- Nếu thực lực đối phương mạnh hơn chút nữa, đoán chừng các ngươi muốn nhìn nhờ ta thì phải xuống đất mà nhờ rồi!
Lòng thầm sợ hãi.
Khoảng khắc vừa rồi... Thực con mẹ nó a!
Lão cảm thấy cái mạng nhỏ của bản thân, đã bước tới cửa vào Diêm Vương điện, hơn nữa còn dạo qua một vòng...
Ba người Độc Cô Sầu cùng cười ha ha, họ cũng biết tình cảnh vừa rồi của Phượng Huyền Ca nguy hiểm thế nào. Nhanh chóng quây tới, Cố Trà Lương lấy ra một viên đan dược, hai người Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đồng thời đưa tay, vận công giúp Phượng Huyền Ca chữa thương.
Sau một lát, Phượng Huyền Ca chậm rãi thở nhẹ một hơi:
- Được rồi, ổn rồi.
Nói xong lại miễn cưỡng móc từ trong ngực một ống trúc trắng kỳ dị.
Vừa mới mở nắp, một đầu rắn nhỏ tuyết trắng uyển chuyển bò ra, thân mật cuộn lại quanh cổ tay Phượng Huyền Ca.
Ba người ngạc nhiên phát hiện, lúc con rắn nhỏ này bò ra, rõ ràng toàn thân tuyết trắng, thế nhưng vừa cuộn quanh tay Phượng Huyền Ca, đã lập tức hòa cùng màu xa.
Nếu không phải sớm biết, chỉ sợ ngay cả nhãn lực của ba người cũng chưa chắc có thể nhìn ra được trên tay Phượng Huyền Ca lại có một con rắn.
Phượng Huyền Ca cho con rắn nhỏ kia một viên đan dược màu trắng, sau đó liền đem nó đặt bên cạnh vết máu mà Lương Thương Hải mới phun lúc nãy.
Nháy mắt khi rắn nhỏ tiếp đất, màu sắc thân thể nó lại lần nữa biến hóa, lập tức hòa cùng màu đất, cho đến khi nó bò qua chỗ vết máu, thân thể mới khôi phục màu tuyết trắng, khẽ phì lưỡi liếm lên vết máu.
Một sợi tơ hồng nhanh chóng rót vào thân thể trắng nhỏ.
Sau đó rắn nhỏ ngẩng đầu lên, từ từ chuyển động, chuyển động càng lúc càng nhanh, cuối cùng bò tới hướng hai người Niên tiên sinh rời đi.
- Đi thôi.
Phượng Huyền Ca nói khẽ.
Rắn nhỏ lại chậm rãi bò lên, đột nhiên bắn lên cao, đột ngột biến mất không thấy!
Triệt triệt để để biến mất!
Tốc độ di chuyển bực này, khiến cho tamại cao thủ đều phải nghẹn họng nhìn trân trối!
- Đi?
- Đi!
Phượng Huyền Ca bình chân như vại:
- Tiểu Bạch Bạch nhà ta chơi truy tung, bình sinh còn chưa thất bại lần nào!
...
Ngoài Thiên Đường thành xảy ra một trận đỉnh phong chi chiến trăm năm khó gặp, nhưng mà ngoại trừ sáu người trong cuộc, ngoài ra không có ai biết.
Trận đại chiến này, động tĩnh không nhỏ, nơi chiến đấu cách Thiên Đường thành cũng không quá xa xôi, vốn nên bị đám người có chút đạo hạnh phát hiện, chỉ là... Hiện tại trong Thiên Đường thành cũng xảy ra đại chiến, trận chiến này chiến tới tận bình minh tảng sáng, thế mà còn chưa dừng.
Mà người duy nhất nên tham gia trận chiến trăm năm khó gặp kia, cũng ở lại quan sát trận chiến trong thành này...
Trận đại chiến này khó có thể nói là ai thắng, nhưng cao thủ sở thuộc Tứ Quý lâu cơ hồ tử thương không còn, mà đám sát thủ cũng chết vô số kể.
Thi thể trải đầy đất, trải thành một tầng thật dày.
Đánh tới về sau, Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm mới tự mình xuất lĩnh cao thủ dưới trướng tham chiến, rốt cục bức toàn bộ lực lượng của Tứ Quý lâu ra, chiến sự từ đây cũng bước vào giai đoạn cực đoan nhất.
Ba người Sương Kiếm Tuyết tính cả chín vị cao thủ Đạo cảnh của Tứ Quý lâu đồng thời vọt ra. Hồng Trảm cùng Hận Biệt Ly nháy mắt liền cảm nhận được áp lực!
Lấy tu vi cá nhân mà nói, hai người họ cùng với bốn vị phụ tá Huyết Đao đường, bất cứ người nào cũng có thể ngăn chặn bất cứ người nào trong mười hai người của Tứ Quý lâu, tính thực lực cao cấp, phía sát thủ không hề rơi xuống hạ phong.
Nhưng thực tế giao chiến lại không như tính toán, mười hai vị cao thủ Tứ Quý lâu làm chủ lực công kích, sáu người liên kết thành một mối, triển khai chém giết từng đôi một, lục đại cao thủ bên phía sát thủ lập tức gặp khó khăn, ứng phó gian nan.
