- Bạch Y, mấy người này là bằng hữu của ngươi?

Người thần bí kia mở miệng hỏi.

- Vâng, sư phụ!

Hóa ra người thần bí này chính là sư phụ của Bạch Y Tuyết - Tiêu Thiếu Khanh. Trước đó Bạch Y Tuyết từng xin phép Vân Dương, ra roi thúc ngựa chạy đi tìm sư phụ, gắng sức đuổi theo, lại ngoài ý muốn mà gặp Sâm La Thập Vương, vừa hay bắt kịp cái đuôi, tham gia trận chiến kết thúc hạo kiếp lần này.

- Ừm, đáng tiếc bảo đồ kia lại rơi vào trong tay Sâm La đình, sau này khó mà gặp lại.

Tiêu Thiếu Khanh lắc đầu.

Hiển nhiên sư phụ Bạch Y Tuyết đánh giá Sâm La đình rất cao, càng tự hiểu lấy bản thân, cũng không có suy nghĩ vọng động vô ích, mặc dù người trước hết tạo ra nguy cơ cho Mục Thế Hùng là hắn, người xuất lực nhiều nhất cũng là hắn.

- Sư phụ, bảo đồ căn bản không quan trọng, quan trọng là…sư tổ đang chờ người.

Bạch Y Tuyết bĩu môi, thầm nghĩ, Sâm La Thập Vương thu được bảo đồ, kỳ thực có khác gì là ta cầm được đâu.

Có điều, trước khi có sự cho phép của công tử, hắn thực không thể nói ra như vậy, cho dù đối tượng có là sư phụ của hắn thì cũng không được…

- Thôi, đi thôi. Việc sư tổ ngươi tha thứ cho ta… xác thực quan trọng hơn chuyện bảo đồ.

- Sư phụ anh minh.

- Ừm, nghe ngươi nói, trong tay Vân công tử gì đó có rượu ngon của Tửu Thần Phượng Huyền Ca?

- Ây… sư phụ ngài bao năm nay không uống rượu, sao hôm nay lại…

- Ai, tiểu tử ngươi thì biết cái gì, mấy năm nay vi sư không uống rượu, chính là vì sư tổ ngươi còn không tha thứ cho vi sư, nếu như sư tổ ngươi tha thứ cho vi sư, vậy vi sư đương nhiên lại có thể thưởng thức rượu ngon, không say không nghỉ.

- A… còn có thể như vậy…

- Không thì sao? Sau khi được sư tổ ngươi thông cảm, vi sư nhất định không say không nghỉ, dù gì cũng phải bù lại mấy chục năm thâm hụt a, như vậy nhân sinh mới thực viên mãn…

- Ây… khụ khụ khụ…

Thiên Đường thành.

Tình huống quỷ dị tiếp tục duy trì, tử sắc thương khung càng ngày càng đậm.

Mà Cửu Tôn phủ, lại chính là viên bảo thạch lớn nhất thiên địa, chiếu sáng lấp lánh, huy quang vạn dặm, rực rỡ cảnh mảnh trời!

Gió xoáy như một cây trụ nối thống thiên địa, chuẩn xác hơn mà nói… thực sự tựa như cái phễu rót rượu, đem vô tận linh khí, vô lượng tử khí liên tục hút vào trong, sau đó truyền vào Cửu Tôn phủ.

Thời gian tiếp theo, Vân Dương càng khổ không thể tả, ứng phó duy gian.

Trước đó, vô luận thế nào hắn cũng không nghĩ tới, đồng thời vận chuyển Cửu Tôn thần thông, lại có thể dẫn ra phản ứng lớn như vậy.

Lúc này, hắn còn chưa biết chuyện bên ngoài, nhưng đối với thân thể mình lại nhất thanh nhị sở.

