- Mấy người thái sư đã sớm chờ ở thiền viện.
Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng:
- Triệu tập mấy người các ngươi tới đây, bản ý cũng chỉ muốn ổn đỉnh quân tâm mà thôi. Ngôn luận như vậy mà truyền ra dân gian thì cũng thôi, quyết không thể khuếch tán trong quân. Điểm này, các ngươi hẳn cũng rõ ràng.
Đám người liếc mắt.
Đương nhiên là chúng ta hiểu.
Chỉ là trước đó ngươi gọi chúng ta tới đây, lý do cũng không có quang minh chính đại đến như thế a!
Nguyên nhân chính… có mà là ngươi muốn gọi chúng ta tới để trút lửa giận, phát tiết ngột ngạt trong lòng thì có?!
Có điều, nhìn từ điểm này, Bệ hạ đã sớm xác định trước mới gọi bọn hắn đến thương lượng… có vẻ như, cũng không có gì lo lắm thì phải?
- Nắm chắc thời gian, gọi Vân Tôn bí mật trở về đi.
Hoàng đế Bệ hạ đứng dậy, ánh mắt hơi chúc xuống, không muốn nhìn Vân Tiêu Dao, tựa như đang nói chuyện với mặt đất:
- Tình thế ở Tây tuyến đã định, hắn ở đó cũng không phát huy được nhiều tác dụng, mà kinh thành lại đang rối rắm như vậy, cần thần thoại như hắn về tọa trấn!
- Vâng.
Vân Tiêu Dao đáp ứng một tiếng.
Chuyện này, cũng chỉ có hắn mới có thể đáp ứng, người khác đáp ứng không được!
Hoàng đế Bệ hạ lần nữa hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Không thể không nói, đám quan văn đối phó với đám tử sĩ này, thực đúng là có vô số biện pháp.
Chí ít khiến Hoàng đế Bệ hạ nghe được mà động lòng.
Thực sự đúng là thuật nghiệp có chuyên công…
- Bệ hạ, tình thế trước mắt không thể vọng động, chỉ có thể từ từ phân hóa mà ứng phó.
- Phân hóa như thế nào, muốn tiêu diệt từng bộ phận?
- Bố cục của Thiên Đạo Xã Tắc môn kia đã thành đại thế, muốn cường công sẽ khó mà thu được hiệu quả, ngược lại chỉ khiến tự loạn trận cước, tốn công vô ích. Chúng ta cần chọn ra vài tên nổi bật trong đám tử sĩ kia, uy vọng trong sự kiện này càng cao càng tốt, sau đó ban chút chức quan, ca ngợi một chút… đây chính là các phân hóa…
- Văn nhân xưa nay vốn khinh ghét nhau, lại càng không thể chung hoạn chung vinh, nội bộ tự sẽ sinh mâu thuẫn, mấy người thu được lợi ích trước nhất đương nhiên sẽ cố gắng bảo vệ lợi ích của bản thân, tiến hành thuyết phục người khác. Chí ít, bọn hắn cũng sẽ không để cái đã được lại mất đi, đây chính là mục đích căn bản của bọn hắn. Đây chính là chuyện thứ nhất.
- Ừm, có lý, vậy thứ hai thì sao?
- Thứ hai, cũng dựa trên cơ sở này mà chèn ép một bộ phận, nhất là những kẻ nhảy nhót đặc biệt vui mừng kia, chúng ta chỉ cần vô tình trấn áp, tuyệt không để lại chỗ trống, thậm chí có thể di họa người nhà, họa tới cửu tộc. Làm như thế, không những có thể khiến chúng bạn của đối phương xa lánh, lại còn thành lập điển hình, cảnh cáo những người khác, càng làm cho đám người đã tiếp nhận bổng lộc kia nhận ân huệ, lòng sinh may mắn. Như vậy mâu thuẫn sẽ càng thêm kịch liệt, khó mà điều tiết.
- Ừm, có lý.
- Thứ ba, để cho đám người mới quy thuận, đến phụ trách chuyện này. Nhận lộc sao có thể không bỏ công, để bọn hắn tới giải quyết chuyện này, chính là hợp tình hợp lý, quá đúng mức! Tin tưởng bọn hắn đã lựa chọn phản bội lập trường như thế, vậy sẽ càng thêm tàn nhẫn vô tình, không kiêng nể mà dùng bất cứ thủ đoạn nào…
Hoàng đế Bệ hạ khẽ minh ngộ, nhàn nhạt ồ lên một tiếng:
- Ừm, tình càng sâu thì thù càng mạnh, ân càng trọng thì oán vô cực… ừm ừm.
- Trừ đó ra, chúng ta tiến hành tác động tới bộ phận ở giữa, không cần hứa hẹn lợi lộc quan chức gì cả, chỉ cần tận lực khuyên lui là đủ.
