Ta Là Chí Tôn

Chương 754: Tử Ngọc tiêu!

Nghe được bốn chữ này, Lăng Tiêu Túy đột nhiên ngẩn người, Độc Cô Sầu cũng sững lại tại chỗ.

Cửu Tôn quy nguyên, băng thiên liệt địa, giang hồ độc tôn, thiên hạ độc tài!

Bốn câu này lưu truyền đến mức trẻ lên ba cũng từng nghe qua, ai ai cũng thích!

Nhưng đối với tuyệt thế cao thủ như Lăng Tiêu Túy mà nói, hắn cũng không coi mấy lời này ra gì, dù sao bọn hắn đã đứng trên đỉnh thiên hạ, tự xưng đã bước tới điểm cuối tu đồ, dù thần thông của Cửu Tôn thần dị, nhưng cũng chỉ cực hạn trong hồng trần, muốn thiên băng địa liệt, thực sự lại quá mức!

Nhưng giờ phút này, bốn chữ này thốt ra từ miệng Cố Trà Lương, lại hoàn toàn khác trước, chí ít đối với Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu mà nói, tuyệt không giống nhau, tất phải có thâm ý!

Giờ phút này, tinh quang trong mắt Phượng Huyền Ca đột nhiên lóe lên, mỉm cười nói:

- Cửu Tôn quy nguyên?

Hắn như có chút hiếu kỳ:

- Cửu Tôn quy nguyên là chuyện của Cửu Tôn, có quan hệ gì với Tử Ngọc tiêu của ngươi? Chẳng lẽ đại cơ duyên mà ngươi vừa nói, lại có quan hệ với cây tiêu này?

Nói, liền đưa tay bắt tới.

Cố Trà Lương vốn muốn đưa Tử Ngọc tiêu cho Lăng Tiêu Túy, tranh thủ thời gian đưa đến Cửu Tôn phủ, nên cũng không nắm trong tay mà nâng trong tay, người hắn cũng quỳ trên mặt đất, chờ Lăng Tiêu Túy tiếp nhận. Còn Lăng Tiêu Túy lại đang trầm tư, chưa lấy lại tinh thần, tự nhiên cũng không kịp tiếp nhận.

Đúng lúc này, Phượng Huyền Ca xuất thủ muốn đoạt, nhìn chậm mà thực nhanh, tốc độ độ này thực sự nhanh tới cực hạn, trước khi tam đại cao thủ kịp động niệm ngăn cản, đã tóm chặt lấy Tử Ngọc tiêu.

Cố Trà Lương sớm nắm thời cơ, gần như bản năng bắt lại một đầu khác, lo lắng muốn hộc máu:

- Ngươi muốn gì, trả ta!

Phượng Huyền Ca cười nói:

- Cũng chỉ là một ống Tử Ngọc tiêu mà thôi, cần gì phải gấp như vậy? Thực chẳng lẽ còn có huyền cơ?! Ta lại xem một chút.

Ngoài miệng thì xem thường, thế nhưng bàn tay lại không chút buông lỏng, bỗng phát lực, Cố Trà Lương chỉ thấy một cỗ cự lực tràn trền không gì sánh nổi truyền đến, Tử Ngọc tiêu đã bị Phượng Huyền Ca cướp đi.

Cố Trà Lương thấy thế khẩn trương, phù một tiếng phun một ngụm máu, tê thanh nói:

- Phượng Huyền Ca! Ngươi!

Hắn quay đầu nhìn Lăng Tiêu Túy, lo lắng rống to:

- Ngươi còn chờ cái gì? Mau lấy lại a!

Lăng Tiêu Túy bỗng quay đầu, giờ khắc này, hắn thực không kịp suy nghĩ gì thêm nữa, chỉ khẽ vươn tay với Phượng Huyền Ca:

- Đưa ta!

Trong mắt hắn, hiện rõ lệ quang sâm nhiên.

Lúc này đây, bản năng của hắn lựa chọn tin tưởng Cố Trà Lương.

Coi như luận tình luận lý, biểu hiện của Cố Trà Lương lộ rõ chuyện này cực quan trọng, không cho phép quấy nhiễu, dù là trì hoãn một chút thì cũng là sai lầm, hơn nữa… trước đó Phượng Huyền Ca còn đang chịu trọng thương, trạng thái vốn nên phải kém nhất trong bốn người, tuyệt không nên có thực lực như trước mắt, điều này thực đã vô cùng đáng nghi!

Phượng Huyền Ca cười ha ha:

- Lăng huynh, ngươi hà tất phải như vậy? Chỉ là một cây tiêu, chẳng lẽ với giao tình giữa ta và ngươi, ta muốn nhìn một chút, lại còn cần tranh luận?

Keng!

Kim nhận phá phong, trường kiếm rời vỏ, Phượng Huyền Ca quay đầu nhìn lại, đã thấy Độc Cô Sầu rút kiếm cầm chắc trong tay, ánh mắt sâm nhiên, đã sử dụng tới trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất, hai mắt như hai đạo kiếm mang trảm phá thương khung, trầm giọng quát:

- Lấy ra!

Phượng Huyền Ca thấy thế dường như thẹn quá hóa giận:

- Các ngươi có ý gì, muốn làm gì? Hai người các ngươi thực không nói lý mà, thực sự nghĩ rằng ta ngấp nghé chút đại cơ duyên của các ngươi sao?!

