Nhưng bản môn thu đệ tử, chú trọng nhất là tư chất… có điều Bệ hạ đã có lời, thảo dân tự sẽ nghe theo, đến lúc đó, sẽ ưu tiên chọn đệ tử trong phạm vi chỉ định của Bệ hạ, chỉ cần phù hợp điều kiện, liền thu làm môn hạ, toàn tâm bồi dưỡng, tuyệt không tư tàng.
Hoàng đế Bệ hạ vui vẻ cười nói:
- Như vậy thì hay quá, tin rằng qua chuyện này, quý phái liền có thể bồi dưỡng vô số nhân tài cho đế quốc, hay lắm hay lắm.
Hắn cười lớn:
- Chư vị ái khanh, các ngươi thấy sao? Đây có phải là chuyện tốt? Là diệu sự hay không! Ha ha ha ha.
Cả tòa Kim Loan điện, im ắng nửa ngày, không có bất luận thanh âm nào đáp lời.
Cho dù là đám đại thần ngày thường giỏi a dua, lúc này cũng ngậm chặt miệng không nói.