Tình hình chém giết tại Đông thành càng lúc càng kịch liệt, động tĩnh gây ra cũng càng lúc càng lớn.
Toàn bộ khu thành đông, cơ bản đã biến thành một vùng phế tích, cảnh hoang tàn có thể thấy được khắp nơi!
Đối mặt tình huống tàn khốc bực này, đám nhân sĩ giang hồ cũng không khỏi có chút tâm thần bất định.
Nhưng ngày lúc này, một đợt ngôn luận lại đột nhiên dâng lên.
“Người trong giang hồ, ngày ngày liều mạng! Người thì có thể vang danh vạn cổ, thành tự truyền kỳ, cũng có người chết sớm siêu sinh sớm, mười tam năm sau lại làm lại từ đầu!”
“Người trong giang hồ, ai không muốn thành thần thành thánh! Bây giờ, cơ hội đang ở trước mắt, ta sao lại có thể từ bỏ? Bảo vật xuất hiện trong thời đại của ta, vậy ta cũng chính là mệnh địch chi chủ!”
“Tuyệt đỉnh cao thủ, có ai mà không phải khi cất bước thu được kỳ ngộ? Vì sao kỳ ngộ lại không thể rơi đến trên người ta?”
“Muốn đi thì các ngươi cứ đi, dù sao ta cũng sẽ không đi.”
“Bỏ mạng trên giang hồ, với bỏ mạng ở nơi đây, lại có gì khác nhau? Tại sao phải đi? Chẳng lẽ đây không phải là giang hồ?”
“Nơi nào có người, nơi đó chính là giang hồ! Chết ở đây, chết càng thêm ý nghĩa, càng thêm thỏa nguyện!”
“...”
Vốn dĩ, theo con số thương vong càng lúc càng nhiều, rất nhiều người giang hồ đã bắt đầu có ý định bỏ cuộc, bọn hắn tuy đều tự cho là đúng, nhiệt huyết sục sôi, nhưng người thông minh cũng không ít.
Ngay trong lúc này, lại có một đợt ngôn luận dị dạng truyền ra, trong nháy mắt liền khởi lại dã tâm của đại đa số mọi người!
Đúng vậy a, sao không liều mạng? Ở đâu mà không phải là liều mạng?
Ngay lúc này, một lão niên giang hò cảm khái nói một câu.
Câu nói này, dùng một tốc độ cuồng phong vũ bão truyền khắp đông thành.
“Thuốc không thành chỉ thị độc, người không thành Thần, chung thành hôi!”
Thuốc, có ba phần độc. Chỉ có trải qua thủ pháp đặc thù, mới có thể trở thành tiên đan chân chính, triệt để khu trừ độc tính, mới có thể để con người hấp thu mà vô hại.
Người không thành Thần... Cuối cùng cũng chỉ trở về tro bụi.
Mà bây giờ, chính là lúc luyện chế tiên đan, là lúc đứng trước cơ hội thành thần!
Ngươi lui?
Lui một bước, có lẽ có thể bảo đảm nhất thời bình yên, nhưng tương lai lại không thể vĩnh hằng!
...
Vân Dương tung bay giữa hư không, cẩn thận tra xét từng người.
Mấy ngày nay, hắn âm thầm dò xét không dưới ba ngàn người, nhưng thủy chung không tìm được manh mối về Âu Dương Tiêu Sắt.
Toàn bộ phạm vi Đông thành, người có thân hình đặc điểm phù hợp với Âu Dương Tiêu Sắt đều được hắn tra qua, nhưng thực sự chưa hề thu được kết quả.
- Ừm, nếu ta là Âu Dương Tiêu Sắt... Ta sẽ làm gì?
Vân Dương ngừng lại việc tìm kiếm, để tay lên ngực tự hỏi, đặt mình vào vị trí của Âu Dương Tiêu Sắt mà tư duy.
- Nếu ta là Âu Dương Tiêu Sắt, ta lại đã bán đứng Lão Độc Cô, mà Lão Độc Cô có quan hệ lớn lao với Cửu Tôn, tuy Vân Tôn chưa từng lộ diện, nhưng lại là đại nhân vật một tay che trời ở Ngọc Đường. Nhất là Thiên Đường thành, càng trong phạm vi đối phương khống chế.
- Nhưng hai tấm bảo đồ này lại hiện thế ơ Thiên Đường thành, ta nhất định phải đi, nhất định phải thử. Vậy ta phải làm thế nào? Phải đi như thế nào?
- Cải trang cách ăn mặc, dịch dung? Đương nhiên rồi! Nhưng dịch dung giả dạng thế nào mới có thể đảm bảo an toàn?
