- Phi điểu tẫn, chỉ là tạm thời. Nếu đã là phi điểu, vậy đã sớm quyết định nó sẽ bay tới bay lui, khó mà toàn diệt. Mà lương cung tàng, phải chú ý mấu chốt trên hai chữ lương cung. Lương cung, chính là cung tốt, cung tốt, đương nhiên phải cất giấu bảo quản, đừng để nó mất chiến lực. Tạm thời cất giữ, không phải là để qua một bên không dùng nữa, mà là để dành cho lần tiếp theo, dùng lực sát thương lớn nhất để diệt sát phi diểu.
Bảo Nhi nói:
- Thúc thúc lại nói, chuyện này, cố nhiên bắt buộc phải làm, nhưng cũng cần phải chú ý tới phương pháp làm. Tỷ như cất lương cung đi, bảo quản không tốt để cung mốc meo hủ bại thì sao bây giờ? Cho nên khi cất đi, vẫn cần chú ý tới làm sao để cho cung bảo trì trạng thái tốt nhất? Đây mới là chuyện cần chú ý.
Nói xong câu này, đám người lập tức trầm mặc.
Hoàng đế Bệ hạ vuốt râu, trầm tư không nói, ánh mắt chớp động, nhưng vẻ ẩn ẩn phức tạp cùng lăng lệ trên mặt đã sớm biến mất.
Thu Kiếm Hàn cùng Phương Kình Thiên cũng trầm tư.
Vấn đề này, đúng là cần suy nghĩ thật kỹ.
Sau chiến sự, binh sĩ thường sẽ lường biếng, mất trạng thái, xác thực khó giữ danh lương cung, điểm ấy thực bất lợi.
Giờ khắc này, Vân Dương mượn miệng trẻ nhỏ, đưa ra vấn đề nhất định phải đối mặt, càng chỉ ra hướng để mọi người đều có thể tiếp nhận, thực có thể nói là đủ nhọc công, ý nghĩa sâu xa, khiến người suy ngẫm.
Vấn đề hiện tại, cũng chỉ là xác định việc cụ thể trên phương hướng đã định, không khí khẩn trương giương cung bạt kiếm đã biến mất.
Vân Dương ngồi một bên, từ đầu tới cuối vẫn duy trì vẻ điểm nhiên như không có gì, một hồi nâng chén mời Lăng Tiêu Túy, lại một hồi chạm cốc với Độc Cô Sầu, uống với Tiêu Thiếu Khanh, hoặc nháy mắt ra hiệu với Kế Linh Tê, Thượng Quan Linh Tú…
Hoàng đế Bệ hạ trầm ngâm một lát, nói:
- Bảo Nhi, Vân thúc thúc của ngươi có nói, cụ thể nên làm thế nào mới phải?
Rõ ràng Vân Dương đang an vị ở đây, nhưng Hoàng đế Bệ hạ lại không hỏi hắn, chỉ hỏi Bảo Nhi, ý nghĩa trong này thực đủ lớn.
Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, ủy khuất nói:
- Thúc thúc không nói đáp án chỉ nói Bảo Nhi tự suy nghĩ vấn đề tiếp theo. Hắn nói, đây là việc… Bảo Nhi phải làm, phải viết ra ba tờ giấy lớn, còn phải để hắn hài lòng mới tính là xong nhiệm vụ.
Hoàng đế Bệ hạ cười ha ha:
- Vậy ngươi đã viết xong chưa?
Bảo Nhi cúi đầu, hổ thẹn nói:
- Còn chưa viết xong ạ.
Hoàng đế hỏi:
- Vậy ngươi dự tính viết thế nào?
Trên gương mặt non nớt của Bảo Nhi lộ thần sắc suy nghĩ:
- Theo như lời thúc thúc nói, lương cung này, bất kể là bảo dưỡng, cất giấu thế nào cũng khó mà tránh nổi vấn đề. Chỉ có thường xuyên vận dụng, mới có thể duy trì lâu dài, căn cứ vào tiền để này, bảo nhĩ nghĩ nghĩ, nghĩ sao làm sao để có thể đã giấu đi, lại có thể không giấu mà dùng…
Hoàng đế Bệ hạ chấn động, lẩm bẩm nói:
- Đã giấu đi, lại có thể không giấu mà dùng?
Bảo Nhi ngây thơ nói:
- Bảo Nhi nghĩ rất lâu cũng không ra đáp án, bản ý của cất giấu chính là không dùng nữa, tạm thời thì vẫn là không dùng, mà đã giấu đi, lại có thể dùng, thực sự mâu thuẫn… Bảo Nhi nghĩ đi nghĩ lại, không bằng dứt khoát dừng có ẩn giấu, một cây cung không phải chỉ có thể bắn chim chóc trên trời. Nếu đã là cung tiễn, ngoại trừ băn chim, còn có thể bắn thỏ, thực sự không được thì có thể bắn sóc, bắn chuột… bắn gì mà không phải là bắn a!
Ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ khẽ lấp lánh, lẩm bẩm nói:
- Ừm, còn có thể bắn lão hổ, bắn sói, bắn hùng sư…
Trong lúc nhất thời, lại xuất thần nửa ngày.
Thu Kiếm Hàn cùng Phương Kình Thiên nhìn nhau cười một tiếng, gánh nặng trong lòng đột nhiên nhẹ đi phân nửa!
