Khi mấy người Thu Kiếm Hàn nhận được thiệp mời, tất cả cùng kinh ngạc.
Cảm giác kinh ngạc khó nói nên lời này, cả đời mấy người cũng khó gặp mấy lần, nhưng hôm nay lại đột nhiên có cảm giác bị hù sợ.
Đời này của bọn hắn, thiệp mời từng nhận nhiều vô số kể, cho dù là đến từ hoàng thất quý tộc, thậm chí là đích thân Hoàng đế Bệ hạ mời, đối với bọn hắn mà nói cũng đều là chuyện bình thường. Nhưng người gửi thiệp mời hôm nay, lại là người mà cả đời bọn hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi, người này, thế mà lại phát thiệp mời?!
- Lập tức đến!
Thu Lão Nguyên soái không nói hai lời, lập tức quyết định.
Phương Kình Thiên cùng Lãnh Đao Ngâm cũng đều phản ứng như thế.
Thậm chí, đáy lòng bọn hắn cùng hiện một cảm giác càn khôn điên đảo: Gia hỏa âm trầm như quỷ kia, thế mà lại phát thiệp mời? Có chuyện cần thương lượng?
Chẳng lẽ trời sắp sụp??
Trừ lý do này, e là khó mà dùng lý do khác để hiểu được!
Mấy lão già thầm nhủ.
“Cưới con trai lão tử hắn không đến, cháu trai ta thành thân hắn cũng ngó lơ, lần này, lại muốn làm gì?”
“Lần trước lão tử gần chết cũng không thấy hắn hé răng, sao lần này lại đưa thiệp mời?”
“Chẳng lẽ tên hỗn đản này điên rồi?”
Đây là lực ảnh hưởng của Ngô Ảnh, một tiếng hót kinh thiên hạ cũng không đủ để hình dung!
...
Ban đêm.
Ngô Ảnh ngồi ngay ngắn trước bàn.
Trước mặt là tứ Đại Nguyên soái, một lão phu nhân. Đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
Sắc mặt Ngô Ảnh cứng đờ, không nói một lời.
Nửa ngày sau, năm người mới dần khó chịu, con mẹ nó, ngươi mời chúng ta tới, xong lại chẳng nói câu nào, ngươi muốn gì?
- Quỷ… ách, Ngô đại nhân.
Thu Kiếm Hàn suýt nữa nói ngoại hiệu “Quỷ tướng quân” mà bọn hắn đặt cho Ngô Ảnh, khẽ vuốt râu ria:
- Ngươi mời chúng ta tới, nhất định là có chuyện quan trọng a?
Ngô Ảnh nói:
- Ừm.
Ừm? Có ý gì? Thu lão gia thở hổn hển, quay đầu đi chỗ khác.
Phương Kình Thiên:
- Chuyện gì?
Ngô Ảnh:
- Có chút việc.
Tựa như tình thần đang ở đâu đó.
Phương Kình Thiên Tức muốn ngã ngửa, mẹ nó, chẳng nhẽ ta không biết có việc hay sao?
Thiết Tranh nói:
- Có chuyện gì, Ngô đại nhân không ngại cứ nói thẳng.
Thiết Tranh đứng ra hòa hoãn.
Ngô Ảnh không nói một lời, lại cau mày cân nhắc. Năm người này… đến cùng là có đáng tin hay không a? Liệu có thể xảy ra vấn đề gì không? Nếu có vấn đề, sẽ là xảy ra ở đâu?
Thiết Tranh suýt nữa tuốt đao.
Người khác nói, ngươi còn ừm một tiếng, đến lượt ta hảo tâm hỏi ngươi, thế mà ngươi lại nhắm mắt lại!
Khinh người quá đáng!
- Cũng không có gì, chỉ là muốn nhờ chư vị đại nhân giúp chút việc.
Ngô Ảnh lấy lại tinh thần.
Năm người hừ một tiếng, trợn mắt nhìn.
Giúp?
