Vân Dương trầm mặc một chút:
- Ngô soái, bản tôn thực không biết nói ngươi thế nào nữa? Tiểu nhân tự lừa mình dối người sao?!
Ngô Ảnh đột nhiên nói:
- Đúng là lừa mình dối người, cũng là tiểu nhân chân chính, nhưng ta đồng thời còn là một tên tiểu nhân có năng lực cường đại. Năng lực của ta, chí ít trong thời gian tương đối tới, không ai có thể thay thế.
Trong mắt Vân Dương ánh lên một tia sát cơ:
- Ngươi biết không, coi như một người làm tốt việc gì đó đến mức không có ai có thể thay thế, thì một khi người đó chết rồi, hắn vẫn sẽ chỉ là một người chết, coi như cái chết của hắn có tạo thành rung động, thì chung quy hắn cũng đã không còn tồn tại trên thế giới này! Mà thế giới này, cũng không bởi cái chết của hắn mà có bất kỳ thay đổi nào.
Ngô Ảnh nói:
- Ý quyết giết của Vân Tôn đại nhân, ta đã sớm đoán được.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng tự xưng bản quan, bản tướng, hạ quan, hay bản tọa. Từ đầu đến cuối chỉ dùng một chữ “Ta”.
Hiển nhiên là bản thân hắn không tự coi mình là quan viên Ngọc Đường, hay là tướng soái trong quân.
Điểm này, Vân Dương rõ, nhưng vẫn luôn xưng hắn là Ngô soái, bởi dù sao đi nữa, bao năm nay Ngô Ảnh thực sự đóng góp rất nhiều cho Ngọc Đường, Ngọc Đường có thể như ngày hôm nay, dựa rất nhiều vào người này, mặc dù hiện tại lập trường khác biệt, nhưng cũng không thể nào gạt bỏ công tích của người này.
- Tất Trung Lưu đã chết.
Ngô Ảnh lo lắng nói:
- Nắm đó, hắn vẫn luôn nói, năng lực của hắn có thể định quốc an bang, tĩnh bình thiên hạ, cho dù là đứng trước quốc nạn, chỉ cần cho hắn một cơ hội nhỏ nhoi, hắn cũng có thể như đá trụ giữ dòng, vững chắc non sông. Cho nên, hắn tự lấy cho mình một cái tê, Tất Trung Lưu.
Vân Dương nói:
- Ồ? Có điều không biết, khi hắn đến Cửu U Địa Phủ, còn có gọi là Tất Trung Lưu hay không?
Vân Dương lạnh nhạt như cũ, kỳ thực trong lòng lại cực kỳ chấn động.
Tất Trung Lưu, cái tên này cực kỳ quen thuộc.
Rất nhiều năm trước... Đã từng có một vụ đại án kinh thiên, mà nhân vật mấu chốt trong đó, có mọt người tên là Tất Trung Lưu...
Không biết, Tất Trung Lưu kia có phải là Tất Trung Lưu này không?
Ngô Ảnh không để ý vẻ trào phúng trong lời Vân Dương, vẫn từ từ nói tiếp:
- Vân Tôn đại nhân không có động thủ ngay, chắc là còn có chuyện muốn biết? Ngại gì đương lúc ta đang có hứng, thuận tiện giải thích cho đại nhân một hai.
Hắn thở dài sâu kín, lại nói:
- Đại nhân có biết, những lời ta nói trong hai mươi năm qua cộng lại, cũng không nhiều bằng lời nói hôm nay.
Ánh mắt Vân Dương lộ vẻ sắc bén:
- Bản tôn sớm được nghe danh Ngô soái ít lời mà nhiều ý, mỗi câu nói ra đều trực chỉ điểm quan trọng, trong phương diện quân sự lại càng ngôn xuất phát tùy, kỷ luật nghiêm minh. Nhưng hôm nay... Có lẽ bởi sau này không thể nói nữa, nên tranh thủ nói ra!
Ngô Ảnh bật cười:
- Vân Tôn đại nhân đúng là đủ cường đại, quyền sinh quyền sát nắm trong tay, ít khi có chuyện thất thủ, thế nhưng theo Ngô mỗ, dù Ngô mỗ tự hỏi không giết được Vân Tôn đại nhân, càng không phải là đối thủ của Vân Tôn đại nhân, nhưng nếu muốn chạy chết dướ tay Vân Tôn đại nhân, vẫn có mấy phần nắm chắc. Chỉ có điều, trước khi Tất Trung Lưu chết lại không được nhìn thấy đại nhân, với hắn mà nói, thực sự vô cùng đáng tiếc, nên hôm nay ta ở đây, thay hắn thực hiện tâm nguyện này.
