Phong vân đến nhanh, đi cũng nhanh, một hồi hạo kiếp bắt đầu từ Thiên Đường thành, sau đó lại kết thúc ở Thiên Đường thành.
Trong thời gian này, quá trình này, mặc dù chết rất nhiều người, mặc dù cả khu đông Thiên Đường thành đều bị đánh thành phế tích, cảnh hoang tàn khắp nơi, nhưng với bản thân Thiên Đường thành mà nói, cơ hồ lại không có tổn thất gì.
Cái gọi là cảnh hoang tàn khắp nơi, chỉ cần lần nữa trùng kiến là được, phòng xá bị phá thành bình địa, cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt, không phá thì không xây được, lúc này phá đã xong, giờ chỉ cần lập lại, chuyện này cũng chỉ trong bàn tay!
Tin rằng, sau khi tu sửa lại khu thành đông, tuyệt đối sẽ sạch sẽ gọn gàng hơn bất cứ khu nội thành nào, phong cách cũng sẽ thống nhất.
Đối với Ngọc Đường mà nói, đây lại thực là một chuyện tốt.
Về phần người chết, chín thành chín là người giang hồ, vô luận là cao thủ giang hồ hay là sát thủ thì cũng chẳng có quan hệ gì với Ngọc Đường, mà sau trận này, người chịu ân huệ trả lại thi cốt di vật của Ngọc Đường, cũng không kém mười vạn người.
Chí ít về mặt danh tiếng, Ngọc Đường đã thu được danh vọng lớn lao.
Điểm mấu chốt nhất, là tập đoàn sát thủ khiến Ngọc Đường một mực phải lo lắng, sau trận này, toàn quân đều diệt!
Mười mấy vạn sát thủ nổi danh, cuối cùng chỉ chạy được năm người!
Mà năm người này, còn là phải nợ ân huệ mới được thả chạy.
Cho nên nói, đối với Ngọc Đường mà nói, thực sự đã không còn lo lắng về sát thủ!
Tin rằng từ nay về sau, rất lâu sau, chuyện muốn thuê sát thủ giết người đã không còn thị trường mà thuê nữa.
Như vậy, chuyện này với toàn bộ quan viên phú hào trên đại lục mà nói, lại là một chuyện tốt cực lớn.
Dù sao người càng có tiền, thường thường sẽ càng sợ chết, bệnh tật cùng ám sát chính là những thứ mà bọn họ kiêng kỵ nhất, hiện tại chuyện ám sát đã khó thể tiến hành, sao lại có thể không vui mừn!
Cho nên sau chuyện này, vô luận là danh vọng hay là lực khống chết của Ngọc Đường đều tăng cao hơn một bậc.
Nói chung, người duy nhất không vui trong chuyện này, cũng chỉ có Thái tử Ngọc Đường mà thôi.
- Cái gì? Ta phái người ra đoạt bảo đồ? Còn bắn ba lượt, giết vô số đỉnh cấp sát thủ?!
Nghe được người bẩm báo, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch:
- Ta hạ lệnh lúc nào? Sao có thể?
- Thái tử lục suất?
Thái tử điện hạ trực tiếp hôn mê:
- Đó là quân đội của ta, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa a? Từ khi nào mà Thái tử ta có thể chỉ huy được những người kia? Đám quân này một mực nằm chặt trong tay phụ hoàng, sao có thể nghe lệnh của ta? Nếu ta có thể điều động được bọn hắn, ta há không sớm…
Lời này cũng thực là thât tâm nói ra, mặc dù Thái tử Lục Suất chỉ có vỏn vẹn hơn vạn nhân thủ, nhưng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, vô luận là tu vi tố dưỡng hay binh khí trang bị đều thuộc hàng đỉnh cấp nhất.
Nếu không sao có thể ba lượt tên đã có thể đánh giết vô số sát thủ?
Có điều cũng chỉ là danh nghĩa của hắn mà thôi.
Thái tử cũng chưa từng có ý định điều động qua đội ngũ này.
Không dám.
Bởi trong này, trong có bất kỳ người nào thực sự nghe hắn nói.
Nếu những người này mà nghe lệnh của hắn, đoán chừng hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, thực tình muốn thành sự thật!
Thế nhưng…
- Người đâu, mời Lý tướng quân đến đây, Cô có việc hỏi hắn!
Thái tử điện hạ từ ngơ ngẩn chuyển thành dữ tợn.
- Bẩm điện hja, Lý tướng quân nói… hắn bận rộn quân vụ, chuyện Thái tử an bài đã làm xong, đi lại cũng tốn thời gian, mong Thái tử không cần khách khí, chuyện phong thương, vẫn còn nhiều dịp khác.
Thái tử tức muốn nổ phổi:
- Chuyện ta an bài? Không cần khách khí? Còn phong thưởng?!
- Con mẹ nó!
