Đao Hạ Luân Hồi!
Hàm nghĩa trong một chiêu này rất đơn giản.
Bất kể ngươi thế nào, mạnh tới mức nào, đối diện mới một đao này của ta, ngươi cứ luân hồi đi thôi!
Lăng Tiêu Túy lần nữa kinh hãi.
Theo lẽ thường mà nói, cho dù là cao thủ đỉnh phong nhất đương thời, đối mặt với Huyết Hà Đảo Huyền hung lệ vô địch, huyết nhiễm thiên địa, tám chí phần mười sẽ lập tức ưu tiên phòng hộ, nhiều lắm cũng chỉ để lại một hai phần lực để phản kích.
Mà lấy ánh mắt của Lăng Tiêu Túy, còn chưa kịp tiếp chiêu liền đã nhìn ra thực hư trong chiêu này, không những triển khai phòng thủ chứa phản công, càng bố trí phản kích, chỉ đợi thế công của Vân Dương dùng hết, lập tức phản công, chuyển bại thành thắng, có thể nói là ứng đối tuyệt diệu.
Nhưng mà dù có ứng đối đẹp thế nào, vẫn đều chỉ trong dự phán của người sáng tạo Thiên Ý đao pháp, Huyết Hà Đảo Huyền còn chưa hết, chiêu sau đã dận động một vòng xoáy đặc dị, từ đó tạo thành một khí tràng quỷ quyệt, hoàn toàn cách ly hai người, khiến cho tính toán tiếp sau đó của Lăng Tiêu Túy hoàn toàn thất bại.
Nếu như vẫn giữ quỹ đạo như dự định, triển khai truy kích, ngược lại sẽ bị cuốn vào trong khí tràng quỷ dị kia, chịu kiềm chế, được không bù mất.
Cũng trong cái chớp mắt mà khí tràng hình thành, đao của Vân Dương lần nữa ngóc đầu trở lại, càng dẫn động khí tràng đảo ngược, biến thành một đợt tập kích chính diện, đao chiêu thần diệu như vậy, liệu trước mọi tiên cơ, thực sự đủ huyền dị!
Giờ phút này, cho dù lấy kinh nghiệm chiến đấu mấy trăm năm của Lăng Tiêu Túy để phán đoán, cũng không thể lập tức đưa ra cách nào ứng biến với chiêu này, khó mà chạy khỏi phạm vi bao phủ của nó, chỉ có thể dựa vào tu vi mà ngạnh kháng, mới óc hy vọng chạy thoát!
Nhưng nếu ngạnh kháng, chẳng khác nào đồng thời đối mặt với một khái khí tràng quỷ dị đầy tương phản, lúc đó muốn thoát ra cũng khó, càng đừng nói chuyện tấn công người thi triển khí tràng!
Trên thực tế, đây cũng chính là điểm nguy hiểm lớn nhất trong chiêu này.
Lăng Tiêu Túy thét dài một tiếng, thân thể nhanh chóng xoay tròn, hắn không thể phá giải được chiêu này, không có nghĩa nhất định phải bị động tiếp chiêu, Lăng Tiêu Túy mượn thế xoay tròn của bản thân, cùng với kiếm khí dày đặc, tạo thành một toàn kiếm sơn nghiêm mật, phòng ngự đến mưa gió khó lọt!
Hắn dùng phương thức phòng thủ thuần túy nhất, nghiêm mật nhất, phòng thủ đến cực hạn để triệt tiêu thế công của Vân Dương, có thể nói, đây cũng là biện pháp ứng đối tốt nhất trước mắt, chỉ có điều, điều kiện tiên quyết đó chính là người ứng chiêu phải có tu vi cao hơn người thi chiêu rất nhiều mới được!
Phòng ngự bị động như vậy, tiêu hao xa xa hơn đối phương, nếu tu vi tương đương, muốn triệt để đón một chiêu này? Đùa hả?
Lại nhìn sâu hơn chút nữa, người phòng thủ là ỷ vào sức lớn đối phó với kỹ năng của đối phương!
Lúc này, Độc Cô Sầu ở bên quan chiến, tròng mắt trợn muốn lòi ra ngoài!
Lăng Tiêu Túy đem thực lực áp chế đến cảnh giới ngang với Vân Dương để luận bàn đối kháng, thế nhưng mới đánh có mất chiêu, đã hoàn toàn rơi vào tình thế hạ phong?!
Phải biết, hiện tại mới đánh có bốn chiêu mà thôi, thế mà Lăng Tiêu Túy đã đến mức không thể ứng đối rồi?!
- Trong thiên hạ, lại có đao pháp thần dị như vậy?!
Độc Cô Sầu ở bên nhìn xem, thực đúng như cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, hắn đặt mình vào hoàn cảnh của Lăng Tiêu Túy để suy nghĩ, nếu đối phó với chiêu này, ngoại trừ dùng chiêu như Lăng Tiêu Túy, phải chăng còn có phương pháp ứng đối nào khác, suy nghĩ một hồi, lại không thể không thừa nhận, không còn bất cứ phương pháp nào khác phù hợp, dùng những chiêu khác, sẽ chỉ càng khiến bản thân hãm sâu vào hiểm cảnh, nhanh chóng thất bại hơn!