Chỉ bằng cái thái độ này của ngươi?
Giúp cái lông!
- Các vị xem cái này a.
Ngô Ảnh đứng người lên, đem tất cả sổ sách hồ sơ mà hắn mới viết, không giữ lại đều lấy ra, bày ở trên bàn, chờ người có mặt ở đây đọc qua.
Đám người Thu Kiếm Hàn đã sớm quyết không thể thân thiện với con hàng này, thế nhưng nhìn đống sách trên bàn, chỉ cái tên thôi đã thấy phi thường hấp dẫn a.
Lại còn phân tích của bọn lão? Còn phân tích cả đối thủ?
Thú vị!
Không ngại xem qua một chút.
Xem xem có đúng hay không a.
Vừa cầm sách lên, mấy người Thu Kiếm Hàn đã không bổ xuống nổi.
Ngô Ảnh muốn nói chuyện, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy mấy người Thu Kiếm Hàn như đói khát nhìn thấy đồ ăn, như sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, ngấu nghiến đọc mấy cuốn sách, xem hết quyển này, lại cầm sang quyển khác, mỗi một bản, đều cho bọn hắn cảm giác như nhặt được trân bảo, yêu thích không nỡ buông tay.
Tất cả trong này, đều có thể thực hiện được, tất cả đều là diễn dịch từ kinh nghiệm thành công!
Nếu nói bảo đồ mà Cửu U Thập Thất Thiếu để lại chính là thần vật trong mắt đám cao thủ giang hồ, như vậy mấy cuốn sách ở đây, chính là thần vật trong mắt các vị đại lão quân phương Ngọc Đường!
Đúng vậy, mấy cuốn sách nhỏ của Ngô Ảnh này, thực xứng với danh thần vật. Mà Ngô Ảnh lấy mấy cuốn sách này ra chia sẻ, thực sự dùng từ đại thủ bút cũng không đủ hình dung!
Mấy thứ trong sách này, mấy người đều không thấy có gì xa lạ, thế nhưng từ xưa đến nay, chuyện tổng hợp lại, sau đó dùng hệ thống phân tích… thực sự chưa có ai làm được!
Nhất là mấy lão tướng quân đều có nền tàng vững chắc, lúc này nhìn thấy, tựa như được thể hồ quán đỉnh.
Phương Kình Thiên nhìn mấy cuốn sách, thở dài thật sâu, ngẩng đầu nhìn Ngô Ảnh.
Người này… thực đúng là quỷ tài!
Cái thế chi tài!
Ngô Ảnh vẫn lạnh lùng ngồi đó, khuôn mặt này, trong mắt mọi người, so với tuyệt thế giai nhân còn xinh đẹp hơn!
- Trâu bò, quá trâu bò!
Thiết Tranh vừa nhìn vừa gật đầu tán thưởng, mấy ngón tay thô to như cà rốt, cẩn thận từng li từng tí lật từng tờ, yêu thích không buông tay.
Thực sự không có từ ngữ nào có thể khen ngợi được mấy cuốn sách này, chỉ có thể hô to trâu bò. Thời gian không lâu, đã nhắc đi nhắc lại hai chữ trâu bò bốn năm mươi lần.
Chờ một hồi, tâm tư của đám người thoáng lắng xuống, Ngô Ảnh chậm rãi mở miệng.
- Thời gian này, ta hồi tưởng lại sở học cả đời, tổng hợp trí tuệ tiền nhân, chỉnh lý biên soạn ra mấy cuốn sách này… dự tình muốn hoàn thành hết còn cần rất lâu, nói chung vẫn còn tới một nửa chưa hoàn thành, ừm… mấy cuốn này cũng chỉ là bản thảo chưa chỉnh sửa… còn cần chỉnh nhiều… nhiều phần trong đó, nếu chỉ đơn thuần viết ra, e là đời sau khó mà thông hiểu, cho nên…
Ngô Ảnh nói, hơi lắp bắp, điều này cũng bởi hắn ít liên hệ với người thường, nhưng sắc mặt lại rất yên tĩnh nói:
- Cho nên, ta muốn tìm mấy học sinh, để ta truyền thụ đạo làm quan, làm người, chiến tranh, xử thế, trị quốc, thống nhất thiên hạ…
Mấy vị lão tướng đồng thời trợn tròn tròng mắt, kích động:
- Chúng ta hoàn toàn tán thành! Tuyệt không dị nghị! Tất sẽ toàn lực phối hợp!