Trong đáp án của Bảo Nhi, đã ẩn ẩn hai biện pháp giải quyết, với Bảo Nhi, chuyện cất giấu mà dùng là vấn đề trái ngược, nhưng với chính khách triều thần mà nói, trong đó lại ẩn chứa không gian thao tác rất lớn, về phần bắn lão hổ, bắn soi… bắn tất cả động vật trong thiên hạ, càng tồn tại xu hướng kéo dài không dứt, quả thực một câu nói trúng, ý nghĩa sâu xa!
Hai vị đại lão không khỏi đồng thanh cười ha ha:
- Chúc mừng Bệ hạ, chúng mừng Bệ hạ!
Hoàng đế Bệ hạ lắc lắc đầu, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, đột nhiên cất tiếng cười to:
- Ha ha ha ha…
Quân Thần ba người cùng nâng chén, Hoàng đế Bệ hạ lớn tiếng nói:
- Hôm nay Trẫm rất cao hứng, nhất định phải cùng hai lão huynh đệ không say không nghỉ, không say không về!
Hai người Thu Kiếm Hàn đồng thời cao hứng nói:
- Hôm nay lão thần cũng muốn không say không nghĩ, nhất định liều mình bồi Bệ hạ, say cũng không về!
Ba người cùng một hơi cạn sạch.
Sau đó liền bắt đầu cụng chén chúc mừng, hứng thú tung bay, thực sự đúng là hào hứng không nói nên lời.
Hoàng đế Bệ hạ giơ chén rượu, bỗng nhiên lại nói:
- Bảo Nhi, những lời ngươi vừa nói, ngươi thực sự hiểu được bao nhiêu?
Bảo Nhi nháy mắt nói:
- Thúc thúc nói, chỉ cần anh hùng không thất vọng đau khổ là được.
Hoàng đế Bệ hạ cười dài một tiếng, tiếng cười như xông phá cửu tiêu:
- Ha ha ha ha… tốt tốt tốt!
Liên tục ba chữ tốt, đột nhiên nâng chén lớn tiếng:
- Tốt cho một Vân Dương Vân công tử, hôm nay Trẫm muốn mời ngươi một chén!
Vân Tiêu Dao yên lòng, cười nói:
- Hôm đản này chỉ có chút bản lĩnh miệng lưỡi, nào đáng để hoàng huynh mời rượu, hoàng huynh chớ làm hư hắn.
Hoàng đế liên tục lắc đầu:
- Không không không, chén rượu này, là Trẫm vui vẻ kính hắn, cam tâm tình nguyện!
Vân Dương cười ha ha một tiếng, giơ ly lên:
- Đa tạ Bệ hạ, hôm nay Bệ hạ muốn uống bao nhiêu, ta phụng bồi là được.
Hoàng đế Bệ hạ nghe vậy càng vui vẻ, không tiếp tục nói nhảm, uống một hơi cạn sạch.
Bữa rượu này, Hoàng đế Bệ hạ uống đến say mèm, Thu Kiếm Hàn cùng Phương Kình Thiên cũng ngã trái ngã phải. Nhưng từ đầu tới cuối, tiếng cười chưa bao giờ ngớt, không khí vui vẻ đến cực điểm.
Mãi cho đến khi Hoàng đế Bệ hạ được nâng về đến giường, vẫn còn hô to:
- Mang rượu tới, hôm nay Trẫm vui vẻ! Không say không nghỉ, không say không về…
Ừm, xem ra là say rồi, cần về!
…
Vân phủ.
Vân Dương trầm mặc nhìn tiểu gia hỏa:
- Những lời này, ai bảo ngươi nói?
Bảo Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ, nói:
- Ngoại trừ để anh hùng không phải thất vọng đau khổ, càng không thể để thúc thúc thất vọng đau khổ. Thúc thúc phải vĩnh viễn vui vẻ, đây mới là điều Bảo Nhi muốn thấy nhất!
Vân Dương có chút trầm mặc nhìn Bảo Nhi, nói khẽ:
- Thông minh chớ lộ ra nhiều, thế mới là trẻ tốt.
Hiển nhiên độ thông minh của bảo nhim đã sớm vượt xa Vân Dương mong muốn, dù là dùng câu đa trí như yêu cũng khó có thể hình dung, Vân Dương đã có thể ẩn ẩn đoán được, khi Bảo Nhi trường thành, có lẽ danh hiệu Trí Tôn của hắn cũng đến lúc chắp tay đem tặng!
Bảo Nhi dùng sức gật đầu:
- Mỗi lời thúc thúc dạy, Bảo Nhi đều nghiêm túc nhớ kỹ, không dám quên!
Nó ngẩng cái đầu nhỏ, nói khẽ:
- Thế nhưng sớm muộn thúc thúc cũng bỏ Bảo Nhi, không phải sao?
Nó lại cúi đầu:
- Bảo Nhi không nỡ…
Vân Dương trầm mặc một chút, xoa đầu Bảo Nhi, có lòng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời.
Mấy ngày nay, đám người Lý Nghênh Thu bị Vân Dương nghiêm ngặt quản khống, ai tiếp xúc Bảo Nhi, nói gì làm gì đều bị theo dõi.
Có thể nói, không có bất kỳ góc chết sơ suất nào.
Đích thực là không có người dạy.
Như vậy… những lời này, đều là Bảo Nhi tự nghĩ tới?
Nghĩ đến gương mặt non nớt của Bảo Nhi, ánh mắt Vân Dương ngưng lại.