Tiến bộ của Kế Linh Tê, hoàn toàn không theo lẽ thường!
Rõ ràng mấy ngày trước mới hơi vượt Đạo cảnh một chút, đến hôm nay đã hoàn toàn ổn định lại, trong một lần luận bàn với Vân Dương, lại lần nữa bạo phát khí tức!
Đối với cái khí tức bạo phát này, Vân Dương rất quen thuộc, bởi đó là mối lần mới đột phát, khí tức không bị khống chế mà bạo phát ra ngoài!
Lại đột phá!
Nói cách khác, trên con đường không biết tên kia, Kế Linh Tê lại lần nữa bước thêm một bước.
Khoảng cách chênh lệnh giữa hai người có thể thấy được bằng mắt thường!
Đối mặt với hiện thực chênh lệch càng lúc càng lớn, khiến Vân Dương nghẹn họng trân trối, không biết nói gì.
Đến cùng là có chuyện gì?
Quả thực không thể lý giải nổi a?!
- Ngươi tu luyện công pháp gì vậy? Có tiện thì cho ta tham khảo a?
Vân Dương cau mày hỏi.
- Ừm, Phượng Hoàng… ác không phải.
Kế Linh Tê nói một nửa, đột nhiên lộ một tia mê võng:
- Hình như đã không phải nữa, công pháp hiện tại của ta, có vẻ như gọi là… Cửu Trọng Thiên pháp, ta cũng không biết đến cùng có chuyện gì xảy ra.
Vân Dương nhếch nhếch miệng:
- Đỏi công pháp, cơ bản là tối kỵ trong giới tu hành… được rồi, cái đó không quan trọng, nhưng ngay cả công pháp tu luyện của mình ngươi cũng không biết, đến cùng là tu luyện thế nào?
Kế Linh Tê mê võng nói:
- Ta nào biết ta tu luyện thế nào, trước giờ ta chưa từng luyện qua công pháp như vậy, gần đây nó mới đột nhiên xuất hiện, tựa như hư vô hiển hiện, thế nhưng ta lại thấy như đã tu luyện từ rất lâu rồi, một đường thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn không trở ngại, hết thảy cứ xuôi gió xuôi nước như vậy, rất tự nhiên…
Vân Dương lại im lặng.
Chuyện này… nghe sao mà cứ mơ hồ a?!
- Bây giờ nghĩ lại, thân thế của ta nhất định còn có vấn đề to lớn.
Kế Linh Tê thở dài:
- Ta không biết vị lão cha không đáng tin cậy kia là tồn tại thế nào… công pháp này của ta hẳn là hắn lạc ấn trong trí nhớ, ta thực sự chưa từng biết thứ này.
Vân Dương gật gật đầu:
- Không quan trọng, chỉ cần không ảnh hưởng tiêu cực là được rồi.
Lại thầm thở dài.
Trên đời lại có lý như thế? Ngay cả tâm pháp tu luyện của mình mà người ta cũng mơ mơ hồ hồ, thế nhưng tiến bộ lại phi tốc như thế.
Mà hắn lại rõ ràng liều mạng thúc ngựa cũng đuổi không kịp!
Kế Linh Tê nghiến răng nghiến lợi:
- Từ xưa đến nay, chưa từng thấy lão cha hố người như vậy! Chờ ta tìm được hắn nhất định phải giật sạch tóc hắn! Tức chết ta mất…
Càng nói càng tức giận, liên tục giậm chân nói:
- Tức chết ta mất tức chết ta mất… lão hỗn đản kia, ta ta ta ta… ta muốn cho hắn một đao.
Vân Dương ho khan một cái, tức sạm mặt lại, trong lòng đột nhiên sinh xúc động, nhịn không được nói:
- Chờ ngươi muốn đánh cho hắn một trận, tính thêm ta một người!
Trong thời gian này, hắn bị hồng quang dày vò muốn dục tiên dục tử, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, nếu nói không thầm oán giận, căn bản là chuyện không thể nào.
Lại thêm oán khí vì dù liều mạng cũng không bằng người ta ngủ, càng muốn đánh lão hỗn trướng kia một trận!
Ngươi làm cha thế nào a!
Kế Linh Tê sảng khoái gật đầu:
- Chờ ta tìm được hắn, hai chúng ta cùng nhau đánh hắn!
Vân Dương gãi gãi đầu:
- Ngươi đánh hắn… hắn cũng không dám hoàn thủ, đó là niềm vui gia đình, nhưng… ta là con rể, làm như thế, thực sự có chút… đại nghịch bất đạo…
Kế Linh Tê nghe vậy sững sờ, chợt đỏ mặt tía tai:
- Không biết xấu hồ, ngươi là con rể ai! Hừ!
Hơi ngửa đầu, quay người mà đi!
Vân Dương ho khan một cái:
- Khụ khụ, ta chuẩn bị đi tiền tuyến quan sát một chút, ngươi có đi không?
Kế Linh Tê lập tức quay người lại, hai mắt phát sáng:
- Lúc nào?