Hắn lúc này, đã tuần tự nhiều lần trơ mắt nhìn thân thể mình phồng lên, từ từ to gấp đôi gấp ba, cuối cùng rạn nứt, da tróc thịt bong, dần dần phân giải…

Sau đó lại lần nữa chữa trị, nhục thể lại càng thêm kiên cường, trong suốt như ngọc thạch, không ngừng không nghỉ tiếp nhận năng lượng vô tận tràn vào thân thể…

Cứ vậy vòng đi vòng lại, một đợt lại một đợt, một lần lại một lần…

Vân Dương cảm nhận được sự đau nhức trong từng sợi thần kinh…

Giờ khắc này, cho dù chỉ là nhổ một sợi tóc, cảm giác đau đớn còn hơn bình thường đứt cả bàn tay.

Chứ đừng nói là thân thể vỡ nát, sau đó gây dựng, rồi lại lần nữa vớt nát gây dựng, vòng đi vòng lại…

Hiện hắn chỉ có một cảm giác: Có phải, toàn bộ vũ trụ đang không ngừng bạo phá rồi gây dựng lại trong đầu hắn hay không a…

Đau, muốn cắn răng, lại chợt nhớ răng đã sớm nát, mặc dù còn có thể tiếp tục mọc ra, nhưng dù là lần nữa cắn nát răng thì thế nào, không phải sẽ tiếp tục mọc ra hay sao, căn bản không có tác dụng…

Đối mặt với tình huống như vậy, Vân Dương dần cảm giác, bản thân hắn… lại sắp không chịu đựng nổi.

Dù sao tình huống như vậy, thực không thể dùng hai chữ “Tàn khốc” đơn thuần để hình dung.

Nhục thể tinh thần song trọng chịu nghiền ép, nhưng chỗ tốt thu được cũng cực kinh người, nếu nói ra ngoài, e là trực tiếp khiến thiên hạ há rớt hàm, kinh hãi thế tục!

Tu vi của hắn dùng tốc độ tên lửa tăng trưởng.

Đầu tiên là Cửu Tôn thần thông, bảy loại công pháp tương đối rớt lại phía sau, dùng tốc độ thủy triều cực tộc đuổi lên, tiến độ như nước chảy thành sông, trực tiếp tiêu thăng đến cấp độ của hai bộ Phong Vân, tầng thứ sáu.

Sau đó Cửu Tôn thần thông tạm thời yên tĩnh, chuyển thành Huyền khí tăng trưởng đơn thuần, từ Đạo cảnh Thất trọng, tiêu thăng đến Thất trọng đỉnh phong, sau đó không hề gặp phải bình cảnh như người thường, mà trực tiếp đột phát, hoàn toàn không cản trở, uy thế như kình nỏ xuyên giấy trắng, nhẹ nhõm tấn thăng, sau đó lại tiếp tục cực tốc tăng trưởn, đột phá Bát trọng thiên, lại đột phá Cửu trọng thiên, thế như chẻ tre, cái gọi là bình cảnh, hoàn toàn không tồn tại.

Một vòng này tiếp tục tăng trưởng, thẳng đế Đạo cảnh Cửu trọng đỉnh phong mới dừng lại!

Thế nhưng Đạo cảnh Cửu trọng đỉnh phong đã là đỉnh điểm của Thiên Huyền đại lục, tiến cảnh như vậy, biên độ tăng lên như vậy, thực sự nghe thôi cũng rợn người, thực sự chưa từng có, vượt qua nhận biết của bất kỳ ai!

Khi Huyền khí vừa ngừng tăng trưởng, tinh thuần linh khí cùng tiên thiên tử khí lại nhằm vào Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công khó tu luyện nhất, nay có vô địch linh nguyên này hỗ trợ, dùng một phương thức chưa từng có, nhanh chóng tăng trưởng, cấp tốc tràn đầy kinh mạch toàn thân…

Cùng lúc, vô số ân oán nhân quả chi khí như được triệu tập, chen chúc mà tới, tựa như tất cả ác nhân, vong hồn mà huynh đệ Cửu Tôn chém giết bao năm nay… đều hóa thành nhân quả chi khí hội tụ về đây…

Tất cả biến hóa tăng phúc, khiến cho Sinh Sinh Bất Tức Thần Công mới đột phá không lâu đã lại tiêu thăng, một đường tăng lên Tứ trọng đỉnh phong, theo Sinh Sinh Bất Tức Thần Công tăng lên, Lục Lục trong không gian thần thức phát một tiếng ấy da da hưng phấn, Vân Dương hơi chút ngạc nhiên, nhưng mắt đã lại tối sầm lại, một lần nữa bắt đầu quá trình sụp đổ lại trọng tố…

Trong quá trình này, mánh lá thứ năm của Sinh Sinh Tạo Hóa Liên đã chập chờn sinh trưởng, thánh lâm nhân thế…

Tầng thứ năm!

