Lương Thương Hải chăm chú nhìn Lăng Tiêu Túy, lập tức quay đầu nhìn Độc Cô Sầu, tiếp đó lại nhìn Cố Trà Lương, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cừu hận tới cực điểm, hít một hơi thật sâu:
- Đại ân đại đức của ba vị, cũng nên để Lương mỗ báo đáp một hồi, sau đó mới có thể nói đến chuyện Lương mỗ có chết hay không a.
Cố Trà Lương cười lạnh:
- Thế nào lại là ba vị? Rõ ràng là bốn người mới đúng! Chẳng lẽ ngươi đã quên, người thúc đẩy kết cục bại vong của ngươi chính là Phượng Huyền Ca? Trận chiến đó, rõ ràng là hắn xuất cự lực, nếu chúng ta đã là đại ân đại đức của ngươi, như vậy hắn thì sao, ngươi mang ơn hắn thế nào? Có phải cảm động rơi nước mắt, đầu rạp xuống đất mới vừa phải không?
Lương Thương Hải không chút thay đổi, cười nói:
- Cố huynh, người mắt sáng không nói tiếng lóng, kế ly gián nông cạn của ngươi, đối với ta còn có ý nghĩa sao? So với Lương mỗ, hay là vẫn tự nói ba vị, bị người nắm mũi dắt như dắt chó, cảm giác bị dắt đến bên này, lại kéo đến bên kia thế nào? Tin rằng qua lần này, các vị cũng nên minh ngộ, nhân lực có hạn, thiên hạ đệ nhất, vô địch thiên hạ, thực sự cũng không phải đệ nhất, không phải vô địch, phải không?!
Độc Cô Sầu lạnh lùng:
- Dù khó khăn trắc trở hơn nữa thì sao, chít ít đến giờ chúng ta vẫn lông tóc không tổn, còn Tứ Quý lâu các ngươi thì sao, thực sự dễ chịu sao?! Tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng!
Lương Thương Hải cười ha ha:
- Tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng thì sao? Dù sao chúng ta cũng thực sự đùa bỡn hai đại thiên hạ đệ nhất các ngươi, à, còn phải tính thêm cả Thiên Vấn tiên sinh thiên tính vạn toán nữa chứ, hơn nữa còn không chỉ đùa có một lần, chí ít, khiến chúng ta cảm thấy đáng giá a!
Hắn cười lớn, hung hăng ngang ngược tới cực điểm:
- Rất đáng giá!
Độc Cô Sầu chậm rãi đưa tay ấn lên chuôi kiếm, phẫn nộ trong lòng đã kéo lên tới đỉnh điểm, trong mắt, kiếm quang lấp lóe, kiếm ý tung bay, sâm nhiên vô tận.
Cố Trà Lương ho khan một tiếng:
- Lương Thương Hải, ngày đó ngươi đã hãm vào cảnh chắc chết, lại vẫn có thể tránh được tử quan mà giành sinh mệnh, có thể thấy được số phận ngươi không tầm thường, hôm nay ngươi lại dùng diện mục thực đến đây, nên Cố mỗ vừa tiện tay bói cho ngươi một quẻ, ngươi có hứng thú nghe một chút không?
Lương Thương Hải đùa cợt nói:
- Chẳng lẽ Thiên Toán lại nhìn ra chuyển cơ, nhưng sao ta nghe nói kết quả Thiên Toán chi thuật của ngươi, chính là thiên cơ bất khả lộ, nếu có thể tùy tiện nói ra miệng, còn tính là thiên cơ sao!
Cố Trà Lương cười ha ha:
- Thiên cơ bất khả lộ, đúng là cấm kỵ của dịch gia chúng ta, nhưng mà có một tình huống có thể ngoại lệ, đó chính là mục tiêu đã bị sát tinh chiếu mệnh, tử quan trước mắt, cho nên nói ra hay không nói thì cũng đều như thế, cho nên cũng không tính là thiên cơ bất khả lộ, cho nên ta cũng có thể nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi dính họa sát thân, nơi đây cũng chính là vẫn lạc chi địa của ngươi, hôm nay, chính là lúc Lương Thương Hải ngươi quy thiên!
Lương Thương Hải cười ha ha:
- Họa sát thân? Vẫn lạc chi địa? Quy thiên? Chỉ bằng ba người các ngươi sao?
Cố Trà Lương vẫn cười ha ha, nửa ngày mới lắc đầu nói:
- Chúng ta muốn lấy tính mạng ngươi, thế nhưng người giết ngươi lại không phải là chúng ta, nhưng ngươi yên tâm, hôm nay ngươi chết chắc, chắc chắn không thể nghi ngờ!
Lương Thương Hải cười lạnh một tiếng:
- Được được được, Cố Trà Lương, ta xem Thiên toán của ngươi làm thế nào để thành sự thật, lẽ nào ngoài ba người các ngươi, lại còn có người khác dám động thủ với Lương mỗ, ha ha ha…
Lời còn chưa dứt, thân hình đột nhiên xoay tròn, phóng lên tận trời, một đao quang mang bắn ra khỏi tay, trong nháy mắt đã hóa thành lôi đình phích lịch, mang theo tiếng rít chói tai, lăng không bay xuống, uy thế kinh thiên.
