Ngón tay thứ ba của Vân Dương đã gấp được nửa, hừ lạnh một tiếng:
- Sớm con mẹ nó ngoan như thế, không phải là tốt rồi sao? Lớn tướng rồi còn chơi ranh giới cuối cùng với ta! Hạn cho các ngươi một cái chớp mắt, lập tức biến mất cho ta!
Vừa nói đã nhắm mắt lại.
Ba người nghiến răng ken két, lại không có cách nào khác, ra vẻ giận giữ hất ống tay áo, nối đuôi nhau ra ngoài.
Người thứ ba bước qua mặt Vân Dương, lại đúng lúc Vân Dương mở mắt, ánh mắt giao nhau trong giây lát, Vân Dương giận tím mặt:
- Cẩu nô tài thật hay, bản công tử mở mắt ra lại nhìn thấy ngươi, xem ra ngươi thực sự không đặt lời bản công tử trong lòng?!
Lập tức tung một cước.
Người kia căn bản không chút khả năng chống cự, sau một tiếng hét thảm, đã thông qua cửa lớn mà bay ra ngoài, đằng vân giá vũ một đường, phá tan cửa sổ đối diện, sau đó lại bay thêm hơn ba mươi trượng, lúc này mới đập lên một thân cây, cả người đạt mông trên tổ chim, bị chạc cây kẹp lại.
- Ngươi?!
Hai người khác lập tức bốc lửa, nhưng mà cũng chỉ dám nói một chữ “Ngươi”, ngoài ra cũng không thể làm gì.
Vân Dương không nói lời nào, tươi cười nhìn lại, tựa như đang chờ hai người nào đó phản ứng, tiến tới tặng thêm hai cước.
Hai người giật mình sợ run người, như chó nhà có tang tông cửa lao ra.
- Thấy không, hiện tại yên tĩnh rồi.
Vân Dương nhìn Thượng Quan Linh Tú đang trợn mắt há mồm.
Thượng Quan Linh Tú mở to đôi mắt trong trịa, tựa như nhìn sinh vật lạ mà nhìn Vân Dương:
- Ngươi... Ngươi làm gì vậy?!
Mặc dù đã biết rõ thân phận Vân Dương, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bất luận là hình tượng thần tượng trong lòng, tình nhân trong mộng đều lập tức vỡ vụn, tam quan khó mà hình dung được tình cảnh trước mắt!
Chỉ nghe Vân Dương thản nhiên nói:
- Đương nhiên là tìm chỗ an tĩnh cho chúng ta nói chuyện a.
Thượng Quan Linh Tú lập tức vì đó mà vỗ đầu.
Con hàng này vẫn còn giả bộ, cho là ta thực sự không biết bí mật của ngươi sao, thật không may, bản cô nương vừa hay lại biết thân phận thực của ngươi, ta lại muốn xem xem, ngươi có thể giả vờ đến lúc nào, giả bộ tới mức nào, bản cô nương quyết bám chặt lấy ngươi.
Thượng Quan Linh Tú khẽ chuyển tâm tư, đang muốn nói chuyện lại đột nhiên nghe tiếng bước chân từ ngoài, càng có mùi thơm xông vào mũi, đám tiểu nhị đã bắt đầu dọn đồ ăn lên, không thể không tạm thời ngưng lại.
Không bao lâu, đã có mười mấy phần sơn hào hải vị nối đuôi nhau đưa đến.
Vân Dương kêu ngừng
- Thế này đủ rồi, còn rượu của các ngươi quá kém, không cần mang lên, ta tự dùng rượu của mình là được rồi.
...
Thượng Quan Linh Tú tiếp tục trợn mắt, đã thấy Vân Dương khẽ vươn tay, trong tay thình lình hiện thêm một vò rượu, thoáng như từ không sinh có.
Linh Tú cô nương lại kinh ngạc thêm một lần, tiếp đó liền chuyển sự chú ý lên chiếc nhẫn trên tay Vân Dương.
- Linh Tú tỷ, rượu hôm nay mời tỷ, không phải rượu thường a.
Vân Dương như hiến vật quý:
- Đây là rượu mà Tửu Thần Phượng Huyền Ca tự tay nhưỡng thành, trên thế giới này cũng không có mấy hũ đâu. Hôm nay chúng ta không say không nghỉ, không say không về.
Thượng Quan Linh Tú khẽ chuyển
sóng mắt, yên nhiên nói:
- Tốt!
Cũng không khách khí, tiện tay nắm qua hai cái chén lớn, đẩy rớt nê phong, liền đổ đầy hai bát.
Vân Dương nhìn Thượng Quan Linh Tú rót rượu, nhất thời cảm thấy chấn kinh, thực đúng là lần đầu nhìn nữ nhân uống rượu mà phóng khoáng như vậy, nhất là lại còn là một tuyệt sắc mỹ nữ, quả là cảnh đẹp ý vui, hơn nữa... Xưa nay chưa từng có?!
Mỹ tửu giai nhương một khi khai đàn, hương rượu lập tức mờ mịt bốc lên, trong phòng ẩn hiện khí tượng song hoàng, không ngừng xoay động trong phòng, chợt đông chợt tây, thật lâu không tán.
- Thực sự là rượu ngon, mới mở đã hiện dị tượng.
Thượng Quan Linh Tú tán thưởng một tiếng, bưng chén rượu, mỉm cười, thấp giọng truyền âm:
- Một chén này, kinh Vân Tôn đại nhân! Đa ta Vân Tôn đại nhân vì Ngọc Đường ta mà làm bao chuyện!