Sinh Sinh Bất Tức Thần Công tầng thứ năm, tấn thăng!

Chỉ tiếc lúc này, Vân Dương đang trong quá trình sụp đổ, thực sự đau tới mức không thể để ý bất cứ chuyện gì, tự nhiên càng không biết, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công không chỉ dừng ở đó, mà còn đang tiếp tục tăng trưởn…

Mãi cho đến khi đạt đến Ngũ trọng đỉnh phong.

Nhiều lần lặp đi lặp lại quá trình sụp đổ giày vò, Vân Dương dần không chống nổi gánh nặng, ứng phó duy gian, gân xanh trải rộng, Thái Dương nhảy loạn, hình tượng này, nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, tình huống như vậy tiếp tục kéo dài, không chừng một khắc sau, Vân Dương liền có thể trực tiếp bạo tạc, một mệnh ô hô, thân tử đạo tiêu.

Dù lâm vào trạng thái nửa hôn mê, huyền công cũng không chút dừng lại, năng lượng từ bên ngoài tràn vào như không có cực hạn, năng lượng tiếp tục quán trú, Cửu Tôn thần thông mới tạm thời dừng lại đã lần nữa vận chuyển, lần này cùng nhau tịnh tiến, toàn bộ tấn thăng đến cửu tướng đệ Thất trọng, thậm chí đột phá…

Tựa như cùng ăn ý, hoặc là một thứ gì đó liên quan đặc biệt, theo Cửu Tôn thần thông cùng vận chuyển, tu vi Huyền khí cũng lần nữa tăng lên, tiến thêm một bước so với Đạo cảnh Cửu trọng.

Cửu Tôn thần thông tăng lên, Huyền khí tinh tiến cũng là chuyện tốt, thế nhưng trong quá trình tăng lên này, gánh nặng mà Vân Dương phải chịu lại càng thêm trầm trọng, thực sự tỉnh lại hôn mê, tỉnh lại hôm mê, đau đến bất tỉnh, mà cũng đau đến phải tỉnh…

Nhân lực có hạn, ý chí một người dù kiên định thế nào, cũng luôn có cực hạn của nó, Vân Dương đã đến cực hạn này, lúc này, trên huyệt Thái Dương đã nô lên thật cao, tựa như tùy thời đều có thể phá da mà ra, ánh mắt hắn trở nên dữ tợn không thể tự kiềm, khóe mắt sớm đã rách nát, liên tiếp phải nhận thống khổ đến cực hạn như vậy, lặp đi lặp lại, không nhìn thấy điểm cuối, thực sự khiến hắn sinh xúc động muốn tự giải quyết bản thân, kết thúc mọi chuyện.

Thực sự không chịu nổi a…

Thống khổ này, chẳng khác nào không ngừng tiếp nhận thiên đao vạn quả một ngàn năm!

Hắn căn bản không biết, trong một chớp mắt mấu chốt kia, ngay khi đầu của hắn muốn thực sự nổ tung…

Một bóng người, thoáng như lưu quang cực tốc bay vào Thiên Đường thành, chỉ lóe lên một cái, đã tới không trung bên cạnh Cửu Tôn phủ.

Thân ảnh kia hơi ngừng chân lại, không có nửa điểm chần chờ, giương tay lên…

Một đạo tử chói lọi phát ra, phát ra một tiếng huýt dài vui mừng, lấy thế như nhũ yến về tổ mà bay vào trong sương mù dày đặc.