- Cho nên rượu trong tay Vân Dương, thực sự chính là những vò rượu cuối cùng của Tửu Thần để lại nhân thế.
Vân Dương cười ha ha:
- Lăng đại ca nói không sai, trên đời này ngoại trừ chúng ta, cũng không có mấy người đủ tư cách uống rượu này, coi như đây là Niên tiên sinh tặng lễ cho chúng ta, uống uống, cùng uống, chúng ta tận hứng một phen, không say không nghỉ.
Nói xong lập tức lấy ra mười vò rượu ngon.
- A ha ha ha ha… tốt!
Tiêu Thiếu Khanh cười ha ha, hai mắt phát sáng:
- Vân công tử quả là người thoải mái!
Tiếp đó liền làm một động tác khiến mọi người cùng cảm thấy ngoài ý liệu.
“Két” một ngón tay giơ lên, trực tiếp phong bế tu vi Huyền khí của bản thân.
Đám người cùng vắt óc suy nghĩ, lại cũng không biết gia hỏa này muốn làm gì!
- Uống rượu, nhất định phải phong bế Huyền khí, chúng ta đã sớm hình thành bản năng vận khí, cho dù không cố tình làm, cũng sẽ tự tạo thành tác dụng chống say, bảo trì thanh tỉnh… thế nhưng bản năng này, với một người uống rượu chân chính mà nói, thực sự rất đáng ghét.
- Uống rượu, vì sao phải uống rượu? Uống rượu vì cái gì?
Tiêu Thiếu Khanh hớn hở ra mặt:
- Uống rượu, chính là vì uống say, chính là vì thể nghiệm cảm giác chếch choáng, ừm, chính là cái cảm giác bồng bềnh như tiên cảnh, như dạo bước trên mây, cảm giác đó, thực quá dễ chịu, quá tiêu sái, ý cảnh đó… chậc chậc chậc…
Tiêu Thiếu Khanh nhắm mắt lại, gật gù đắc ý, tựa như cảm khái hoài niệm.
- Cho nên, khi uống rượu, nhất định không thể để Huyền khí vận chuyển.
Tiêu Thiếu Khanh ân cần giảng giải tà thuyết của bản thân, chỉ tiếc đám người cùng trợn trắng mắt, không ai làm theo lời gia hỏa này, ngay cả truyền nhân y bát của hắn cũng hoàn toàn không rảnh để ý.
Với tư cách là chủ nhà, Vân Dương đảo tròn nhãn châu, đối với tà thuyết hoặc chúng của con hàng này, im lặng thật lâu.
Người ngồi đây đều là những người quyền cao chức trọng, thân phận không thường, mặc dù biết rõ sẽ không có nguy hiểm, thế nhưng ai lại dám cam đảm phong bế Huyền khí của bản thân để đi uống rượu?
Không nói tới chuyện khác, nếu người ở đây đều phong bế Huyền khí để uống rượu. Chẳng may có người đột kích, lúc đó e là đối phương chả cần tốn nhiều sức, đã có thể tận diệt tất cả!
Nếu thực rơi vào kết cục như vậy, thực sự đúng là nhảy xuống sông hồng cũng không rửa hết nhục.
- Đồ hỗn trướng!
Độc Cô Sầu tức đến ngứa răng.
Hiện tại hắn rốt cục đã hiểu, vì sao năm xưa gia hỏa này phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, đồ của mình mà lại ném đi đâu không biết.
Hóa ra chân tướng là như vậy!
Hóa ra trước khi uống rượu, gia hỏa này lại còn muốn phong bế tu vi của mình…
- Ngươi vất vưởng ở ngoài lâu như vậy, đến giờ còn chưa bị giết, thực sự đúng là phúc lớn mạng lớn a!
Độc Cô Sầu sạm mặt lại.
- Sư phụ, ngài quá khen, mặc dù đây là sự thật…
Tiêu Thiếu Khanh trơ mặt nói:
- Phúc khí cùng vận khí của đệ tử, đều là do sư phụ ngài…
- Cút!
Lời còn chưa nói hết, đã lại bị Độc Cô Sầu đạp bay ra ngoài.
- Ngươi cũng đừng học sư phụ ngươi… ai…
Độc Cô Sầu nói.
Bạch Y Tuyết ở bên câm như hến, cố gắng rụt thân thể lại, giảm cảm giác tồn tại của bản thân, lại không nghĩ tới vẫn bị túm ra, đau khổ nói:
- Đệ tử tuân mệnh, hết sức nỗ lực…
…
Bảo Nhi đã nằm trên đầu gối Hoàng đế Bệ hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ không tình nguyện.
Nó tự thấy rõ ràng đã lớn như vậy, sao còn đem nó như đứa nhỏ hai ba tuổi mà đối đãi a… đầu gối của người lớn, không phải là chỗ để cho đám trẻ nít nằm sấp hay sao?
