Ta Là Chí Tôn

Chương 79: Trung mộng quan sơn trường ác chiến, tàn khu năng dã báo quốc ân

Vân Dương về tới Vân phủ.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, Vân Dương cũng không dừng lại giải thích, một đường tiến thẳng vào mật thất.

- Lục Lục, cần trong thời gian ngắn nhất đột phá tam trọng sơn, mặt khác, Huyền Phong quyết cũng phải đột phá tầng thứ tư!

- Ê a nha…

Đại quân Đông Huyền đã tiếp cận, Ngọc Đường rơi vào thời khắc sinh tử tồn vong, Vân Dương không thể làm gì khác ngoài việc quyết định tạm thời buông thù hận xuống, dốc lòng luyện công.

Thứ hắn cần luyện bây giờ chính là Huyền Phong quyết của Phong Tôn, ngoài ra còn có Huyết Sát quyết của Huyết Tôn. Huyêt Sát quyết chỉ cần tu luyện tầng thứ nhất, sau đó hắn trở lại Cửu Tôn phủ, mở ra gian phòng của thất ca Huyết tôn, từ trong đó lấy ra Kinh Lôi quyết của lục ca. Tu tầng thứ nhất rồi tiếp cục mở mật thất của Ngũ ca, tu luyện Tinh Hỏa quyết.

Thời gian rất ngắn!

Nhưng Vân Dương nhất định phải làm được mấy điều đó.

Thứ có thể giúp đại quân, trước mắt cũng chỉ có thể dùng Phong Hỏa hợp lực. Nếu có thể đem Kinh Lôi quyết cũng luyện đến tầng thứ ba thứ tư thì đó là tốt nhất. Nhưng… Vân Dương đoán chừng, dù hắn co liều mạng tu luyện… chỉ sợ cũng không thể làm được điều đó.

Coi như tu luyện Tinh Hỏa quyết đến tầng thứ ba, tầng thứ tư, Vân Dương cũng không thực nắm chắc.

Nhưng dù có liều mạng, Vân Dương cũng phải làm.

Các huynh đệ, chúng ta thủ hộ tổ quốc lâu như vậy, ta quyết không để vinh quang thuộc về Cửu Tôn này biến mất trong tay ta!

- Aiz, Hỏa ngũ ca, nếu ngươi là Thất ca hoặc Bát ca thì tốt biết bao nhiêu… ta phải mở phòng Bát ca mới có chìa khóa phòng Thất ca, lại mở phòng Thất ca mới có chìa khóa phòng Lục ca, mở được phòng Lục ca mới thấy được chìa khóa phòng ngươi…

Vân Dương thầm nhủ trong lòng.

Nếu Hỏa Tôn còn tại, đoán chừng Vân Dương không tránh được hắn đập cho một trận… Tiểu tử này lại muốn giáng cấp của hắn a?

- Không chút động tĩnh biến mất mười ngày, trở lại lập tức bế quan…

Phương Mặc Phi biểu lộ vẻ mơ hồ khó hiểu.

- Chuyện này rất lạ sao?

Lão Mai trợn mắt nói:

- Bất ngờ mất tích ba tháng, sau đó trở lại liền bế quan ba tháng, ngươi có thấy qua chưa?

Phương Mặc Phi kinh dị kêu:

- Lại có chuyện này?

Lão Mai trợn mắt một cái, chia sẻ kinh nghiệm với Phương Mặc Phi:

- L ão Phương a, trên người công tử của chúng ta còn rất nhiều chuyện khác thường khiến người không thể tưởng tượng nổi… rất nhiều a… ngươi vừa tới, nên làm quen với nó đi… a, ngươi quét dọn đình viện đi.

Phương Mặc Phi nhìn bóng lưng Lão Mai rời đi, khẽ gãi đầu, có chút điệu bộ của một tên hòa thượng sờ không tới não.

- Một cái Hầu phủ lớn như vậy, tiền chất đống không tiêu... Chẳng nhẽ thuê một tên thị nữ người hầu... Sẽ chết a...

Thực sự phát rồ!

Để một cao thủ thất trọng thiên như lão tử đi quét sân...

...

Thiên Đường thành rơi vào trong một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều đợi tin tức truyền về từ tiền tuyến.

Thắng hoặc bại.

Tin tức như tuyết rơi, nhanh chóng truyền về kinh thành.

Mùng bốn tháng sáu, Thiết Cốt quan bắt đầu chiến loạn, đại quân Đông Huyền vượt biên.

Mười bốn tháng sáu, Thiết Cốt quan thất thủ.

Mười lăm tháng sáu, đại quân của Thiết Tranh xuất kích.