Vân Dương nói:
- Đã như vậy, vậy không cần nhiều lời, điều ta muốn biết, tin rằng Ngô soái cũng hiểu, cần gì để ta tới hỏi?
Ngô Ảnh cười khàn:
- Đại nhân nói không sai, nhưng việc này nói ra thì dài, e là còn phải mất thời gian, chi bằng Vân Tôn đại nhân ngồi xuống uống một chén trà?
Lừa người dễ, gạt mình khó, điều này Ngô Ảnh sớm đã hiểu rõ, cho nên lúc này, ngoài miệng thì nói là do ý nghĩ sai lầm, nhưng trnog lòng vẫn không cho rằng mình có bao nhiêu tội, nếu không phải có chuyện của Tất Trung Lưu ràng buộc, thì hắn cũng chả ở lại đây.
Người này, trong số những người của Tứ Quý lâu mà Vân Dương từng nhắm vào, là kẻ đặc biệt nhất!
Lời còn chưa dứt, không đợi Vân Dương nói lại, đã rung cổ tay, một bàn trà chỉnh tề xuất hiện, thậm chí trên bàn trà kia, còn có một cây nến thật dài đang cháy.
Một cỗ Huyền khí vô tình quét qua không gian, tiếng gió rít gào phần phật, ngọn lửa do ngọn nến hình thành đứng yên không nhích.
- Vân Tôn đại nhân, mời ngồi.
Ngô Ảnh nâng bình trà lên, mỉm cười nói:
- Thường nói, vạn trượng hồng trần trong ba chén rượu, thiên thu đại nghiệp cũng chỉ một bình trà. Thế nhân đều cảm thấy câu này cực kỳ khí thế, có vô số cách hiểu, nhưng ta lại có một cách nghĩ khác.
Vân Dương ngồi xuống:
- Ồ? Xin hỏi Ngô soái nghĩ thế nào?
Ngô Ảnh nói:
- Ta cảm thấy, câu nói... Vạn trượng hồng trần trong ba chén rượu, nói đúng ra... Bất luận kẻ nào, sau khi trải qua vạn trượng hồng trần, thì tùy tiện một người nào đó, cầm ba chén rượu là có thể đến tế điện hắn.
- Về phần... Thiên thu đại nghiệp chỉ một bình trà, nói cũng đúng, một người dù có thu được thiên thu đại nghiệp, công huân cái thế, nhưng sau khi hắn chết, khi hậu nhân nói về hắn, tính ra cũng chỉ cần thời gian uống một bình trà là đã có thể nói rõ rõ ràng ràng.
Ngô Ảnh lắc đầu, thản nhiên nói:
- Tỷ như, chúng ta đã nói về cả đời của Tất Trung Lưu vậy, bất kể khi còn sống hắn có tâm tư thâm trầm, mưu trí đỉnh phong thế nào... Nhưng, cũng chỉ cần một bình trà.
Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Dương:
- Chỉ cần thời gian uống một bình trà, ngươi có thể thông qua miệng ta mà hiểu rõ cuộc đời hắn.
Ngô Ảnh cười ha ha, đem một ly trà vẩy lên đất, nói khẽ:
- Cho nên có thể nói, huynh đệ, đây chính là thiên thu đại nghiệp của ngươi.
Vân Dương nhất thời cảm thấy khó hiểu cùng hoang đường, lý giải như vậy, lần đầu hắn được nghe nói.
Nhưng không thể không nói, có vẻ như... Hơi có phần ngụy biện.
Nhưng dù là ngụy biện thì cũng cần có lý, mới có thể thành luận điệu!
- Ta cùng Tất Trung Lưu quen nhau từ hồi còn cởi chuồng tắm mưa, không nhưng chơi với nhau từ nhỏ, mà càng cùng nhau kết bái huynh đệ. Văn đạo đồng mô, Võ đạo huynh đệ. Hắn lớn hơn ta, ta gọi hắn là ca. Hai bên cùng cố gắng, cùng trợ giúp lẫn nhau, bao năm qua tính ra ta với hắn đều hưởng lợi.
- Cho đến một ngày, hắn lập trí đầu nhập vào một quốc gia, muốn thực hiện khát vọng, lấy tên tuổi Thiên Nam đệ nhất văn, vào kinh đi thi. Trước khi rời đi, hăn nói... Lần này đi nếu được Minh chủ trọng dụng, liền có thế quấy động phong vân, quát tháo Bát Hoang Tứ Hải, nhất thống càn khôn không phụ người.
