Bảo Nhi mê mang khó hiểu:

- Phải học nhiều như thế, há không phải sẽ mệt chết a?

Vân Dương không nhịn được mà cười:

- Muốn làm thượng vị giả, đương nhiên phải biết hơn người thường, đương nhiên đến lúc đó, ngươi chỉ cần làm đến nhất định là được.

Bảo Nhi nói:

- Lúc nào? Làm đến mức nào?!

Vân Dương mỉm cười, một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói:

- Kỳ thực, thiên hạ là một nhà. Ngươi muốn để người một nhà không phải chịu bắt nạt, ăn no mặc ấm, từ đây không còn khổ, như vậy chỉ cần học một môn. Mà… ngươi muốn thiên hạ nhà nhà no ấm, cũng chỉ cần học một môn.

Bảo Nhi cái hiểu cái không, mê hoặc mở to hai mắt.

Hai vị tiên sinh cũng chăm chú lắng nghe.

Nhưng nghe đến Vân Dương nói câu này, lại đột nhiên khẽ biến sắc.

Đạo lý mà Vân Dương nói, hai người biết, thế nhưng có mấy lời, bọn hắn lại không dám nói.

Chỉ lầm bẩm thì thầm: “Chỉ cần học một môn, chỉ cần học một môn… chỉ cần học một môn.”

Như có điều suy nghĩ.

Ánh mắt nhìn Vân Dương, cũng không nhịn được mà có chút khác thường.

Tuổi Bảo Nhi còn quá nhỏ, chuyện dính vào quyền mưu, Vân Dương đã sớm cấm chỉ. Nhưng lúc này, Vân Dương lại đem từng hạt giống gieo vào trong lòng Bảo Nhi, mọc rễ nảy mầm.

Có mấy lời, bọn hắn không dám nói, hoặc là nói không rõ. Nhưng Vân Dương chỉ nói một câu, liền chỉ điểm mấu chốt. Có điều, điều kiện đầu tiên lại là… người hiểu rõ thì sẽ hiểu, người không hiểu thì sẽ chỉ đi đến một con đường khác.

Bảo Nhi có thể hiểu sao?

Hai vị tiên sinh nhìn khuôn mặt trầm tư của Bảo Nhi, không nhịn được mà cười khổ.

Hiểu không?

Hiện tại mới phát hiện, mấy người dạy học như bọn hắn, lại không dám hỏi hai chữ “Hiểu không?”

- Bảo Nhi, ngươi chỉ cần biết, nhà, một chữ này là đủ. Đối với bách tính mà nói, nhà chính là một nhà ba người bốn miệng. Đối với quân vương mà nói, nhà, lại là cái gì?

Câu hỏi này, Bảo Nhi lại không hiểu, nhưng hai vị tiên sinh kia lại như chịu ngũ lôi oanh đỉnh, đồng thời ngẩng đầu, nhìn Vân Dương.

Rốt cục xác định.

Hôm nay, Vân Dương đến không phải để dạy Bảo Nhi, mà đến, để dạy hai bọn hắn làm thầy!

- Cái gì là nhà?!

Hai vị tiên sinh đồng thời thấy lòng đầy trĩu nặng.

- Cô cô!

Nhìn thấy Thượng Quan Linh Tú bước vào, mấy đứa nhỏ khác cũng xông tới, kéo tay Thượng Quan Linh Tú mà tố khổ:

- Cô cô… chúng ta ở đây học mấy thứ bỏ đi này làm gì… thả chúng ta về luyện công mới là đúng đắn, trên chiến trường, bảo mệnh mới là ưu tiên, mấy thứ đồ chơi trong sách vở này, có thể làm được gì…

Vốn nhìn qua không khí tràn đầy học tập, Thượng Quan Linh Tú có chút hài hòng, vừa nghe lời mấy đứa nhỏ, lập tức giận tái mặt:

- Nói hươu nói vượn! Cái gì là bỏ đi? Cái gì là đồ chơi? Bày mưu tính kế, khắc địch quyết thắng ngoài ngàn dặm mới là binh gia chí lý, các ngươi không hiểu sao? Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, dù là lão sư các ngươi không quản các ngươi, ta cũng phải xử lý theo gia pháp!

Mấy đứa nhỏ lập tức ủ rũ, nhưng không ai dám nói lại.

Gia pháp?

Gia pháp của Thượng Quan tướng môn, không phải người thường có thể chịu được. Lập tức đều yên.

Vân Dương thấy thế không khỏi buồn cười, không trách Thượng Quan Linh Tú phát cáu, thực sự là mấy đứa nhỏ Thượng Quan gia này, đều là mấy đứa thích tranh đấu, kéo bè kéo lũ đánh nhau thì càng như ăn mật, học tập binh thư chiến sách cũng tuyệt không buông lỏng, chỉ có học học vấn trong sách vở, học thánh hiền chi đạo, thì đứa nào đứa nấy ngứa người ngồi không yên.

Dưới áp lực học tập của bpu, cơ bản mỗi ngày đều bị ép đến kêu khổ thấy trời, cho dù cũng học được một chút, thế nhưng tiến bộ cũng cực kỳ có hạn, cực kỳ nhỏ bé.

Trừ đó ra, thực không hổ là trẻ nhỏ nhà Thượng Quan, thực không phụ hai chữ “Tướng môn”.

- Không cần gấp gáp, không cần gấp gáp.

