Tất tiên sinh hơi lo nghĩ nhìn Vân Dương:
- Tất mỗ được nghe công tử nói, thực sự thụ sủng nhược kinh, nhưng hôm nay Tất mỗ cùng công tử mới quen, không biết Vân công tử có chuyện gì, lại cần dùng đến tại hạ? Càng không biết vì sao, công tử lại cho rằng Tất mỗ có thể làm việc giúp công tử? Mời công tử nói rõ một hai.
Vân Dương cười ha ha một tiếng, thần thái nhẹ nhõm:
- Vân Dương ta cùng Tất tiên sinh tuy mới quen, nhưng đại danh của Tất tiên sinh đã sớm rót đầy vào tai tại hạ, tên tuổi Thiên Đường đệ nhất kỳ thủ của tiên sinh mới thực là như sấm bên tai. Mà trùng hợp là thời gian này tu vi Vân mỗ có chút trì trệ, cần đánh cờ bình phục tâm cảnh. Trước mấy ngày ngẫu nhiên nhận được một ván tàn phổ, tàn phổ này vô cùng gian nan thâm ảo, trăm mỗi không cách giải. Nay mới mạo muội qua phủ thỉnh giáo, mong Tất tiên sinh vui lòng chỉ giáo.
Tất tiên sinh mỉm cười tủm tỉm:
- Cái gọi là Thiên Đường đệ nhất kỳ thủ, Tất mỗ không dám nhận, thế nhưng không biết sao Vân công tử lại biết mỗ biết đánh cờ? Mấy năm nay, trừ luận bàn với bạn hữu thân thiết, cũng ít có đụng vào quân cờ, không ngờ lại bị công tử biết được.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Kỳ thực việc này cũng có nguyên do, nói đến người nổi tiếng nhất trên phương diện đánh cờ ở Thiên Đường thành này quả thực không phải Tất tiên sinh, trên thực tế, ta cũng có đi tìm người kia... Ừm, chính là Kỳ vương Đường Nhất Thủ.
Tất tiên sinh nghe vậy lập tức giật mình, cười mắng:
- Hóa ra là gia hỏa kia khai ta! Vốn còn cảm thấy bản thân bừa bãi vô danh, sao lại có thể khiến Vân công tử vừa mắt, tự hạ mình đến đây.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Khúc triết trong đó kỳ thực cũng đơn giản, Đường Nhất Thủ cũng không giải được cuốn kỳ phổ kia, sau khi ta đồng ý cho hắn sao chép một phần, lúc này hắn mới nói, kỳ thực tài đánh cờ của Tất tiên sinh mới là số một quốc nội, hắn nói hắn là kỳ vương, nhưng đánh với tiên sinh nhiều lần, thủy chung chưa có một lần thắng1
Vân Dương cười nói:
- Cho nên ta tự nhiên tìm tới cửa.
Tất tiên sinh kinh ngạc nói:
- Kỳ nghệ của Đường Nhất Thủ cũng vô cùng tinh xảo, không chút phụ danh kỳ vương, thế mà còn có kỳ phổ mà hắn không giải được? Cái này, Tất mỗ thực sự có chút hứng thú muốn xem a.
Vân Dương cười ha ha:
- Ngày đó Đường kỳ vương có nói, chỉ cần ta nói chuyện này cho Tất tiên sinh, nói rằng kỳ phổ mà hắn không thể giải, Tất tiên sinh nhất định sẽ có hứng thú, xem ra Đường kỳ vương quả là tri kỷ của tiên sinh.
Tất tiên sinh cũng cười lên:
- Trời sinh Tất mỗ có tính như vậy, do nóng lòng không đợi được, làm trò cười cho công tử a. Vân công tử, không biết hiện kỳ phổ kia đang ở đâu? Có thể để Tất mỗ xem một chút sao?
Vân Dương nói:
- Vân mỗ đến nhà thỉnh giáo, kỳ phổ tự nhiên mang theo trên người, chỉ có điều, nếu chúng ta cứ thể bắt đầu, có phải có chút không phải phép hay không?