Song phương sớm đã hiểu rõ thực lực lẫn nhau, khi Tứ Quý lâu phát động tổng tiến công, sáu vị cao thủ trong đó trực tiếp xông về phía đám Hận Biệt Ly, cũng không cầu chiến thắng, chỉ gắt gao cuốn chặt, không để sáu người Hận Biệt Ly phân thân ra làm chuyện khác.
Mà ba người Tuyết Sương Kiếm cùng ba người khác lại cường thế đại khai sát giới đám sát thủ, trong lúc nhất thời huyết nhục tung tóe, máu chảy thành sông.
Lấy tu vi thực lực sáu người, triển khai chém giết đám sát thủ thua kém cả một đại cảnh giới, đơn giản như hổ vào bầy dê, đám sát thủ không có bất cứ chỗ trống nào có thể chống lại.
Hận Biệt Ly sao có thể không hiểu được suy nghĩ của đối phương, thế nhưng trong lúc cấp thiết lại khó mà đánh vỡ được tầng khốn cục này, oán hận hét dài một tiếng, giận giữ nói:
- Sâm La đình! Chẳng lẽ lần này các ngươi tới chỉ để xem náo nhiệt?
Trong dự liệu ban đầu của hắn, chỉ cần hắn nói viết thư mời, hứa hẹn tới nhận sai với Sâm La đình, thậm chí nợ Sâm La đình một nhân tình to lớn, lại thêm thù cũ giữa Sâm La đình cùng Tứ Quý lâu, Sâm La đình nhất định sẽ xuất lực tương trợ, thắng bại song phương chỉ kém một đường, chỉ cần mấy người trong Thập Điện Diêm Quân xuất thủ, thoáng kiềm chế sáu người Kiếm Sương Tuyết, thì sáu người bọn hắn có thể nhanh chóng chém giết đối thủ, tránh tình huống đại lượng thương vong, mà còn có thể toàn diệt cao thủ Tứ Quý lâu.
Đây vốn là chuyện tốt người tốt ta, người Sâm La đình chắc chắn sẽ nhìn ra điểm tốt trong đó, càng không có lý gì mà không làm như thế, nhất là hiện tại hắn đã lên tiếng cầu viện, càng tự nhiên mà có thêm một nhân tình!
Nhưng mà sau khí hắn nói ra câu đó, chẳng những không đạt được bất luận hồi âm, mà minh vụ vốn một mực bao phủ hư không, cũng đột nhiên biến mất...
Biến mất!
Vô số sát thủ ở đây lập tức quên cả chiến đấu, trợn mắt hốc mồm mà nhìn.
Cái này... Là sao?
Mắt thấy biến hóa như thế, Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm chỉ thấy lòng đầy buốt giá, một cảm giác bị lừa gạt phản bội dâng lên, tựa như đại hỏa liệu nguyên, hừng hực dâng lên!
Rõ ràng Sâm La đình đã tới, thế mà trong thời khắc vi diệu này lại cho bọn hắn leo cây!
Hóa ra, Sâm La đình căn bản không có dự định xuất thủ, mà chỉ đến để xem náo nhiệt, tọa sơn quan hổ đấu, sau đó làm ngư ông đắc lợi!
Hiểu rõ điểm này, hai người tức giận muốn nổ tung, thân là truyền kỳ giới sát thủ, đời này bọn hắn chưa từng bị lừa thảm đến thế!?
Dưới cảm xúc khuấy động, thế mà bị Tứ Quý lâu nắm lấy cơ hội, thấy được sơ hở, lập tức lợi dụng mà phản lại.
Hai người cũng là cao thủ hiếm có đương thời, nhanh chóng ổn định tâm thần, ổn định trân cước, tu vi của bọn hắn so với người Tứ Quý lâu cũng không chỉ hơn một bậc, nếu không phải nhanh chóng ổn định lại, đã sớm bị đối phương lật bàn, lúc này tâm thần đã ổn, nhanh chóng chiếm lại thượng phong.
Đám người Tứ Quý lâu tiếp tục thủ vững, dùng kéo dài làm chủ, tuyệt không liều mạng.
Hận Biệt Ly khẽ đổi tâm niệm, một phần minh ngộ đột nhiên sinh ra: Sâm La đình không tham chiến mới thực sự hợp lợi ích của đối phương, trước đó Sâm La đình bị Tứ Quý lâu đánh tới trọng thương, thực lực tổng hợp mười thì hiện không còn một, hiện đã đến giai đoạn suy thoái, cái gọi là tổ chức sát thủ số một đã sớm hữu danh vô thực.
Trái lại, Vô Tình lâu của hắn, vốn là tổ chức đứng thứ hai gần với Sâm La đình, lần này lại xuất ra Tuyệt Sát lệnh, nếu có thể thành công tiêu diệt Tứ Quý lâu, lấy được đại thắng, không những có thể sửa xếp hạng tổ chức sát thủ, mà có thể khiến Sâm La đình có thể còn đưa thân vào bảng xếp hạng tổ chức sát thủ hay không còn là một vấn đề!