Thái tử điện hạ nhảy dựng lên, gào thét:
- Rõ ràng là muốn vu oan hãm hại Cô… rõ ràng là muốn ngậm máu phun vào mặt Cô, Cô nào còn nhiều thời gian a?!
Thái tử điện hạ muốn phát điên.
Loại chuyện như này, nào có thể nhận bừa?
Dù thực là hắn muốn làm như thế, cũng sẽ không trắng trợn phô trương như thế a!
Các ngươi làm, còn nhiều thời gian… chớ nói ta không hạ lệnh, coi như thực là ý của ta, vậy các ngươi lại còn thả năm tên sát thủ đáng sợ nhất, lại có ý gì?
Là ta mời bọn hắn tới a!
Giờ lại là ta muốn giết bọn hắn… hơn nữa còn đã giết mấy vạn huynh đệ của bọn hắn!
Đại thù không đội trời chung này, lại cứ vậy mà đổ lên người ta, dù nhảy vào Nguyệt Hồn giang cũng không rửa sạch được a?!
Từ nay về sau, người trên đời có thể không cần lo lắng bị sát thủ hành thích, nhưng bản Thái tử lại phải ngày đêm lo lắng hãi hùng!
Bởi vì vẫn còn sát thủ, và sát thủ đó muốn nhằm vào ta!
Tùy thời tùy chỗ, thời thời khắc khắc, đều có thể có Hận Biệt Ly., Hồng Trảm, thậm chí là ngũ đại sát thủ cùng nhau tới ám sát!
Thái tử điện hạ méo mặt, cuồng nộ gào thét, điên cuồng mắng chửi.
Hiện tại, Thái tử hắn cơ bản đã biến thành tư lệnh không quân, ngoại trừ mấy lão hủ nho đi theo, ngoài ra ngay cả nửa điểm lực lượng cũng không có.
Mưu sĩ, bị giết từng người một, lão sư, bị giết. Hộ vệ, phàm là người được tính là “Cao thủ” cũng đã bị giết không còn một mảnh.
Thái tử điện hạ cẩn thận suy nghĩ, ngạc nhiên phát hiện, hiện trong tay hắn, người duy nhất có thể thương lượng một chút, có vẻ như cũng chỉ còn có một mình Thái tử phi.
Trong lúc bất tri bất giác, bên người Đông cung Trữ quân như hắn, đã không còn người để dùng!
- Điện hạ, chuyện này rõ ràng là do Bệ hạ cung Tiêu Dao vương và quân đội thiết trí bẫy cho ngài.
Thái tử phi u sầu nói:
- Ngoại trừ việc Bệ hạ có ngầm đồng ý hay không, thì nhất định có sự tham gia của Tiêu Dao vương cùng quân đội.
Thái tử mờ mịt nói:
- Vì sao lại nói vậy?
Thái tử phi nói:
- Điện hạ còn không nhìn ra sao, bọn hắn làm như vậy chính là muốn dọn đường cho người khác. Mà Thái tử điện hạ lại là Trữ quân chính thống của Ngọc Đường, cũng chính là chướng ngại lớn nhất trên đường của bọn hắn.
Thái tử nói:
- Không sai, chuyện này nhất định là do bọn Vân Dương cùng Thiết Tranh chuẩn bị, chính là muốn đẩy ta vào tử địa, lòng lang dạ thú, lòng lang dạ thú mà.
Thái tử phi cúi đầu:
- Hiện nay chúng ta đang lâm nguy, có truy cứu cũng vô dụng, Thái tử điện hạ… thế cục trước mắt đã sáng rõ, đại thế đã mất, Đông cung Trữ vị nhất định không thể bảo toàn được, miễn cưỡng giữ lại, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng mất, mong Thái tử sớm tính kế lui thân, giữ được tính mạng là trên hết a.
Thần sắc Thái tử phi cũng ủ rũ, nhưng nàng lại thấu triệt hơn Thái tử, biết nam nhân của mình không thể giữ được tôn vị, nếu còn kiên trì, e chỉ có một đường xuống đất, tuyệt không may mắn.
Nhớ lại lúc trước, khi nàng mới thành Thái tử phi, đâu chỉ một lần mơ tưởng được thành mẫu nghi thiên hạ, sóng vai đứng cùng Thái tử điện hạ. Nhưng cho tới hôm nay… không hẳn, là từ rất sớm trước đó, đã không còn hy vọng xa vời này nữa.
Thái tử thở dài một tiếng:
- Vấn đề hiện tại… là coi như ta chịu từ bỏ, thì cái mạng này vẫn khó mà giữ được. Lần này bọn hắn tha cho năm tên sát thủ chi vương… cừu nhân lớn nhất của năm người này, lại chính là ta!
- Trận chiến này, mở tương lai cho Ngọc Đường, nhưng lại chặt đứt tiền đồ của ta, cũng chặt đứt mệnh của ta!
Trong nháy mắt, Thái tử như già đi chục tuổi:
- Ta đã hết đường để đi a!