Nói xong một hơi cạn sạch.
Vân Dương trợn mắt hốc mồm, bưng chén lên, lại cứng đơ trước miệng, cả người như bùn điêu mộc tố.
Sao... Sao nàng biết?
Một hồi lâu sau, khuôn mặt cứng ngắc mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
- Linh Tú tỷ, tỷ...
Thượng Quan Linh Tú cười nói:
- Lần trước, tại Nguyệt Hồn giang... Ngươi ngủ thiếp đí, ta cũng bất ngờ mà biết.
Vân Dương lập tức bừng tỉnh, không khỏi cười khan một tiếng:
- Ha ha... Thì ra là thế... Ha ha...
Hắn nghĩ lại, gật gật đầu, lại nói một tiếng:
- Thì ra là thế.
Ngẩng đầu lên, đem chén rượu trên tay cạn sạch, lắc đầu bật cười:
- Ta vốn cho rằng, chút thân phận nhỏ của ta vẫn thần quỷ không hay, không nghĩ tới hóa ra lại chỉ là trò cười.
Khuôn mặt Thượng Quan Linh Tú khẽ chuyển thành trịnh trọng:
- Đời này kiếp này, việc này ta quyết không nói ra ngoài, nếu như trái lời, trên dưới Thượng Quan tướng môn nguyện gặp kiếp.
Vân Dương nghe vậy gật đầu, cũng không mở miệng ngăn cản.
Thân phận Vân Tôn can hệ trọng đại, mặc dù Vân Dương tin Thượng Quan Linh Tú, cũng tuyệt không thể ngăn cản lời hứa hẹn này, mà Thượng Quan Linh Tú hứa hẹn lại trực tiếp dùng cả Thượng Quan tướng môn ra bảo đảm, đủ thấy thành ý!
Thượng Quan Linh Tú giơ chén rượu thứ hai:
- Hiện tại, Vân công tử Vân tiểu đệ phải chăng có thể giải thích hành động hôm nay một chút? Tỷ tỷ ta dù lòng dạ biết rõ, thế nhưng biểu hiện của ngươi vẫn khiến tỷ phải câm nín không nhẹ!
Vân Dương cười ha ha:
- Linh Tú tỷ thực sự quá coi trọng Vân Dương a, tuyệt đại đa số thời gian, Vân Dương vẫn chỉ là Vân Dương, chuyện ngày hôm nay, cũng chỉ là trùng hợp.
Hắn mỉm cười:
- Cái gọi là trùng hợp.. Hai người chúng ta ở đây uống rượu, cũng là chuyện trùng hợp. Còn gây phiền phức với tam hoàng tử, mới là chuyện ta sớm chuẩn bị từ trước.
- Thì ra là thế.
- Ta mới từ phủ Thái tử về, chính là có chuyện khác. Hiện tại lại tới đây, cũng bởi vì trước đó tam hoàng tử có làm chút chuyện, hắn cưỡng ép chiêu mộ mấy vị tướng lĩnh tàn tậc trong quân, muốn thành lập Tàn Quân đường. Bên ngoài tuyên bố là trợ cấp thương binh liệt sĩ, cứu trợ gia thuộc quân nhân.
- Nếu chỉ có như vậy, đây là một chuyện tốt, mặc dù có ý đồ khác, nhưng chỉ cần hắn thực sự lấy vàng ròng bạc trắng giúp đỡ người ta, ta cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, ta cũng không cưỡng cầu bất cứ ai phải thực sự nhân tâm hậu đức, không cầu hồi báo... Nhưng mà sau khi hắn thành lập Tàn Quân đường, thu được thanh danh, thế mà những chuyện đã cam kết lại không làm nổi một chuyện.
- Trong lúc đó, lại còn lấy danh nghĩa tàn quân, liên tiếp lừa gạt Quân bộ, dùng hoa ngôn xảo ngữ mưu toan thu được ưu ái ủng hộ của đại lão trong quân.
Thượng Quan Linh Tú buồn bực nói:
- Các đại lão kia có ai hồ đồ sao? Hắn không làm việc, còn muốn mượn danh nghĩa tụ thế lực, sao có thể giấu giếm được bọn hắn?
Vân Dương cười khổ một tiếng:
- Tam hoàng tử cũng không phải kẻ ngu. Thực tế hắn có bỏ ra rất nhiền ngân lượng, nhưng sở dĩ ta nói hắn không có bỏ ra một đồng, chính bởi trước khi cứu tế, hắn từng phái người đi cướp bóc những gia đình quân nhân đó một lần... Đương nhiên, đều giả làm lưu manh côn đồ cướp bóc... Sau đó lại phái người đưa ngân lượng qua tế bần... Cứ như vậy, tự nhiên khiến người cảm kích cảm tạ, thậm chí cảm động đến gấp bội lần.
Thượng Quan Linh Tú tức thiếu chút không thở nổi, mắt phượng trợn lên:
- Lại có việc này?! Không nghĩ tới tam hoàng tử lại phát rồ đến vậy!
- Thực sự có việc này!
Vân Dương cũng thở dài một hơi:
- Đường đường là hoàng tử, muốn lập đền thờ lại không muốn bỏ tiền, Vân mỗ đương nhiên thấy ngứa mắt. Ngứa mắt, thì phải đánh rụng hắn thôi...