Nhưng Hoàng đế Bệ hạ vừa nhìn thấy Bảo Nhi, đã không kìm được, muốn ôm Bảo Nhi lên gối, không ai ngăn được.
Đám người cùng ngồi một bàn, Hoàng đế Bệ hạ nhìn quanh, trong lúc nhất thời thoải mái không thôi!
Ngọc Đường Hoàng đã lâu không được cảm nhận niềm vui gia đình, cảm giác này thực khó nói thành lời!
Kỳ thực Hoàng đế Bệ hạ thoải mái cũng là chuyện bình thường, người trước mắt đều là người mà hắn vừa ý, rượu cũng là rượu ngon. Không khí bốn phía cũng dễ chịu, thư thái, vô câu vô thúc. Không có cái gọi là Quân Thần chi lễ, chỉ có huynh đệ tình thâm, niềm vui gia đình!
Không khí này, Hoàng đế Bệ hạ cảm thấy, đây chính là vữa ăn mà hắn cảm thấy cao hứng nhất trong đời.
Thân thể mềm nhũn của Bảo Nhi không ngừng nhích tới nhích lui trong ngực, Hoàng đế Bệ hạ cảm càng thấy như được ôm trọn cả thế giới.
Một đêm này, tiếng cười của Hoàng đế Bệ hạ vang lên không dừng, uống nhiều, uống cao hứng.
Nhưng không có ai khuyên ngăn.
Ngay cả Thu Kiếm Hàn cùng pjt cũng không khuyên, theo bọn hắn nghĩ, Bệ hạ đã quá lâu không được buông lỏng, vui sướng như vậy, có thể nói là một lần hưởng thụ đáng quý, sao cần nhẫn tâm cắt đứt?
Nghĩ tới những năm gần đây, Ngọc Đường trên dưới bấp bênh, Hoàng đế Bệ hạ cùng bọn hắn đã phải gánh bao nhiêu áp lực!
Chính vì thế mới cùng hiểu, cùng đồng cảm với nhau!
Bây giờ, những áp lực này rốt cục cũng đã đi xa, sống qua mấy năm nay, thực sự quá khó khăn.
Đối với mấy người có tố chất tâm lý hơi lệch, có lẽ đã sớm sụp đổ, tự vẫn không biết bao lần!
- Bảo Nhi, ha ha ha, cháu ngoan, tới tới tới, hôm nay hoàng gia gia muốn kiểm tra ngươi.
Hoàng đế Bệ hạ vuốt vuốt râu ria, ánh mắt từ ái, cười đến hiền lành, nào có uy nghiêm của một vị quân chủ, chỉ còn là một vị gia gia hiền lành!
Tất cả mọi người cùng cười nhẹ, đứng ngoài quan sát tình cảm ông cháu.
- Hoàng gia gia muốn kiểm tra Bảo Nhi cái gì?
Bảo Nhi nghiêng đầu.
- Ừm, hoàng gia gia muốn kiểm tra Bảo Nhi… trong thời gian này học được cái gì… ừm, để ta ngẫm lại.
Hoàng đế Bệ hạ gõ chán mình, nghĩ nên hỏi vấn đề gì mới được, không thể quá khó, nhưng cũng chẳng thế quá đơn giản, vấn đề hiện tại, là hắn cũng không nắm được tiến độ học tập của Bảo Nhi a!
Suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ được gì, ôn nhu hỏi:
- Bảo Nhi, mấy ngày vừa rồi ngươi học được những gì?
Bảo Nhi nói:
- Không học cái gì a, mấy ngày trước, thúc thúc có yêu cầu ta cân nhắc một vấn đề, mấy ngày sau đó ta vẫn luôn nghĩ vấn đề đó, chính là như vậy.
Hoàng đế Bệ hạ hiển nhiên rất hứng thu với đề tài này, cười hiền lành nói:
- Hắn yêu cầu ngươi cân nhắc vấn đề gì nha? Nói cho hoàng gia gia nghe một chút!
Bảo Nhi thiên chân vô tà nói:
- Ngày đó thúc thúc nói với ta, điển cố phi điểu tẫn, lương cung tàn… còn có hiện thực liên hệ với câu nói này.
Đám người cười hì hì nhìn Hoàng đế Bệ hạ ngậm kẹo đùa cháy, bộ mặt hứng thú phối hợp đến cực điểm.
Thế nhưng câu nói này vừa ra, nhất là phối hợp với giọng nói non nớt của Bảo Nhi, đám người lại như thấy thiên lôi cuồn cuộn, tựa như lôi kiếp đến gần!
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt hứng thú lập tức biến thành miệng méo mắt lác, nếu không phải đã tu dưỡng định lực bao năm nay, suýt nữa đã làm trò xấu cho người nhìn.
Nhất là hai vị đại lão Thu Kiếm Hàn cùng Phương Kình Thiên, thần sắc lập tức căng thẳng.