- Các vị huynh đệ ta, ta bị oan uổng, ta biết đi đâu mà nói lý đây trời...
Đông Thiên Lãnh nước mắt nước mũi chảy xuống:
- Ta sao biết lại là bảo bối như thế, lúc ấy, lão vương bát đản kia dựa vào người ta, dính đầy máu lên người ta... Lúc ấy ta đang uống rượu, bị như vậy còn uống được a? Thật buồn nôn mà!
Tất cả mọi người cùng đảo mắt: Uống rượu? Buồn nôn? Rượu của ngươi có thể so với bảo đồ da rồng sao? Coi như buồn nôn đến chết, ngươi cũng phải tận sức bảo vệ tàng bảo đồ a!
- Hơn nữa, hai mảnh da rách như vậy, ai lại nghĩ nó lại là bảo bối. Trên đó rõ ràng còn có chút mốc a, còn bốc mùi thối rữa nữa...
Đông Thiên Lãnh nước mắt nước mũi dòng dòng:
- Các ngươi nghĩ xem, đặt mình vào hoàn cảnh của ta, để tay lên ngực tự hỏi một chút... Ta, ta không ném ra, chẳng lẽ còn có thể cầm về nhà... Bẩn như thế! A a a...
Tất cả mọi người cùng liếc mắt nhìn: Đương nhiên cầm về nhà, nhất định phải cầm về nhà! Bẩn? Hừ, đổi thành ta, dù bẩn gấp vạn lần cũng phải cầm về nhà! Tên phá của nhà ngươi!
Thực sự là bại gia tử tội lỗi chồng chất, đồ bỏ đi ánh mắt thiển cận...
Lúc đó, sao người uống rượ ở đó lại không phải là ta cơ chứ...
Hiển nhiên, tiền tại động nhân tâm lý trí mọi người lúc này đều không dậy nổi, lý trí, đối mặt với dụ hoặc lớn lao, phần thắng đều không được cao lắm!
- Ở Thiên Đường thành này, tự nhiên là đám huynh đệ chúng ta có năng lượng lớn nhất... Cho nên, Đông Thiên Lãnh mặt dày mời mọi người giúp đỡ một chút...
Đông Thiên Lãnh bi thương nói:
- Giúp ta, tìm thứ này trở về...
Mọi người cùng hít một hơi thật dài, hiển nhiên không ai nghĩ tới, yêu cầu của Đông Thiên Lãnh lại là yêu cầu này.
Sau khi nghe Đông Thiên Lãnh tố khổ một phen, ý nghĩ đầu tiên của mọi người là con hàng này đang kể khổ, đoán chừng mà muốn mọi người làm chứng giúp hắn, chứng thực tấm bảo đồ kia không có ở trên người hắn, đảm bảo an toàn cho hắn!
Thế nào cũng không nghĩ tới, con hàng này lại xin giúp chuyện này, thực không biết sao hắn lại có thể mở miệng được nhỉ?!
Tìm?
Đương nhiên là phải tìm.
Thế nhưng tìm giúp ngươi?
Ha ha...
- Trong lòng tiểu đệ hiện tại rất loạn... Thực sự không nghĩ được các nào dễ hơn, chọc phải phiền toái như vậy, sau đó còn phải nhận phạt từ gia tộc... Giờ chỉ có thể trông cậy vào các huynh đệ đang ngồi đây.
Đám người thầm cười lạnh: Tên ngu xuẩn này, lại làm một chuyện ngu xuẩn nữa, ngươi tự mình vụng trộm đi tìm thì cũng thôi, dù sao cũng có thể trông chờ vào may mắn. Một người đang rối loạn, lại đem bí mật nói cho mọi người nghe, như vậy chú định, nhất định không tìm về nổi a!
Ta không tìm được thì cũng thôi, còn chỉ cần tìm được, như vậy không phải là của ta sao, mật tàng kia là của ta, cơ hội trời cho, há có thể bỏ lỡ?
Đông Thiên Lãnh cúi người thật sâu:
- Còn xin chư vị huynh đệ giúp một tay! Đông Thiên Lãnh vô cùng cảm kích, từ nay về sau, phàm là có gì sai khiến, Đông Thiên Lãnh muôn chết không từ!
Hắn chân thành giơ ly rượu:
- Phàm là huynh đệ tới đây hôm nay, đều là đã cho ta mặt mũi, như vậy chính là huynh đệ của ta, nay ta cùng giơ chén, chúc chúng ta hữu nghị lâu dài, sông cạn đá mòn, chí này không đổi!
Thế là, các vị hoàn khố cùng đồng thời nâng chén:
- Đông huynh đã nói vậy, đám tiểu đệ cũng tự nhiên nghĩa bất dung từ! Cho dù là núi đao biển lửa, cũng phải vì Đông huynh mà đi một lần! Mọi người dụng hết kỳ lực, nhất định phải tìm bảo đồ lại cho huynh! Tình này ý này, sông cạn đá mòn, vĩnh hằng bất biến!
- Không sai, nhất định phải tìm bảo đồ cho huynh, giúp Đông huynh vượt qua cửa khó!
- Tới tới tới, mọi người cùng nâng chén, cùng uống rượu trong chén, chúc chúng ta hữu nghị lâu dài!
- Hữu nghị lâu dài, tình ý đời này không quên!
