Sương Tôn Giả cùng Tuyết Tôn Giả không ngừng nháy mắt ra hiệu, nhưng Kiếm Tôn Giả vẫn không quan tâm, cuối cùng nói:
- Ta biết ta nói lời này có thể công tử không thích nghe, lại cũng có hiềm nghi là ta chia rẽ tình cảm, nhưng ta vẫn nói, Vân công tử thứ lỗi.
Vân Dương nghe vậy trầm mặc một hồi, sau một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Vân mỗ hiểu ý tốt của Tôn giả, chỉ là... Giữa người với người, có thể ở chung cũng là nhờ một chữ duyên, trải qua đủ chuyện càng khó mà nói rõ. Hơn nữa... Người sống một đời, ai có thể không có chút tâm tư tạp niệm... Ai có thể cam đoan bản thân nhất định không có mưu kế mục đích nhỏ... Sau này ta...
Hắn gian nan gật đầu:
- Ta sẽ cẩn thận... Tận lực làm hết mình là được.
- Thế thì tốt, công tử độ lượng cao thượng, biết nghe lời phải, chúng ta bội phục.
Ba người đồng thời mỉm cười.
- Hiện tại đại thù đã báo, không biết ba vị Tôn giả đã có dự định gì cho tương lai?
Vân Dương hỏi.
Kiếm Tôn Giả oán hận nói:
- Hồng Trảm còn chưa chết, nào có thể tính là đã báo đại thù?1
Vân Dương cười ha ha:
- Cái gọi là quá cũng không tốt, tại hạ cho rằng, như vậy đã đủ... Hơn nữa, ba vị Tôn giả cũng nên biết, như vậy cũng không sai biệt lắm rồi chứ?
Vân Dương nghiêm mặt nói:
- Ba vị vì Băng Tôn Giả mà báo thù, đây vốn là chuyện không đáng trách. Nhưng mà từ lúc ba vị báo thù đến nay, trước sau có hơn vạn người ngã xuống. Vân mỗ cảm thấy, ba vị có thể thu tay lại được rồi. Coi như ba vị còn chưa cam lòng, cảm thấy chưa bù đăp đủ, nhưng dù sao cũng đã hoàn thành phân nữa, giờ phút này nên thu tay lại, cũng là thu tay từ đỉnh vinh quang.
- Nếu cứ quấn mãi, kết quả chỉ có một cái, chính là... Ba vị cùng nhau táng thân tại đây. Lần tới, tin rằng sẽ không còn bất cứ may mắn nào như hiện tại.
Vân Dương thôi thúc:
- Nếu ba vị chịu nghe chút thiển kiến của Vân mỗ... Không bằng từ đây thoái ẩn giang hồ. Cái này chẳng phải cũng bằng với dùng một cách khác để hoàn thành tâm nguyện của huynh đệ sao, càng có thể đạt được mục tiêu mà trước nay các ngươi vẫn muốn...
Nghe Vân Dương nói, ba người không khỏi cùng cười khổ.
Thoái ẩn giang hồ?
Chúng ta sao không muốn thoái ẩn giang hồ, an an ổn ổn sinh sống một đời, thế nhưng... Ngươi sao biết được sự đáng sợ của Tứ Quý lâu!
Chúng ta sao có thể thoái ẩn, hôm nay may mắn cũng chỉ là may mắn, sau ngày hôm nay, ngoại trừ phải đối mặt với truy sát của Vô Tình lâu cùng Huyết Đao đường, còn phải đợi Tứ Quý lâu ra lệnh cưỡng chế!
- Thoái ẩn? Thoái ẩn không nổi a...
Ánh mắt hiện tại của Tuyết Tôn Giả nhìn Vân Dương tràn đầy ấm áp.
Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả cũng vậy.
Đối phương đã cứu bọn hắn, sau đó còn càng không có yêu cầu gì, ngược lại đưa lời khuyên bảo, khuyến cáo ba người thoái ẩn, an độ quãng đời còn lại.
Nhìn thấy đủ biểu hiện trước mắt, đủ chứng minh Vân Dương không hề có ác ý với bọn hắn, chỉ có một trái tim khẩn thiết, tình cảm sâu đậm!
Nhất là lời Vân Dương, mỗi câu đều từ tận đáy lòng, mỗi câu đều cân nhắc cho ba người, ba người đều là người chìm nổi giang hồ nhiều năm, sao có thể không hiểu.
Từ khi quen biết Vân Dương tới nay, ban đầu vì lập trường mà đối địch, hai bên có thể nói là dùng tới mọi thủ đoạn, về sau thỏa hiệp, lại sau có chút thưởng thức, thậm chí ngày trước còn nợ ân tình, mãi cho đến bây giờ là hoàn toàn tán thành, hoàn toàn tin tưởng...
Quá trình này thực đủ dài dặc mà quanh co.
Trước đó, tam đại Tôn giả có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, ba người bọn hắn lại có nhiều cảm xúc với một thiếu niên như vậy.
- Trên đời này, chỉ có biện pháp chưa nghĩ tới, chứ không có chuyện không làm được, nếu ba vị thực sự có lòng muốn thoái ẩn, chưa chắc đã không có cách.