- Hắn, làm được, dấy văn danh mà thiên hạ đều biết, vừa vào kinh đã được đại quan thưởng thức, còn được gả ái nữ. Càng trúng tuyển Trạng Nguyên.
- Ngay lúc nhân sinh đắc ý nhất, hắn chuẩn bị vung tay vung chân mà làm, lại đột nhiên bị người hãm hại, cuốn hắn vào trong một vụ án mưu phản.
- Điều khiến hắn càng không thể nghĩ tới, người hãm hại hắn, lại chính là kiều thê của hắn. Từ đây quan lộ đứt rời, phu nhân của hắn cũng... Ai, việc này không nói nữa... Sau khi ta biết hắn xảy ra chuyện, đương nhiên không thể ngồi nhìn, lập tức huyết tẩy nhà cha vợ hắn, cùng với những nhà khác có liên quan, sau đó lại đột nhập Thiên Lao, cứu hắn ra ngoài.
- Lúc đó, hắn bị chuyện này đả kích, không gượng dậy nổi, chỉ còn lại tình yêu che kín hai mắt, trong lòng chỉ có thê tử, trước khi ta giết người, thê tử của hắn đã có mang hơn bảy tháng...
Ngô Ảnh vừa pha trà, vừa ung dung kể:
- Bọn ta là huynh đệ, coi như trong lòng hắn có bi thống đến mức nào, thì vốn cũng không thể không tin lời ta. Nhưng lúc đó, còn có đệ đệ ruột của hắn đứng bên, chỉ thẳng ta là đầu sỏ hại hắn, nói ta bất mãn với vợ hắn, lúc ấy ta rất giận, rất rất giận, nên phẩy tay áo bỏ đi.
- Sau đó, ta vô tình biết được, trong những người hãm hại hắn ngày đó, còn có đệ đệ của hắn. Lửa giận bạo thịnh, tất nhiên phải diệt trừ. Ngay lúc chém đầu hắn, Tất Trung Lưu lại xuất hiện.
Ngô Ảnh khẽ thở dài một hơi:
- Việc như vậy, dù ta giải thích thế nào, vẫn không thể khiến hắn hiểu được, từ đây, cả đời không qua lại với nhau.
Vân Dương nghe mà thở dài.
Giết thê tử đang mang cốt nhục của người ta, lại giết đệ đệ người ta ngay trước mặt...
Lại vẫn chỉ là cả đời không còn qua lại, tình nghĩa này, thực khó tả...
Ngô Ảnh nói qua về mặt tình cảm đơn giản đến cực điểm, toàn bộ được hắn bình bình dị dị nói xong.
Nhưng Vân Dương hoàn toàn có thể hiểu được, quá trình này kinh tâm động phách đến nhường nào, khiến người nghe thôi cũng phải giật mình.
Lấy trí mưu của Tất tiên sinh, năm đó lại bị người ta hãm hại tới không thể tự dứt. Vậy kể hoạch đó, phải tỉ mỉ kinh thiên đến chừng nào?
Lại nghĩ tới thủ đoạn xử xự như thiên y vô phùng của Ngô Ảnh, thế mà giết người lại bị Tất tiên sinh bắt gặp... Trong đó, phải có sắp đặt sâu xa đến mức nào?
Những chuyện này, đều tràn đầy những yếu tố không hợp lý, hoặc... Nghĩ ra thì thật đáng sợ.
Bản án năm đó, Vân Dương cũng từng nghe nói qua, thậm chí còn đọc tài liệu tỉ mỉ, nhưng thời đại đã quá xa, tài liệu cũng có nhiều thiếu thốn, sớm đã biến thành một vấn đề nan giải, rốt cục đã không thể nào làm rõ được.
Ngô Ảnh trước mắt, là người biết chuyện năm đó, thậm chí là người trong cuộc, nhưng lúc này hắn lại chỉ đơn giản lướt qua. Mà Vân Dương cũng có thể thấy được, Ngô Ảnh căn bản không muốn lật lại bản án năm đó, chỉ muốn nói lại cuộc đời của Tất Trung Lưu, nên không thể lược qua đoạn mấu chốt này mà thôi.
- Kỳ thực ta biết, Tất Trung Lưu cũng tự biết hết thảy ngọn nguồn, chỉ là hắn không muốn đối mặt chân tướng.
- Hoặc đối với hắn mà nói, không đối mặt, cũng là một loại phương pháp đối mặt a!
- Hai người chúng ta... Hắn cũng không phải thực sự muốn tuyệt giao với ta, không qua lại cũng không phải là người qua đường, bao năm nay, hắn vẫn luôn chú ý ta, ta cũng luôn chú ý hứn, nếu thực sự tuyệt giao, đâu cần chú ý nhau đâu!