Thái tử cười ha ha:
- Cô cũng là người yêu cờ, nay có may mắn được kiến thức kỳ phổ mà đến Kỳ vương còn không giải được, quả là cầu còn không được!
Lập tức liên thanh phân phó, sau đó ba người không chút do dự tiến vào kỳ thất.
Bàn cờ đã sớm dọn xong.
Vân Dương mang theo nụ cười đắc ý, từ trong ngực lấy ra một bản cổ tịch, nhìn qua chí ít cũng phải có mấy trăm năm lịch sử.
- Đây là ván đầu tiên.
Vân Dương lật tờ thứ nhất, lập tức đưa tay bày cờ leenbanf.
Thái tử cùng Tất tiên sinh cùng nghiêm túc nhìn qua.
Cờ trắng cờ đen trên bàn cờ ngày càng nhiều, biến hóa cũng ngày càng phức tạp, tính toán cũng càng thêm gian nan.
Ước chừng đến bốn năm mươi lần xuất thủ sau, mỗi một bước cờ, Tất tiên sinh đều nhìn thật chăm chú, trong mắt ánh lên hào quang khác lạ, đánh đến chín tám bước, hắc kỳ như độc đấu thiên quân, đặc sắc tuyệt luân, khiến Tất tiên sinh đột nhiên kêu một tiếng:
- Đặc sắc, hay quá hay!
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Đặc sắc cố nhiên là đặc sắc, có điều điều đặc sắc hơn còn ở phía sau.
Cho đến một trăm ba lăm bước, Vân Dương mới ngừng đặt cờ.
Thái tử cùng Tất tiên sinh tức thời nhíu mày.
Lấy bố cục cờ vây bình thường mà nói, một trăm năm mươi nước gần như đã tới chung cuộc, cái này chả có gì lạ, nhưng độ phức tạp của cục diện này, lại khiến hai người đau đầu liên tục.
Lấy thế cục trước mắt mà nói, cờ đen như chiếm ưu thế, nhưng kỳ thực cờ trắng cũng đang vận thế chờ động, bao hàm thế phản kích mạnh mẽ, có thể nói là bảo kiếm rời vỏ, cung đã lên dây, chỉ cần cơ hội một trận phản công!
Cái này... Ý vị sâu xa!
...
Lúc này Tất tiên sinh đã không còn giữ nổi vẻ trầm tĩnh trước đó, nhíu mày, chăm chú nhìn bàn cờ.
Ván cờ bình thường, đến một trăm ba lăm bước cơ bản là đã định rõ thế cuộc, trừ phi là hai cao thủ có trình độ ngang nhau, lại trùng hợp mới có thể thu được kết quả bất phân thắng bại.
Nhưng vô luận thế nào, số lượng cờ đen cờ trắng vẫn phải có cao thấp phân biệt, ưu khuyết rõ ràng, ai chiếm ưu thế liền có thể nhìn ra được.
Cho dù song phương đều bày bố cẩn thận, bố cục dị thường dày đặc, một chút khác biệt nhất định sẽ tồn tại.
Thế nhưng ván cờ mà Vân Dương bày ra lại vô cùng khác biệt.
Từ lúc mới bắt đầu, liền triển khai chém giết kịch liệt, đánh đến ngươi chết ta sống. Có điều đây còn chưa phải điểm lạ, điểm lạ là đến tận bước thứ một trăm ba lăm, song phương vẫn chưa chếch nổi một con.
Kết quả này thực không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh, từng bước phủ đầy sát cơ, thế nhưng lại không tổn thất nửa điểm. Chỉ theo từng bước cờ, mà thế cục càng thêm hung hiểm.
Vô luận hai Cửu U Địa Ngục, tiến một bước lại là Vạn Trượng Sâm La”.
Ngươi không cắt đứt cổ họng ta, ta liền cắm vào tim ngươi!
Chính là thế cục như vậy!
Bước thứ một trăm ba sáu, đến lượt cờ trắng.
Nhưng Tất tiên sinh cầm một viên cờ trắng trên tay, do dự trù trừ, khó đặt xuống được.
- Cắt?