Hai mươi mốt tháng sáu, Thiết Tranh đại quân tiên phong gia nhập chiến trường, một đường quét ngang, đánh cho quân địch lui về Thiết Cốt quan, tin tức truyền về, cả nước vui mừng.

Hai mươi ba tháng sáu, Thiết Tranh đại quân liều chết chiến đấu hai ngày, giành lại Thiết Cốt quan, tại quan ngoài, cùng địch nhận trực diện đối chọi.

Mùng ba tháng bảy, Đông Huyền tổng tấn công, bên ngoài biên ải, hắc kỵ xuấ động, Thiết Tranh phái hai vạn thiết kỵ ứng chiến, một trận ác chiến, máu đổ thành sông, hai vạn thiết kỵ toàn bộ tử trận, ba vạn kỵ sĩ Đông Huyền xuất động không còn đủ hai ngàn.

Cả nước chấn động.

Mùng bốn tháng bảy, hai mươi vạn viện quân Đông Huyền đến chiến trường. Tiền tuyến ngày càng căng thẳng.

Mùng năm tháng bảy, một chi viện binh cuối cùng của Ngọc Đường được phái ra. Trong thời gina ngắn, đây có thể là nhóm binh mã cuối cùng được phái ra chiến trường. Chí ít trong hai tháng tới, Ngọc Đường vô lực chi viện.

Cả nước trầm mặc.

Một cỗ khí tức bi ai tuyệt vọng bắt đầu tràn ngập quốc cảnh Ngọc Đường.

...

Tiểu Niếp Niếp ôm Đại Bạch, từ trong nhà nhìn qua cánh của, ánh mắt tinh khiết hiếu kỳ nhìn các thúc thúc bá bá. Ai nấy ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, họ muốn làm gì?

Quyên nhi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà kinh hãi:

- Lý đại ca, Lưu đại ca, Phương đại ca, Mạnh huynh đệ... Chuyện này... Các ngươi muốn làm gì?

- Chúng ta đến nói với đệ muội một tiếng.

Một tên trung niên trên mặt có ba vết sẹo lớn, lại mù một con mắt lọ ra một nụ cười thật thà:

- Mấy người chúng ta muốn tòng quân.

- Tòng quân?

Quyên nhi kinh ngạc nói:

- Các ngươi không phải đã thương lui?

(Lui về bởi bị thương)

Nhìn qua mấy người, không phải bị mù thì cũng là mất một cánh tay, từng người đều mặc quân trang cũ chỉnh tề, một cỗ khí tức bưu hãn lộ rõ.

- Thương lui? Chúng ta chỉ là bị thương một con mắt, phế một cánh tay. Chúng ta còn có chân, chí ít cũng còn có một tay.

Lý đại ca thật thà cười:

- Bấy giờ quốc gia nguy nan, là thời khắc sinh tử tồn vong, chúng ta còn có sức chiến đầu, muốn ra trận góp sức, vì nước vì dân.

- Nếu không, đại quân Đông Huyền đánh tới... Chính là sự sỉ nhục đối với chúng ta!

- Chúng ta dù bỏ đi quân trang, nhưng sâu trong máu chúng ta là quân nhân! Nếu đã là quân nhân Ngọc Đường quốc, chúng ta đương nhiên muốn góp sức chiến đầu vì quốc gia này.

- Còn có vô vàn gia quyến của các huynh đệ chiến tử sa trường đang sinh sống trên mảnh đất Ngọc Đường này, mạng của chúng ta vốn là nhờ sự hy sinh của các huynh đệ đổi lại, hiện tại tiền tuyến nguy cấp, chúng ta nhất định phải đi.

- Nợ của các huynh đệ, chúng ta phải đi trả cho bọn hắn, chớ để tương lai có mọt ngày gặp nhau dưới đất, họ lại mắng chúng ta là thứ hèn nhát. Hắc hắc...

- Hôm nay đến đây cùng đệ muội nói lời cáo biệt... Cũng chính là muốn cáo tri một tiếng, mấy người chúng ta đi lần này, khả năng còn sống trở về là cực nhỏ. Nếu đệ muội có gì cần hỗ trợ, về sau cứ tìm bọn lão Thọt... Mấy tên đó què chân, không chạy nổi nên lần này không đi.

Một người trẻ tuổi không có tay trái cười hắc hắc nói:

- Còn có một chuyện xin nhờ tẩu tử. Ngươi biết đó, trong nhà chúng ta không có mấy người biết chữ, hài tử không có ai dạy. Tẩu tử có thời gian, mong chỉ bảo chúng nhiều hơn, chớ để bọn nhỏ đi đường rẽ. Tương lai còn dài, để bọn hắn ra chiến trường, báo thù cho lão cha bọn hắn đi.