Vân Dương nói:
- Chờ Sâm La Thập Vương trở về, ta liền xuất phát, ngươi đi chứ?
Kế Linh Tê trực tiếp hạ quyết định:
- Ta đi với ngươi!
Dừng một chút lại nói:
- Rủ cả Linh Tú tỷ nữa.
Trong thời gian này, bỏ các chuyện khác ra thì tình cảm giữa Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú thực sự đột nhiên tăng mạnh.
Không thể nghi ngờ, vô luận từ mặt nào thì Thượng Quan Linh Tú đều rất tốt, vô luận là tính cách hay cách đối nhân xử thế, khoan dung rộng lượng, ôn nhu thiện lương, biết lấy đại cục làm trọng, trọng tình trọng nghĩa, nhất là tính kiên cường càng đáng quý.
Nữ tử như vậy, bất luận người nào hiểu rõ nàng, đều sẽ coi nàng như vô thượng côi bảo!
Coi như cùng là nữ nhân, thậm chí là tình địch như Kế Linh Tê, cũng tràn đầy thưởng thức Thượng Quan Linh Tú.
Tâm lý lịch trình của Kế Linh Tê với Thượng Quan Linh Tú có thể nói là khúc triết uốn lượn hơn cả mấy khe suối, từ lúc đầu thưởng thức, sau đó tiếp cận, thân thiết, cho đến khi phát hiện cùng thích một người lại vẫn không oán không hận nổi, miễn cưỡng duy trì chút xíu khoảng cách, rồi lại lần nữa tiếp cận, dần dần bao dung, hiểu rõ sâu sắc, trở nên bội phục, yêu thích, mãi cho đến khi ý thực được, sống cùng nhau cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận…
Cuối cùng, Kế Linh Tê nhiều thêm một tỉ muội khuê mật, thậm chí còn vượt cả Nguyệt Như Lan.
Kế Linh Tê cũng là nữ nhân, cũng muốn độc chiếm ái lang, không muốn chia sẻ với nữ nhân khác, nhưng lại hợp như vậy cũng là bất đắc dĩ. Bộ dạng nàng như hiện tại, hồng quang trên người kia không biết bao giờ mới có thể biến mất hoặc vô hiệu, miễn cưỡng độc chiếm Vân Dương, không để bất cứ nữ nhân nào tiếp cận thì cũng có ý nghĩa gì? Lại có thể có kết quả gì?
Tình cảm giữa hai người cần phải rèn luyện cũng giao bồi, nếu miễn cưỡng lâu dài, như vậy kết quả cuối cùng sẽ chỉ khiến nàng cùng Vân Dương càng lúc càng xa, thậm chí vĩnh viễn rời khỏi. Mà thực sự đến lúc đó, thân phận địa vị tối thiểu của nàng cũng khó giữ được, chẳng phải tự tìm phiền não sao.
Cùng với cực đoan như thế, chi bằng trước lui một bước, để Vân Dương càng thêm cảm động… ừm, đây cũng không phải là thủ đoạn không vặt, mà là trí tuệ đối nhân xử thế, cũng có thể nói là chút giảo hoạt của nữ nhi!
Muốn có được lâu dài, ngại gì đi đầu nhượng bộ, chỉ cần không mất đại thế, như vậy lợi nhiều hơn hại, thậm chí là trăm lợi mà không một hại!
Thượng Quan Linh Tú, không thể nghi ngờ là người có thể để Kế Linh Tê lui một bước, thậm chí có thể nói, tồn tại của Thượng Quan Linh Tú, giúp nàng trừ khử cục diện khó xử nhất. Có Thượng Quan Linh Tú ở trước gánh vác, duy trì lợi ích của cả hai!
Cho nên chuyện này… xem như là một việc tốt đi a!
Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Kế Linh Tê khó tránh khỏi ngượng ngùng thẹn thùng, lại càng tức giận bất đắc dĩ với vị lão cha chưa từng gặp một lần kia.
Phụ thân nhà người ta bảo vệ khuê nữ cẩn thận, còn ngươi… mặc dù cũng cẩn thận, thế nhưng lại quá cẩn thận a, ta hiểu ngươi làm vậy là muốn bảo vệ nữ nhi, điểm này xác thực là dụng tâm lương khổ, không có gì đáng trách, thế nhưng… cái gì cũng nên có giới hạn a?
Một khi quá mức, liền sẽ hóa thành cực đoan được chứ?!
Mặc dù ta biết trước khi thành thân không nên đem mình cho người ta, nhưng… vừa chạm đã lãnh ngay mấy ngày nằm giường? Muốn kiểm tra e là xuống đất luôn?
Xin hỏi, trên đời nào có tên nam nhân nào chịu được loại chuyện này hay không?
Vị anh hùng nào có thể chịu được nữ nhân như vậy?
Cũng chỉ có Vân Dương da dày thịt béo, năng lực khôi phục kinh người, nếu là người khác, đoán chừng đã chết được trăm tám mươi lần!