Lập tức lắc đầu:
- Không nên không nên, nếu cắt đứt ở đây, nhìn có vẻ như là nước cờ tốt, kỳ thực chỉ sẽ khiến phe ta rơi vào bẫy của đối phương, một khi đối phương cường công, chẳng những phá toàn bộ quân mai phục, ngay cả lực lượng chính cũng bị kéo theo, binh bại như núi đổ.
- Kẹp? Không được, nếu miễn cưỡng làm, chắng khác nào vẽ rắn lại thêm chân.
- Vây? Càng không được, chẳng khác nào tự lộ sơ hở, rút nhanh thời gian thất bại.
- Tránh? Ứng chiêu quá yếu, chỉ cho địch cơ hội mà thôi.
- Công? Không được không được, không tốt...
- Đẩy? Càng không đúng, tuyệt không thể đi...
- Chẳng lẽ muốn cướp? Thế nhưng trong ván này, nào có thể cướp... Không có chỗ cướp a.
Tất tiên sinh nghĩ kỹ từng bước, càng nghĩ càng thấy cờ đen thực sự rắp tâm hại người, mỗi một bước đều chất đầy đao quang kiếm ảnh, mai phục vô số, cũng gắn với biên giới giới hạn nhất.
Từ đó tới chiêu này, trên cơ bản là ai chiếm được tiên cơ, người đó sẽ lại bị rơi vào hoàn cảnh bị công kích đặc thù.
Lấy cách nói của người tu hành, tựa như hai đại cao thủ tuyệt thế giao đấu, đầu tiên là ác chiến ba trăm hiệp, bất phân thắng bại, tiến tới cùng lâm vào tình trạng địch động ta không động, cùng trong một trạng thái đặc dị.
Song phương đều là cao thủ, đều đã chuẩn bị hoàn tất, nghĩ đến trường hợp hậu phát chế nhân, chờ đối phương động trước, chính mình mới có thể ứng chiêu phá thế, tiến tới đại phản công khắc địch chiến thắng!
Sau một chiêu, đem đối thủ bức xuống hạ phong thậm chí là phân thắng bại!
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác song phương lại cùng cố thủ, không để lọt bất cứ kẽ hở nào, đem trạng thái bất động này kéo dài xuống!
- Cái này... Đây là kỳ phổ của ai?
Tất tiên sinh suy tính nửa ngày, vẫn không biết phải ra tay từ đâu, rốt cục không nhịn nổi mà cau mày tự lẩm bẩm.
- Không biết.
Vân Dương đem bản kỳ phổ thả lên bàn, nói:
- Bản kỳ phổ này không có ghi chép gì về tác giả của nó, cũng không có bất cứ mánh khóe hay vết tích nào để lần theo, vốn ta còn nghĩ lấy kỳ đạo cao minh của Tất tiên sinh, hẳn là có thể suy được một hai.
- Cái này thực sự kỳ quái.
Tất tiên sinh nói:
- Người sống phải lưu danh, ngỗng sống phải lưu tiếng, người có thể đưa ra được ván cờ này, kỳ nghệ có thể xưng là tuyệt thế vô song, sao lại không lưu lại danh tính?
Vân Dương nói:
- Điều này Vân mỗ nào biết được, kỳ thực chuyện tìm kiếm nguyên chủ của bộ kỳ phổ này vẫn là để nói sau, chân ý của Vân mỗ vẫn là quyết ra thắng bại cuối cùng. Trước nay Vân mỗ chưa từng tự coi nhẹ, đối với Kỳ đạo cũng có mấy phần tự tin, nhưng đối với ván cờ này, nhất là đến bước này, ta đã nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn không biết phải đối ứng thế nào cho phải, hiện tại nghĩ lại cũng thấy đau đầu, nhưng lòng lại cảm thấy ngứa ngáy tò mò khó chịu, cho nên mới phải tìm tới cao thủ kỳ đạo bốn phương để giải hoang mang, nếu không ta nào dám tới làm phiền Thái tử.