Vân Dương nghiêm túc nói:
- Biện pháp đơn giản nhất, là để ta tìm ba tên hung đồ cùng hung cực ác trong Thiên Đường thành này, để bọn hắn dịch dung thành chư vị, sau đó đánh giết. Thậm chí có thể để Vô Tình lâu cùng Huyết Đao đường ra tay, chỉ cần bố trí thỏa đáng, kế sách thay mận đổi đào này có thể bảo vệ chư vị vạn toàn, không những trước mắt ba vị có thể thong dong dời đi, không
để lại hậu hoạn, mà sau này chỉ cần cẩn thận một chút, tin rằng coi như muốn có chuyện ngoài ý muốn, cũng rất khó có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
- Cho dù lực lượng Tứ Quý lâu có cường hãn hơn nữa, cũng phải có hạn cuối cùng, lấy độ hiểu biết của ba vị với Tứ Quý lâu, tin rằng muốn xu cát tị hung cũng không có gì khó chứ!
Vân Dương mỉm cười.
- Ai, Vân công tử suy nghĩ thật chu đáo, đáng tiếc kế này dùng trên người chúng ta cũng tuyệt không có khả năng thành công.
Tuyết Tôn Giả có chút buồn vô cớ:
- Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng mà không phải chúng ta không muốn thoái ẩn giang hồ, mà trên người có chuyện khác, bất kể chúng ta đi đâu, chỉ cần còn trên mảnh đại lục này, chúng ta nhất định không chỗ náu thân. Tứ Quý lâu tùy thời đều có thể tìm được chúng ta!
- A...
Vân Dương hồ nghi:
- Lại có chuyện như thế?
Ba người ảm đạm thở dài.
- Coi như như vậy, thực lực Tứ Quý lâu hiện ở Thiên Đường thành đã bị tống táng, coi như còn dư lực cũng không thể làm gì các ngươi trong thời gian tới.
Vân Dương nói.
- Hiểu biết của Vân công tử với Tứ Quý lâu còn quá ít, chiến lực mà Tứ Quý lâu bỏ ra lần này cũng chỉ là một góc băng sơn, không nói nên được điều gì, trên thực tế... Phụ cận Thiên Đường thành còn ít nhất hai tồn tại.
Ba người cười khổ:
- Hai người này một văn một võ, mới thực sự là nhân vật khó chơi. Trước đó bọn hắn đã vào thành, chỉ tìm hiểu một chút rồi lại đi ra, không tham dự vào chuyện lần này, nếu không, kế hoạch của chúng ta tuyệt không thể thuận lợi được như thế.
- Đúng vậy, hai người kia mới thực sự là người cầm lái Tứ Quý lâu ở Ngọc Đường.
Tuyết Tôn Giả nhẹ nhàng thở dài, nói từng chữ:
- Sâu không lường được. Nếu chúng ta rời khỏi, bất kể thế nào cũng không thể giấu được hai người kia.
Hàn quang trong mắt Vân Dương khẽ ánh:
- Một văn một võ, sâu không lường được? Chẳng lẽ bởi hai người này, mà ba vị không cách nào quy ẩn? Bọn hắn có phương pháp đặc biệt để xác định vị trí ba vị?!
Kiếm Tôn Giả cười khổ:
- Cũng không phải như vậy, nhưng tác dụng hai người này lại rất lớn.
Vân Dương xúc động nói:
- Phải chăng chỉ cần giải quyết hai người này, ba vị liền có thể bình yên quy ẩn, nếu như vậy, Vân mỗ nguyện dọn đường giúp các vị.
Ba vị Tôn giả đồng thời nở nụ cười khổ:
- Vân công tử, thực xin lỗi, vừa rồi là ra nói không rõ ràng, mới nói “Một văn một võ” là chỉ đánh giá xu hướng làm việc của bọn hắn mà thôi, lấy phương thức ước định của tu giả mà nói, hai người họ đều là tồn tại đỉnh phong đương thời, đồng thời cũng là tuyệt thế trí giả. Nếu có thể tùy tiện xử lý, chúng ta há không sớm hạ thủ!
Tuyết Tôn Giả cười khổ:
- Ta chỉ nói một chuyện, tin rằng Vân công tử sẽ hiểu được chút nào, ngày trước Cửu Thiên trận giáng xuống Ngọc Đường, chính là hai người này tới Thiên Đường thành, luân phiên trù tính bố cục, bố trí nhiệm vụ khiến Cửu Tôn không thể không đi, sau đó bố trí thiên la địa võng Hư Không Đại Trận, đem Cửu Tôn một mẻ hốt gọn...
- Thậm chí còn không chỉ như thế, sau khi bọn hắn bày ra tất cả mọi chuyện, sau đó cũng không tham gia nhiều, mà nhanh chóng bức ra, khiến cho chuyện này gần như không dính líu gì tới bọn hắn. Trên thực tế, mỗi một khâu, mỗi một trình tự nhằm vào Cửu Tôn, tất cả đều dựa theo phương hướng mà bọn hắn đã xác định, cẩn thận tỉ mỉ mà chấp hành.
- Sự thật cũng chứng minh, mỗi khâu mỗi quá trình, bọn hắn đều tính được!
- Trí tuệ như thế, coi như chúng ta tự tin, không chút coi nhẹ bản thân... Nhưng ngay cả nghĩ chũng ta cũng không dám nghĩ.
Tuyết Tôn Giả nói:
- Thậm chí, hai người kia còn có thân phận công khai khách, một người thì như cao thủ giới tu hành, một người khác lại chỉ là mưu sĩ trói gà không chặt, nhưng chúng ta đều hiểu, tình huống thực sự không phải như thế!
- Hai người kia, đều đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, là tồn tại đỉnh cao nhất đương thời! Ba người chúng ta, thậm chí ngay cả khi ngũ đại Tôn giả cùng tồn lại, liên thủ lại cũng không thể rung chuyển bất cứ người nào trong đó!
- Tồn tại như vậy, há không đáng sợ?