- Đúng vậy, về sau mong Quyên nhi ngươi tốn nhiều tâm sức.

Mấy người đồng thời cúi đầu.

Một lão binh chỉ còn một con mắt, chớp chớp thật thà nói:

- Mấy năm nay về nhà, việc tốt không làm được mấy, bất quả lại sinh mấy đứa nhỏ... Thế hệ chúng ta chiến tử sa trường, chờ đám trẻ trưởng thành, nhà ta ít nhất cũng có thể ra ba chiến sĩ! Một người liều bằng hai người, liều thay phần lão tử...

- Hỗn trướng, ngươi sao không mong đám trẻ lập chiến công làm tướng quân a...

Một lão binh bên cạnh lấy tay đạp vào đầu hắn.

- Sợ là không có mangj này nha.

Lão binh này cười hắc hắc.

Quyên nhi nhìn những người này, chỉ thấy hốc mắt trở nên ẩm nóng.

- Ta tiễn các ngươi, tối nay đến nhà ăn cơm, giờ ta đi mua rượu.

- Không được, không được.

Mấy người cười thật thà nói:

- Tối nay chúng ta còn phải ở nhà ăn cơm, sớm mai liền muốn lên đường. Tối nay... Còn muốn trò chuyện với lão bà...

Nói rồi đưa ra một bao quần áo tới:

- Các ngươi cô nhi quả mẫu... Sinh hoạt khó khăn hơn chúng ta, đây là chút bạc mà mấy ca dành dụm được, sau này chúng ta không có ở đây, ngươi lấy tiền này mua cho Niếp Niếp chút hoa quả, may chút quần áo, ăn nhiều một chút, tìm nhà chồng tốt... Hắc hắc...

Trong tiếng cười thật tàh, mười mấy người quay người rời đi.

Quyên nhi nhìn thân ảnh những lão binh này, nước mắt đã sớm làm nhòa ánh mắt.

- Các ngươi nhất định phải bình an trở về...

Nàng đã từng oán hận, hận quân đội đem trượng phu của mình mang đi, hận quân đội khiến trượng phu không thể trở về. Nhưng, giờ phút này nhìn thấy những lão binh này, trong tâm khảm nàng như minh bạch cái gì đó.

Cơ lẽ, trong suy nghĩ của những nam nhi nhiệt huyết này, cũng không phải có cái gì mà tranh bá thiên hạ, nhưng bảo vệ quốc gia, bảo vệ những gì bản thân quan tâm... Vì những điều này, mà bọn họ liều mình không hối không hận.

Chúng ta đi chuyến này, phải trả lại cho bọn hắn.

“Nợ của các huynh đệ, chúng ta phải đi trả cho bọn hắn, chớ để tương lai có mọt ngày gặp nhau dưới đất, họ lại mắng chúng ta là thứ hèn nhát. Hắc hắc...”

Nghĩ đến câu nói này, Quyên nhi lệ tuôn không thôi.

Niếp Niếp mở to ánh mắt sáng rỡ:

- Mẹ, các thúc thúc bá bá muốn làm gì? Về sau bọn hắn sẽ không để ý tới Niếp Niếp nữa sao?

- Sẽ không, sẽ không...

Quyên nhi lệ tuôn như suối:

- Các thúc thúc bá bá sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi...

...

Trần Tam mặc một thân nhung trang, đứng trước cửa Vân phủ.

Lão Mai ra mở cửa.

- Xin hỏi quản gia đại nhân, công tử có ở đây không?

Lão Mai lắc đầu:

- Không có.

Trên mặt Trần Tam lộ ra một tia tiếc nuối, ngu ngơ cười, nói:

- Vốn đị đến gặp công tử chào một tiếng... Đại ân đại đức của công tử, đời này của Trần Tam sợ không cách nào báo đáp...

Lão Mai nhíu mày:

- Ngươi...?

- Ta muốn đi ra chiến trường...

Trần Tam cười nhẹ:

- Rất nhiều huynh đệ đều đi. Nghe nói tiền tuyến đang rất nguy cấp... Đám người chúng ta, dù sao cũng từng ra trận giết địch, từng thấy máu, cái gì cũng không sợ... Lần này lại đi một lần.

- Hiện tại Cửu đại nhân không có ở đây, Ngọc Đường lại rơi vào nguy hiểm... Chúng ta còn có tay có chân, chúng ta còn có thể chiến đấu. Chúng ta muốn đi...

Nói xong, hắn phù phù quỳ xuống, dập đầu ba cái với đại môn Vân phủ:

- Đại ân của công tử, kiếp sau Trần tam xin báo!