Đám người ồn ào nâng chén.
Nói đến mấy chữ “Hữu nghị lâu dài, tình ý đời này không quên”, đám người thầm có một cảm giác rất hoang đường chó má.
Chỉ bằng một chén rượu, ngươi đòi hữu nghị lâu dài? Tình ý đời này không quên? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Con mẹ nó!
- Đa tạ tình cảm sâu đậm của các vị huynh đệ thân ái!
Đông Thiên Lãnh cảm động muốn rớt nước mắt:
- Hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái, tất cả cứ tính cho ta!
- Trượng nghĩa!
- Không say không về, không say không nghỉ!
- Tới tới tới, cạn ly rượu này, lập tức đi tìm bảo đồ, sớm ngày tìm ta, sớm ngày giúp Đông huynh khỏi đại nạn!
- Vô luận thế nào, cũng phải tìm trở về!
Người người vừa uống rượu, vừa dõng dạc hô khẩu hiệu, trong lòng lại thầm tính toán.
Nếu ta tìm được hai tấm tàng bảo đồ... Hắc hắc hắc...
Nên để tự luyện võ công?
Hay là...
Hoặc là...
Hẳ?
Quả thực là thiên đại dụ hoặc mà!
Nghĩ như vậy, đám người lập tức có chút không chờ nổi nữa, muốn nhanh chóng hành động, cứ thế mà dưới mông cứ như có giòi, đứng ngồi không yên, mau để ta về nhà bố trí a...
Đây chính là bảo đồ da rồng ghi chép lại truyền thừa của Cửu U Thập Thất Thiếu... Trễ một bước, liền có khả năng xảy ra đại sự a...
Ngay lúc này, Vân Dương đứng lên.
- Nói xong chuyện của Đông công tử, như vậy đến chuyện khác của ta.
- Vân công tử, mời nói, chúng ta xin được rửa tai lắng nghe.
- Ừm, kỳ thực việc này... Mấy ngày trước Thiết Tranh đại soái có tìm ta uống rượu, nhờ ta nghĩ chút biện pháp.
Vân Dương đi thẳng vào vấn đề:
- Hiện tại chiến sự mới kết thúc, nhất là Quân bộ lại không được thu thuế mà gì, cho nên nhiều tráng sĩ chết trận, lại không được trợ cấp.
Đám công tử ca đang ngồi đột nhiên tái mét.
Ca, ngài không cần nói nữa a, ngài nói đến đây là chúng ta biết rõ ý ngài rồi, đơn giản là muốn vay tiền a?
- Ừm, mọi người đều là người hiểu chuyện, đều là huynh đệ một nhà, cho nên ta cũng nhân cơ hội này, xin được quyên tiền một chút.
Vân Dương mỉm cười nói:
- Ta biết, mọi người ngoại trừ là huynh đệ, là người hiểu chuyện, cũng đều là người có tiền...
Chúng ta không phải người có tiền a, chúng ta rất nghèo...
Còn nữa... Quyên tiền?
Thế mà không phải là vay tiền!
- Là người hiểu chuyện, ta cũng tiết lộ cho mọi người một tin chưa xác thực... Nếu thực sự không có tiền, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, rất có thể Thiết đại soái sẽ dùng đến biện pháp cực đoan...
Vân Dương cười một tiếng:
- Ví như... Xét nhà mạo xưng quốc khố gì gì đó...
Đám người lập tức cứng đờ.
Còn có thể như vậy?
- Đương nhiên, đây chỉ là tình huống vạn bất đắc dĩ mới phải làm vậy, giai đoạn hiện tại thì tuyệt không có khả năng.
Vân Dương cười ấm áp:
- Có thể xét thấy điều đó, nên bản công tử đã hứa hẹn với Thiết đại soái, mỗi nhà chúng ta sẽ đều lấy ra ngàn vạn lượng... Sau đó, tất cả đều không sao. Ừm, trong đó đặc biệt chỉ định mấy nhà, những người trên danh sách, trên bảng nổi bật đều là ngàn vạn lượng, mọi người đều là người hiểu chuyện, sẽ không làm những lựa chọn khiến người khó hiểu chứ?!
Ngàn vạn?
Sao ngươi không đi chết đi!
Còn cái gì mà danh sách, trên bảng nổi bật là cái quỷ gì?!
Mẹ nó... Khẳng định là trừ phía trên xuống, trực tiếp đóng đinh lên đầu người ta, nào có cái gì mà khoan nhượng!
- Nếu như thực sự không có tiền, ta cũng có thể hỗ trợ truyền đạt lại cho Thiết soái, tin rằng Thiết soái sẽ thông cảm, có khi lại còn tới cửa hỏi thăm ân cần một chút.
Tới cửa hỏi thăm ân cần một chút?
Hổi thăm ân cần cái em gái ngươi!
Thế nào cũng không thể để tên kia đến cửa hỏi thăm a.
- Ngoại trừ số trên danh sách mỗi nhà ngàn vạn đã ký tên này, những nhà còn lại, chỉ cần khoảng hai trăm vạn lượng. Khụ khụ, chuyện này ta cũng thực khó khăn, ta biết mọi người cũng không giàu có, càng không dễ dàng gì mới kiếm được chút tiền, nhưng chỉ có hai trăm vạn lượng, khẽ chắt bóp tí cũng có thể lấy ra, phải không a?!