Hắn cầm Tử Ngọc tiêu trong tay, tựa như tức giận tới cực điểm:

- Chúng ta đồng sinh cộng tử bao lần như vậy, lại vì một câu nói bừa không ý nghĩa, thế mà các ngươi lại muốn trở mặt động thủ với ta?!

- Hừu! Cái gì mà Cửu Tôn quy nguyên, để ta hủy tiêu này, đoạn vọng tâm của các ngươi, tránh khỏi tâm cảnh thiếu hụt, tu đồ chung diệt!

Hắn nắm chặt Tử Ngọc tiêu, hầm hừ, quyết nhiên bóp chặt!

- Ngươi dám!

Cố Trà Lương tức muốn nổ đóm mắt.

Cùng lúc, kiếm quang sắc bén bắn ra, trường kiếm của Lăng Tiêu Túy cũng rời vỏ, chỉ thẳng mi tâm Phượng Huyền Ca, quát:

- Mau giao tiêu ngọc, lúc này còn chưa muộn!

Hàn ý sâm nhiên đập thẳng vào mặt Phượng Huyền Ca, cơ mặt Phượng Huyền Ca cũng vì đó mà run rẩy, càng khiến toàn thân tỏa hàn khí, như thấm băng tuyền.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn Lăng Tiêu Túy, lại quay sang nhìn Độc Cô Sầu, đột nhiên càng thêm tức giận, quát:

- Thấy đại cơ duyên liền cam đọa bản tâm? Muốn động thủ đúng không? Đến đi! Hai người các ngươi cùng tiến lên, xem ta có sợ hay không?!

Cố Trà Lương kêu trời kêu đất:

- Nhanh lên, không còn kịp nữa rồi….

Phượng Huyền Ca vận khởi huyền lực, cầm chắc Tử Ngọc tiêu, nói:

- Đến đi! Đánh thắng ta, Tử Ngọc tiêu trả các ngươi!

Hai người Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu thấy thế cùng nhướng mày, không tùy tiện động.

Nếu thực đánh nhau, mặc kệ kết quả thế nào, chuyện mà Cố Trà Lương cần nhất định sẽ không kịp.

Nhất là với tư thái của Phượng Huyền Ca hiện tại, rất có thể trong lúc giao thủ, sẽ hủy tiêu ngọc, thậm chí mượn lực hai người, cùng nhau hủy bảo vật.

- Phượng Huyền Ca, đến cùng ngươi là ai? Việc đã đến nước này, cần gì phải mạo danh người khác?

Duệ ý sắc bén trong mắt Lăng Tiêu Túy càng thêm lăng lệ, một cỗ kiếm khí lấy hắn làm khởi nguồn giăng khắp không gian, dần dần bốc lên.

Phượng Huyền Ca cười ha ha:

- Lăng Tiêu Túy, rõ ràng ngươi không uống rượu, thế mà lại dùng lời của rượu để nói, chẳng lẽ ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra? Chỉ vì chút cơ duyên hư vô mờ mịt, liền muốn trở mặt?!

Lăng Tiêu Túy chậm rãi gật đầu:

- Ta đếm tới ba, nếu ngươi còn không giao Tử Ngọc tiêu! Như vậy cũng chính là lúc ta tự toái kiếm tâm!

Hắn nói từng chữ:

- Tin rằng ngươi hiểu nó có nghĩa gì!

Con ngươi Phượng Huyền Ca khẽ rút lại, nói từng chữ:

- Ta biết, ngươi càng biết, ngại gì không thử một lần! Ngươi dám không?

Lăng Tiêu Túy chậm rãi gật đầu, kiếm khí quanh thân nồng đậm thêm gấp

đôi, cả người bay lên, chậm rãi nói:

- Một!

Phượng Huyền Ca cười ha ha một tiếng:

- Cần gì phải như vậy, ta tin ngươi là được…

Lăng Tiêu Túy quát:

- Hai!

Lại không chút dừng lại, tỏ rõ thái độ không chút do dự của bản thân.

Con ngươi Phượng Huyền Ca khẽ động, nói:

- Ít nhiều cũng từng có giao tình, cần gì phải để cá chết lưới rách, cho ngươi là được.

Đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Độc Cô Sầu! Còn chưa động thủ!

Lời còn chưa dứt, thân thể hắn đã phóng lên, Huyền khí toàn thân cùng quán vào trong Tử Ngọc tiêu, mà thân thể hắn cũng như hóa thành lưu quang nhanh chóng bay lên!

Lăng Tiêu kiếm, Độc Cô kiếm, đồng thời xuất thủ, kiếm quang trực chỉ Phượng Huyền Ca!

Kiếm khí xé toạc Cửu trọng thiên!

Phượng Huyền Ca hét lớn một tiếng, thân hình khẽ nhoáng lên, xoay tròn, chuyển thành thế đầu dưới chân trên, quanh người xuất hiện báp táp vô biên che phủ!

Sau một khắc!

Một tiếng ầm vang mãnh liệt nổ lên!

Sau một phen trùng kích mãnh liệt tới cực điểm, thân thể Phượng Huyền Ca như diều đứt dây bay về phương xa, Độc Cô Sầu rên lên một tiếng, lui sau một bước, Lăng Tiêu Túy chấn thanh thét dài, gánh lấy áp lực cực đại, không ngừng lui về sau, kiếm mang lăng không chém xuống, phẫn nộ quát:

- Quả nhiên, ngươi không phải Phượng Huyền Ca!