- Nếu có bắt buộc, có thể dùng mưu rút củi dưới đáy nồi, truyền chút tin tức cho tầng dưới chót nhất, đem hành vi rải lời đồn này, định là… tạo phản…
- Cứ như thế, bên đám sĩ tử sẽ tự lục đục với nhau, tầng ở giữa cũng có tiến có lùi, mà với dân đen thì lại bị ép tội danh quá nặng, lúc đó ắt không thể gây được sóng gió gì…
- Sau đó, quan phương chính thức tham dự, trực tiếp dùng tội danh tổn hại anh hùng, bắt một bộ phận mục tiêu, ta nghĩ đến khi đó, coi như không thể khóa chặt đám chủ mưu đứng sau… nhưng cũng không khác nhiều!
- Không sai không sai, Vân Tôn đại nhân chính là anh hùng dân tộc, đám người này nhảy ra công khai thân phận Vân Tôn, chẳng khác nào đem anh hùng đặt dưới đao của cừu nhân… rõ ràng là bán nước, phản nghịch, ý đồ đáng chết!
- Sau đó…
“…”
Đám quan văn thoải mái nêu ra từng kế sách, chỉ ngại không có thời gian thực hiện, chứ kế hoạch khả thi không dưới trăm điều.
Có thể nói, nếu như không có Thiên Đạo Xã Tắc môn đứng sau sai sử, chỉ cần tung loạt thủ đoạn này ra ngoài, hồi rối loạn trên có lẽ không trụ nổi một sớm một triều!
Thậm chí coi như có Thiên Đạo Xã Tắc môn tham dự giật dây, nhưng đối mặt với tổ hợp quyền liên tiếp này, cũng đủ khiến bọn hắn đầu óc choáng váng, khó mà làm được việc khác!
Hoàng đế Bệ hạ nghe đám đại thần thảo luận, vừa gật gù, lại thầm sinh cảm giác cổ quái.
Những kế sách này, trực chỉ căn nguyên, trực chỉ nhân tính, có thể nói là xảo trá ác độc dùng bất cứ thủ đoạn này, nhưng lại thực sự là những chiêu hữu hiệu nhất, hiệu quả nhanh chóng nhất.
“Nếu luận thủ đoạn giết người không thấy máu… đám văn nhân này thực luyện đến lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực a…”
Hoàng đế Bệ hạ ngồi trên long ỷ, híp mắt, thầm nghĩ.
“Thân là Đế vương, Đế vương tâm thuật này, thực đúng là không dễ luyện… quân nhân tính hào sảng, ngay thẳng, chỉ cần có cách là có thể thu được bọn hắn trung tâm, có thể khống chế. Nhưng với đám văn nhân này… với tâm tư của bọn hắn… thực đúng là con mẹ nó.”
“Quân nhân có phản ý… một quân có thể bình. Nhưng đám văn nhân này có phản ý? Ba năm chưa chắc đã phát giác được…”
Hoàng đế Bệ hạ thầm cảnh giác, mắt liếc đám văn thần, thầm thở dài một hơi.
“Các ngươi mưu trí sâu xa, nhìn xa trông rộng, mưu tính lòng người, cẩn thận tỉ mỉ… chỉ tiếc, các ngươi mưu tính dẹp loạn thế nào, nhưng không ai nhắc đến chuyện quan trọng nhất… đó chính là, thân phận Vân Tôn đã bại lộ, làm thế nào có thể cam đoan an toàn của Vân Tôn cùng người nhà của hắn?
“Trong lúc rối loạn này, dù là có thể bình ổn ba động, nhưng nếu Vân Tôn bởi vậy mà mất mạng, ngươi nói thế gian còn có toàn cửu tôn phủ thứ hai sao…”
“Đó mới là căn bản của quốc gia!”
“Nếu chỉ tìm kiếm người dập lửa, cần gì phải dùng quan to lộc hậu nuôi các ngươi? Xem ra việc tuyển bạt người tài cần có điều chỉnh.”
Hoàng đế Bệ hạ âm trầm nhìn đám người, trong nháy mắt đã xuất hiện không biết bao tâm tư.
…
Vân Dương vội vã đuổi tới Tây tuyến, tận mắt nhìn thấy đại quân Ngọc Đường liên tiếp thắng lợi, lập tức liền an tâm, trực tiếp bỏ qua ý định xuất thủ ban đầu.
Quả thực, nếu hắn hiện thân lúc này, thậm chí dùng chư tướng thần thông ra tay tương trợ, sĩ khí Tây quân sẽ càng thêm mạnh hơn, thế nhưng như vậy được không?!
Hắn nhất định sẽ phải rời đi, Ngọc Đường nhất định phải quen không có Cửu Tôn giúp đỡ, phải biết tự lực cánh sinh, nghịch chuyển tình thế nguy hiểm!
Đây không phải là cần, mà là nhất định phải!
Hai người Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu rảnh rỗi không việc gì, cũng theo hắn đến xem chiến trường.
Nhưng càng nhìn tình huống Tây tuyến, hai đại cao thủ càng im lặng.