- Vân Tôn nhất định nắm được mọi tin tức tương quan của ta, cho nên hết thảy những thói quen đặc điểm của ta đều sẽ là điểm chú ý cho đối phương, muốn không bị đối phương phát hiện, không bị liên tưởng ra, chỉ có thể đem tất cả những đặc điểm thưởng ngày đảo lại, như vậy mới có thể tránh được hiềm nghi. Ngay cả khẩu âm, thói quen, ăn mặc, dáng vẻ, binh khí... Vân vân.
Xác thực, cũng chỉ có thể làm ngược lại tất cả những gì thường ngày hay làm, mới có thể triệt để loại bỏ hiềm nghi!
- Nhưng coi như có cải biến hết thảy, lại vẫn không thể bảo đảm vạn toàn. Quan phương Ngọc Đường tốn sức vạch một mảnh nội thành, để người giang hồ chinh chiến trong đó, há có thể không có thâm ý?
- Coi như nhìn từ ngoài vào thì thấy có lý, đem chiến họa dồn vào trong một khu, nhưng há lại không phải chỉ là một cái che mắt, thậm chí, cũng chính là để hạn chế phạm vi tìm kiếm, bởi vì nếu ta đến, sao có thể không tranh đoạt bảo đồ, ta tất sẽ phải tiến vào đông khu!
- Cứ như vậy, đông khu kia, ta tuyệt không thể đi!
- Đối phương bố cục như vậy, thậm chí không tiếc lấy bảo đồ da rồng ra làm mồi dụ, toan tính tuyệt không nhỏ, tuy ta đúng là mục tiêu, nhưng chắc chắc chỉ là một trong các mục tiêu, nói cách khác, trận tranh đoạt này không thể kết thúc trong thời gian ngắn được, ta có thể ẩn núp tại các khu khác một thời gian, chỉ cần chú ý tin tức, liền có thể phán đoán thế cục...
- Chờ đến khi sắp kết thúc, đại cục gần định, ta lại đi vào, không những giữ bản thân an toàn, nguy hiểm nhỏ nhất, cơ hội đắc thủ... Cũng lớn nhất.
- Cuối cùng, nếu không thể thành công, thân đặt ngoài cục, cũng dễ toàn thân trở ra hơn!
...
Vân Dương nghĩ một vòng, lẩm bẩm nói:
- Nếu ta là Âu Dương Tiêu Sắt, như vậy đến thì nhất định phải đến, nhưng sẽ chắc chắn không lập tức tới khu đông.
- Nếu không tới khu đông, vậy còn lại ba mặt tây nam bắc, không, nếu ẩn nấp ở tây nam bắc, tuy có thể bảo đảm nhất thời, nhưng cuối cùng cũng quá xa khu đông. Một khi sinh biến cố, thậm chí đến lúc kết thúc, lại căn bản không đủ thời gian chạy tới, rất có thể sẽ đuổi không kịp cơ hội.
- Như vậy, ở lại khu hoàng thành trung tâm bốn khu, lại là một lựa chọn tốt nhất...
Vân Dương trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt đột nhiên ngưng định lại.
- Không, hoàng thành trung tâm vẫn không phải là lựa chọn tốt nhất, vẫn có một câu tục ngữ, chỗ nguy hiểm nhất cũng là là chỗ an toàn nhất, chỉ cần có thể tìm được điểm mù nguy hiểm nhất là được, mà cái gọi là điểm mù nguy hiểm nhất, không gì ngoài... Dưới chân đèn!
- Như vậy, dưới chân đèn của khu đông là nơi nào?
Vân Dương như bị lôi minh đánh tỉnh:
- Chỉ cần đi vào khu thành đông, động một chút chính là sinh tử, khó có ngoại lệ, coi như tu vi cao hơn nữa, cũng không thể tranh đặc quyền ở khu đông... Không, trong khu đông, có một loại người sẽ không bị công kích... Quân nhân!
Vân Dương vừa nghĩ đến đây, tựa như được thể hồ quán đỉnh, lập tức sinh liên tưởng...
- Âu Dương Tiêu Sắt chỉ cần có thể lẫn vào trong số quan binh nhặt xác trong quân đội, há chẳng phải có thể tùy thời nắm được động tĩnh? Hơn nữa còn có thể tùy thời xuất thủ tham gia tranh đoạt, hắn chình là tồn tại nhất định không bị công kích a?
Liên tưởng đến đây, tuy quả là một vấn đề rất đơn giản, nhưng cũng là một lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là, muốn thu được kết quả này, vẫn cần phải vòng một vòng lớn mới được.
Đây chính là điểm mù trong tư duy.
Điều sau đó, tương đối trở nên đơn giản, Vân Dương trực tiếp tìm Thiết Tranh giúp đỡ, có một số việc, để Thiết Tranh đi làm, so với Thủy Vô Âm còn càng thêm mau lẹ.