Sau khí xem đống sách này, mấy người đồng thời thay đổi nhận định với Ngô Ảnh: Vốn chỉ cho rằng người này có tài định quốc an bang, thế nhưng không phải, người này thực có tài kinh thiên động địa, toàn tuyển toàn tài!
Quá lợi hại!
Mặc dù trước khi nhìn qua mấy cuốn sách, mấy vị lão tướng đều biết, trên một số mặt còn kém vị Quỷ tướng này, nhưng cuối cùng cũng đều tự kiềm thân phận, càng bởi quán tính ít phô trương, cho dù có tâm đề bạt vun trồng, cũng khó mà thực hiện.
Nhưng bây giờ, chân chính trải nghiệm năng lực của Ngô Ảnh, mấy vị đại lão đồng thời cùng hạ quyết tâm, bất kể là Ngô Ảnh có muốn lộ diện hay không, cũng phải xuất hiện trước mặt mọi người, đại tài như thế mà mai một đến tận nay, thực sự là lãng phí a!
Chờ đến khi Ngô Ảnh chủ động muốn bồi dưỡng học sinh, mấy vị đại lão trực tiếp vui vẻ ủng hộ, mừng rỡ như điên.
Về phần Ngô Ảnh có nói quá hay không, đạo nào cũng có thể truyền thụ, chúng đại lão cũng hoàn toàn không chất vấn, bởi trong những cuốn sách này của Ngô Ảnh, đã đủ chứng minh năng lực của hắn, sao lại có thể nghi ngờ, điều duy nhất cần làm, chính là ủng hộ, toàn lực ủng hộ!
Ngô Ảnh mơ to hai mắt, nói:
- Chuyện tuyển học sinh, ta có một ít yêu cầu, nhất định phải thỏa mãn mới bằng lòng dạy dỗ. Thứ nhất, gia thế phải trong sạch, thứ hai, nhân phẩm không được xấu. Thứ ba…
Nhiều vô số, phải có tới mười mấy cái yêu cầu.
Nhưng, mấy người Thu Kiếm Hàn lập tức một lời đáp ứng, không có nửa chữ không, ngay cả chút xíu chần chờ cũng không có, trực tiếp quyết đoán đáp ứng.
Ngược lại, Phương Kình Thiên lại chần chờ ngắt lời:
- Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta, có thể tham dự tuyển bạt hay không?
Ngô Ảnh nói:
- Coi như con trai lưu manh, cũng có thể tham gia tuyển bạt.
Phương Kình Thiên không nhịn được mà ho khan một tiếng, có xúc động muốn động thủ. Cách đáp ứng của ngươi, cũng thực muốn gọi đòn mà?!
Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm cùng phù một tiếng bật cười.
Thượng Quan lão phu nhân cũng rất tha thiết:
- Thượng Quan gia chúng ta…
Ngô Ảnh ngắt lời:
- Lão sư của mấy đứa nhỏ nhà ngươi, mạnh hơn ta.
Khóe miệng Thượng Quan lão phu nhân khẽ co quắp.
Cái này, thực không biết.
Ngô Ảnh nói tiếp:
- Đồ đệ của hắn, ta không dám đoạt.
Thượng Quan lão phu nhân ngạc nhiên.
Thu Kiếm Hàn cũng ngạc nhiên.
Trong những người ở đây, chỉ có Thu Kiếm Hàn biết thân phận Vân Dương, nhưng lời Ngô Ảnh nói… có chút ý vị thâm trường a.