Tất tiên sinh minh tư khổ tưởng:
- Ván cờ như vậy, thực sự đủ khiến người ta thấy thần hồn điên đảo, nhớ thương...
Lập tức lại nói tiếp:
- Nghe lời này của công tử, chắc hẳn công tử cũng có tạo nghệ kỳ đạo cực sâu, Tất mỗ bất tìa, nguyện cầm cờ trắng, cùng công tử đánh một ván, thôi diễn đường cờ, biết đâu có thể nhìn đến cuối.
Nói liền đặt cờ, lại đi một bước.
Vân Dương thấy thế thoáng như không cần căn nhắc, tức thời đối ứng, bọc đánh, thuận thế kẹp chặt, thế cục ăn chắc.
Tất tiên sinh nỗ lực kéo dài, khó thể đối ứng, tiếp đó chỉ thấy cờ đen của Vân Dương đánh xuống điểm yếu hại của đại long cờ trắng, đến tận đây, thế cờ trắng đã bị vây chặt, không thể tiếp tục tranh phong.
- Nước này không ổn, cho ta đổi một chút.
Tất tiên sinh nhíu màu:
- Đặt lại ở đây.
Vân Dương vẫn không chút lưỡng lự, tiện tay nâng lên, Tất tiên sinh cường thế đánh vào, Vân Dương lập tức chặn đứng, Tất tiên sinh lại cắt đường, Vân Dương trở tay đánh. Tất tiên sinh ứng chiêu phản công, thế cục dường như rất tốt, thế nhưng cờ đen của Vân Dương đột nhiên tránh, khảm chính vào đại long của cờ trắng, tình thế lập tức đại biến.
Kể từ đó, nếu Tất tiên sinh bận tâm qua chỗ kia, Đại Long khó tránh khỏi bị cắt thành hai đoạn, lâm vào bị động chưa từng có. Nhưng nếu ra sức bảo vệ đại long, lại cần phải tới ba nước mới ổn. Bên kia lập tức sẽ bị đối phương chiếm hời, phỏng đoán cẩn thận, chí ít cũng tổn thất năm mắt trở lên.
Cao thủ đánh cờ, đừng nói là năm mắt, coi như chỉ thua kém nửa mắt, cũng đủ để ảnh hưởng thắng bại, nên hắn nào dám tổn hại?
Được cái này, ắt mất cái khác, tiến thối đều không được.
- Nước này vẫn không ổn... Đổi lại.
Chỉ mới hết thời gian một bữa cơm, Tất tiên sinh đã xin rút bảy tám nước, nhưng không ngoại lệ đều bị Vân Dương diệt sát, cờ trắng thất bại, vô lực hồi thiên.
- Nếu như vậy, cờ trắng... Chẳng phải không có bất cứ hy vọng gì sao...
Tất tiên sinh minh tư khổ tưởng:
- Nhưng sao bên dưới lại ghi chú là cờ trắng thắng?
Vân Dương nói:
- Đây cũng là điều mà ta trăm mối không lối giải, cờ bày đến đây, hẳn là người hạ cờ trắng là một tay tuyệt thế kỳ thủ, định chắc thắng cục, tiến tới khắc địch chiến thắng, cho nên mới có câu kết này.
- Nhưng hiện tại, ta lại không thể tìm ra được một nước kia.
Tất tiên sinh gật gật đầu:
- Nên vốn như thế, đổi thành ta cũng vậy, nhưng một chiêu định thắng cục này, đến cùng hạ vào đâu?
Hắn đứng lên, từ cao nhìn xuống, chăm chú nhìn bàn cờ thật lâu, khổ sở suy nghĩ, nửa ngày không nói gì.
Hơn nửa ngày sau mới đổi hướng khác, nghiêng nghiêng chú ý lên bàn cờ, từ các góc độ khác nhau mà quan sát, hòng có thể nhìn ra nhiều mánh khóe hơn.
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường...” Hành động này của Tất tiên sinh hiển nhiên là muốn đem tư tưởng của bản thân rút khỏi bàn cờ, dùng ánh mắt của một người khác để xem xét, thế nhưng hồi lâu sau vẫn không thu hoạch được gì