Vân Dương an ủi:

- Hậu nhân Thượng Quan tướng môn, tự nhiên có thiên tính của Thượng Quan tướng môn. Sở dĩ ta để bọn nó tới đây, chính là tận khả năng… nắm một vài thứ. Thứ hai, cũng là muốn trải đường cho tương lai bọn hắn, mà thứ ba… chính là mài dũa tính cách cho bọn hắn… kỳ thực còn có một nguyên nhân khác nữa, nhưng tóm lại đều là tốt không xấu.

- Thiên tính như vậy, cũng không cần quá lưu ý, dù sao, vị trí sau này của bọn hắn là Quân bộ, là Chiến trường.

Vân Dương nói:

- Hơn nữa… tương lai Thượng Quan tướng môn, không còn hậu cố vô ưu!

- Hậu cố vô ưu…

Thượng Quan Linh Tú lẩm bẩm mấy chữ, nhịn không được mà vui buồn lẫn lộn.

Hậu cố vô ưu.

Đã bao năm qua, Thượng Quan tướng môn vẫn giãy dụa trong mấy chữ này, bốn chữ như một cơn ác mộng.

Bây giờ, đã giải quyết triệt để trong tay Vân Dương, từ nay không còn lo lắng, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.

Nhớ tới mấy câu nói vừa rồi của Vân Dương, mấy đứa nhỏ này ở Vân phủ đánh vững cơ sở, thực có thể, từ nay Thượng Quan tướng môn công hầu muôn đời, vĩnh thế hưng thịnh.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là… không tạo phản!

Nhưng xa không nói, với giao tình từ nhỏ thế này giữa mấy đứa nhỏ Thượng Quan tướng môn cùng Bảo Nhi, chuyện này thực không thành vấn đề!

Đến lúc đó, có thể đem gánh nặng trên vai Thượng Quan Linh Tú buông xuống!

Phần cảm giác nhẹ nhõm đột nhiên mà đến này, khiến nàng mừng đến phát khóc.

“Trong sáu đứa nhỏ này, nhiều nhất chỉ có bốn người có thể chân chính ra chiến trường.”

Vân Dương truyền âm cho Thượng Quan Linh Tú:

- Hai đứa còn lại, nhất định phải giả heo, tương lai tốt nhất là đóng tại Quân bộ, ngươi biết không.

Ngươi biết không.

Thượng Quan Linh Tú há có thể không hiểu?

Nghẹn ngào truyền âm cho Vân Dương:

- Ta biết, ta thực sự biết… ta đã rất thỏa mãn! Nhưng ngươi biết không… ta hy vọng, con số trong miệng ngươi, có thể xuống một chút…

Vân Dương im lặng.

Ba đứa nhỏ Thượng Quan gia cùng tiến lên, rất phẫn uất:

- Cô cô, ngươi khóc… ai bắt nạt ngươi hả? Chúng ta đi đánh chết hắn!

Một đứa khác, có chút do dự, có chút dọ dự, vẫn đứng tại chỗ, làm bộ đọc sách.

Còn hai người khác, khẽ đưa mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu, chăm chú đọc sách.

Vân Dương cùng Thượng Quan Linh Tú nhìn kỹ sáu đứa nhỏ, nhìn biểu hiện khác nhau của bọn chúng.

Vân Dương ý vị thâm trường.

Thượng Quan Linh Tú lại vui mừng.

Chỉ có Bảo Nhi, ở bên ma quyền sát chưởng:

- Ai dám bắt nạt thúc thúc ta?!

Thượng Quan Linh Tú trợn trừng mắt.

Bắt nạt thúc thúc ngươi?

Người của cả đại lục cộng lại… có đủ hay không?

Hoàng cung.

Hoàng đế Bệ hạ xử lý xong quốc sự, cố ý gọi Thu Kiếm Hàn lưu lại.

Từ sau trận Thiết Cốt quan, Thu Kiếm Hàn vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, mỗi lần Hoàng đế Bệ hạ muốn tìm người nói chuyện giải buồn, lại ngạc nhiên phát hiện, người có thể nói, vậy mà lại không có ai, có chút tịch mịch hồi lâu.

Bây giờ Thu Kiếm Hàn đã tỉnh, trạng thái hoàn toàn khôi phục, sau khi mừng rỡ, Hoàng đế Bệ hạ lại khôi phục lại thái độ trước đó, lại hoặc phải nói là mật độ gọi lại còn càng nhiều hơn trước, cơ hồ sau bổi Triều hội nào cũng phải lưu Thu Lão Nguyên soái lại trò chuyện một hồi.

Tình huống này khiến Thu Kiếm Hàn không ngừng kêu khổ, ngày ngày đều phải tăng ca, ai mà chịu nổi?

Người khác đến giờ là về nhà, thế nhưng ta ngày ngày

đều phải làm thêm mấy canh giờ…

Đế Vương ân trách mưa móc quá nhiều, có vẻ như cũng không phải là chuyện tốt!

“Ngày ngày gọi lão phu ở lại, sao không thấy phát thêm chút bổng lộc, thực đúng là bóc lột sức lao động mà…”

Thu Kiếm Hàn thầm oán không thôi, ngoài mặt lại nghiêm lại:

- Bệ hạ có gì phân phó?

- Trẫm sẽ nghiêm trị hết thảy, không để lại chút thể diện, liệc Nhị hoàng tử có giữ được một mạng hay không?

Hoàng đế Bệ hạ là người hiểu chuyện, đi thẳng vào vấn đề, trực chỉ điểm chính.