Sau đó liền muốn quay người rời đi.

Lão Mai chỉ cảm thấy trong cổ như có cái gì chặn lại:

- Trần Tam!

- Quản gia đại nhân có gì phân phó?

Lão Mai xuất ra hai thỏi vàng, nhét vào ngực Trần Tam:

- Cái này đem về cho bà nương sinh hoạt. Đừng từ chối, từ chối chính là xem thường công tử.

- Làm cho tốt! Trần Tam, sống sót trở về!

...

Toàn bộ Thiên Đường thành, ân, là toàn bộ Ngọc Đường quốc, khắp mọi nẻo đường đều là một khung cảnh như vậy.

Rạng sáng ngày thứ hai.

Từng cái tàn binh từ trong các ngõ nhỏ, các căn phòng sập xệ cũ nát bước ra, yên lặng tập hợp chỉnh tề trên đường cái.

Mặt trời còn chưa xuất hiện, tất cả cơ bản đã tập hợp xong.

Một tiếng hiệu lệnh nhẹ nhàng vang lên, nhẹ nhàng tựa như sợ đánh thức vợ con còn đang trong giấc ngủ yên, họ yên tĩnh trật tự tiến về hướng cửa thành.

Có người thiếu tay trái, có người thiếu tay phải, đoàn người đi trên đường nhìn rất quái dị, tựa như một đám hỗn độn không chỉnh tề, nhưng nhìn vào hai bắp đùi, tần suất nhịp bước hoàn toàn thống nhất.

Bọn hắn đem thoe binh khí năm xưa, gương mặt nghiêm túc, nhẹ nhõm đi ra phía ngoài thành.

Ngoài cửa thành lúc này cũng đã tập hợp rất nhiều người.

Vô số lão binh gãy chân, không tham gia được hành động lần này, bọn hắn một đêm không ngủ, sớm bước ra ngoài thành, đưa tiễn huynh đệ của mình.

Đây là một chi đại quân tàn tật, không có người nào không từng tổn thương, không có người nào không tàn.

Không ít tướng quân tàn tật, mặc giáp sáng loáng, ngồi trên lưng ngựa, nhìn các huynh đệ của mình đổ đến của các hướng, như hải nạp bách xuyên, từ từ, nhân số ngày càng nhiều.

- Tiễn các huynh đệ đi!

Từng vò, từng vò rượu bày tại trên đất, vô số lão binh tàn tật đôi chân đều ưỡn thảng nguwoif lên.

Tất cả tàn quân xuất chinh, đồng thời cúi đầu tới đất:

- Chuyện trong nhà, xin nhờ các huynh đệ!

Không có nghi thức xuất chinh rầm rộ, không có chống chiêng đưa tiễn.

- Các huynh đệ, xuất phát!

Có người khàn giọng kêu lên một tiếng.

Một cây cờ lớn, phần phật bay trên không trung.

“Trung mộng quan sơn trường ác chiến, tàn khu năng dã báo quốc ân”

(Trong mộng trường kỳ ác chiến, thân thể tàn phế cũng có thể báo quốc ân)

Đại quân trầm mặc xuất phát, khoảng chừng trên vạn người! Từng người kiên định bước đi, không ai quay đầu.

“Chớ có quay đầu! Nếu trận chiến này còn sống trở về, muốn nhìn thế nào đều đưuọc! Nếu không thể trở về, quay đầu càng thêm khó chịu!”

Gió sớm thổi ô ô qua Thiên Đường thành.

Đoàn người dần dần từng bước đi đến.

Trên đầu thành, vô số thân ảnh phụ nữ trẻ em lúc này mới dám hiện ra, các nàng vẫn một mực ở chỗ này, che miệng, nhìn con mình, nhìn nam nhân của mình lần nữa xuất chinh...

Nước mắt, im ắng rơi xuống.

Thời đại loạn lạc, cái thời gian chiến hỏa bay loạn này, lúc nào? Mới có thể kết thúc?

Ngay lúc này, tiếng vó ngựa gấp gáp đột nhiên vang lên.

Hai thớt khoái mã, như bôn lôi thiểm điện từ trong cửa thành vọt ra.

Hai thân ảnh lão tướng lệ nóng doanh tròng, hai tôn quân thần của Ngọc Đường,

Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm!

Nhìn đại quân đi xa, hai vị lão tướng lệ nóng doanh trong, đứng lặng thật lâu.

- Bọn hắn đều là anh hùng!

- Chỉ là chúng ta... Lại bạc đãi anh hùng!

...

-----------

Phóng tác: xonevictory