Mục tiêu một kích này của Lương Thương Hải, rõ ràng chính là Cửu Tôn phủ bên dưới!
Ba người Lăng Tiêu Túy có thể thấy rõ ràng, lần này Lương Thương Hải không sử dụng Lượng Thiên Xích mà hắn thường dùng, mà rõ ràng chính là một cây đại chùy, chí ít cũng phải nặng đến mấy ngàn cân!
Lấy cấp độ của bọn hắn, muốn khu động vật nặng mấy ngàn cân cũng chỉ là chuyện thương, nhưng phàm là cao thủ thành danh, thế nào cũng phải tương đối chú ý đến thân phận danh vọng của bản thân, người tu hành đến mức độ nhất định, dù chỉ dùng cây cỏ trúc thạch đều có thể làm lợi khí giết người, thực sự ít người lấy cự chùy ra làm binh khí!
Thế nhưng ít gặp thì ít gặp, lại không thể phủ nhận uy thế của chùy này, đại chùy trong tay Lương Thương Hải, quán trú Huyền khí cực hạn, lăng không đập xuống, uy thế nhưng sao băng đọa thiên, uy thế tràn trề không gì đỡ nổi, chí ít nhìn quang đương thế, tuyệt khó có người có thể chính diện chống lại, vô luận là cường giả cỡ nào, cũng đều phải tạm lánh phong manh, không cách nào chính diện đón đỡ!
Hơn nữa, coi như ba người Lăng Tiêu Túy có muốn chặn lại, cũng đã không kịp, dù sao Lương Thương Hải cũng cách ba người bọn hắn mấy chục trượng, căn bản ngoài tầm với.
Thiết chùy của Lương Thương Hải vừa đập xuống, chốt lát liền xác định một kích thành công, thân thể đột nhiên bay thẳng mà lên, cười ha ha:
- Hôm nay cũng đã cạn hứng, ba vị lão bằng hữu, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại?
Thanh âm còn vang bên tai, thân thể đã nhanh chóng lui lại.
Ba người Lăng Tiêu Túy mắt thấy tay họa sát nách, thế cục lập tức biến hóa, thực sự không có tâm tình đi phản ứng lại với Lương Thương Hải, tập trung tinh thần nhìn thiết chùy đánh vào Cửu Tôn phủ.
Nương theo một tiếng xé gió, đại chùy lấy uy thế kinh thiên, một đi không trở lại nện vào tử quang lượn lờ bên ngoài Cửu Tôn phủ.
Rất hiển nhiên, đây là Tứ Quý lâu muốn dò xét nội tình của Cửu Tôn phủ.
Ngày đó, Cố Trà Lương liều mạng cũng muốn để Lăng Tiêu Túy đưa Tử Ngọc tiêu về, khiến cho Niên tiên sinh hóa thân thành Phượng Huyền Ca thầm cảm thấy không ổn, không tiếc tự hủy bố cục, bại lộ thân phận, cũng muốn chặn ngang một cước, chỉ tiếc trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, không những không cướp được Tử Ngọc tiêu, lại còn phải bỏ ra đại giới nặng nề, cho nên sau khi trở về vẫn không cam lòng, lập tức phái người đến thăm dò phá hoại.
Đây cũng là nguyên nhân mà mười tám vị đỉnh cấp cao thủ của Tứ Quý lâu cùng tới, thực sự không phải nhắm vào ba người Lăng Tiêu Túy!
Người hữu tâm liền có thể dễ dàng nhận thấy, tình thế trước mắt, chỉ có hai trường hợp, hoặc là Cửu Tôn đang trong thời gian mạnh nhất, hoặc ngược lại, Cửu Tôn phủ đang trọng trạng thái yếu nhất.
Tựa như một vị tuyệt đỉnh cao thủ, vì sao khi đột phá lại cần người đến hộ pháp? Bởi vì lúc đó, cố nhiên là lúc hắn lợi hại nhất, nhưng cũng là lúc vi diệu yếu ớt không có sức tự vệ nhất!
Đơn thuần chỉ thử một lần, ảnh hưởng có hạn. Nhưng nếu vừa hay bắt được thời điểm Cửu Tôn phủ yếu nhất, một kích hủy diệt Cửu Tôn phủ, thậm chí nhất cử diệt trừ Vân Tôn, vĩnh trừ hậu hoạn!
Cho nên Lương Thương Hải tới.
Hắn toàn lực xuất một kích, sau khi xuất kích lập tức lui lại, chính là muốn bo bo giữ mình.
Mắt nhìn chằm chằm vào bên dưới,, thiết chùy to lớn mang theo tiếng gào thét bén nhọn, cường thế đánh vào Cửu Tôn phủ.
Nhưng mà, tiếng bạo liệt như đám người tưởng tượng lại hoàn toàn không có, ngay cả trùng kích to lớn vang động cũng không có!
Tựa như một mảnh lá cây, một miếng bông mỏng, nhẹ nhàng rơi vào Cửu Tôn phủ, không tạo thành nửa điểm ảnh hưởng, tự nhiên không truyền ra nửa điểm động tĩnh!