Hơn nữa, sau khi tận mắt chứng kiến trận đấu này, nếu để hắn lập tức ra sân ứng đối, vậy ngoài biên pháp vừa rồi, cũng không còn biện pháp ứng đối nào khác!
- Đao pháp này thực sự quá tuyệt, nếu không tận mắt chứng kiến, ta cũng thực không thể tin được trên đời này lại có đao pháp siêu diệu như vậy, hơn nữa lại còn không chỉ có một chiêu!
Độc Cô Sầu đứng bên nghiên cứu mà thở dài, đao chiêu của Vân Dương, mỗi chiêu đề tinh diệu đến cực điểm, trong từng chiêu, chứa đầy sự mâu thuẫn, nhưng cũng chính sự mâu thuẫn ấy, lại tràn đầy các khả năng, diễn dịch ra đao pháp hoàn mỹ nhất.
Độc Cô Sầu không dám có chút chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào, hắn kinh ngạc phát hiện, mỗi chiêu mỗi thức trong Thiên Ý đao pháp, đều bao hàm mười mấy hai mươi loại phương thức vận khí.
Tất cả các phương thức vận khí, đều dùng một quy luật vượt lẽ thường mà vận chuyển.
Nếu đơn độc vận hành một phần trong số đó, người vận dụng chỉ có một kết quả bạo thể mà chết, tuyệt không may mắn. Nhưng sau khi phối hợp tất cả lại, lại tạo thành một tuần hoàn vi diệu đặc thù, không chỉ vô hại, mà còn tăng phúc vô cùng!
Chính nhờ cách vận khí này, khiến cho uy lực bản thân đao pháp tăng không biết bao lần!
- Người sáng tạo ra đao pháp này, tuyệt đối không phải người!
Độc Cô Sầu tràn đầy sùng kính:
- Là Thần!
Chỉ có trí tuệ của Thần, mới có thể sáng tạo ra đao chiêu hoàn mỹ không trong nhân thế như vậy!
Một tiếng coong nhẹ vang lên, kiếm của Lăng Tiêu Túy cùng đao của Vân Dương đã tiếp xúc thân mật.
Khi công chiêu không lui, thủ chiêu không nhương, kết quả cuối cùng nhất định là… binh khí tương kích, kẻ mạnh thì thắng!
Đao kiếm giao kích, Lăng Tiêu Túy cũng không miễn cưỡng phát lực, liền lui lại ba bước, kiếm trong tay tản ra từng ánh kiến hoa, bảo vệ toàn thân, vẫn giữ cách cục trong thủ có công, thủ đến hạt nước khó lọt, khí thế toàn thân tăng mạnh, vận sức chờ phát động.
Đột nhiên, thân thể Vân Dương khẽ mượn phản chấn, nhẹ nhàng bay lên, vừa bay được mười trượng!
Lập tức, mũi đao hạ xuống, nhanh chóng từ trên trời rơi xuống, thế nhưng lại không hề mang theo nửa điểm sát phạt phá hoại, tựa như gió xuân thổi xuống nhân gian!
Nếu không cẩn thận cảm thụ, thậm chí còn không cảm nhận được làn gió này.
Hoặc có thể nói, trong lúc ngươi không hề cảm thấy, cỗ phong nhuận này đã thổi khắp vạn dặm sơn hà, tràn khắp hồng trần nhân gian!
Nhuận vật im ắng!
Gió dù tinh thế, lại ở khắp mọi nơi, không chỗ nào không có!
- Không sai, đây chính là… Phong Khởi Thiên Ngoại!
Thanh âm trong trẻo của Vân Dương lại vang lên trong ánhđao.
Lăng Tiêu Túy lộ thần sắc ngưng trọng chưa từng có.
Trường kiếm khẽ cắt, mũi kiếm như đang phun ra nuốt vào kiếm mang, như lâm đại địch, hắn cơ hồ đã phải toàn lực ứng phó, dùng hết sở học cả đời!
Lăng Tiêu Túy hiểu rất tõ, gió nhẹ quất vào mặt, mặc dù nhìn thì yếu đuối, không có bất kỳ sát thương, kỳ thực có thể tùy thời hóa thành kinh lôi thiểm điện, biến thành cuồng phòng vũ bão!
Nhưng vấn đề tương tự còn là… ngươi sẽ không biết khi nào gió sẽ chuyển biến, có lẽ là sau một khắc, hoặc là bất cứ lúc nào!
Đây mới là điểm chết người, không thể giải quyết!
Lăng Tiêu Túy chỉ có thể tiếp tục phòng thủ toàn phương vị, trường kiếm chớp động không ngừng, kiếm minh khắp toàn thân. Từng kiếm huy sái ra ngoài, tạo dựng một toàn kiếm sơn chụp lấy thân thể, tầng tầng phòng hộ!